Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 71: Chương 71




“Tại sao em phải đi, cho em một lý do?” Bởi vì sự chênh lệch chiều cao, Diệp Bạc Hâm nói chuyện với anh phải ngẩng đầu lên, cổ có chút mỏi.

Cô di chuyển cổ, trước khi anh khai trừ anh có thể tìm một viện cớ, “.Đừng nói với em là vất vả gì đó, không thích hợp, hoặc viện cớ trong quân đội có quy tắc của quân đội, em không tin.”

Ở đâu cũng có đặc quyền, lúc trước mỗi năm cậu của cô cũng đưa Diệp Thiên Dịch vào trong doanh trại, cũng không thấy có ai ý kiến gì.

Cậu của cô dám đưa cô tới lực lượng đặc nhiệm, ngõ ngách bên trong gì cậu chắc chắn biết rõ, nếu như nói suy yếu quân kỷ gì đó, dựa vào tính cách của cậu cô, tuyệt đối sẽ không để cô tới.

Tập Vị Nam đưa tay lên giúp cô mát xa phần cổ, dùng lực thích hợp, Diệp Bạc Hâm thường đối diện với máy tính, vùa ngồi xuống là mấy tiếng đồng hồ, phần cổ và gáy thường cảm thấy đau mỏi, không thể không nói, kỹ thuật mát xa cùa Tập Vị Nam rất chuyên nghiệp, cũng rất thoả mái, tầ cả đau nhức trong nháy mắt điều biến mất dưới bàn tay anh.

Diệp Bạc Hâm an tâm hưởng thụ anh massage cho cô, đôi mắt hơi mơ hồ, dịu dàng như một con mèo.

Ánh mắt Tập Vị Nam hơi hạ xuống, “Lực lượng đặc nhiệm huấn luyện rất vất vả, không dễ giống như em tưởng tượng đâu, bây giờ em mới bắt đầu, càng về sau càng khắc nghiệt.”

Bàn tay di chuyển lên eo cô, che mắt cô lại, nhẹ nhàng vuốt ve, “Em xem, mới không lâu mà mặt của em phồng thương lên rồi, bây giờ mới tháng sáu, tháng 7 tháng 8 nóng nhất, anh không chịu được để em chịu khổ.”

Hay cho câu không chịu được để em chịu khổ, Diệp Bạc Hâm suýt chút nữa liền bị cảm động rồi.

“Vậy em ở lại nửa tháng nữa, tháng bảy rời đi.” đối diện với Tập Vị Nam như vậy, Diệp Bạc Hâm vô thức đua giọng nhẹ nhàng.

Tay của Tập Vị Nam hơi mạnh một chút, những cái khác anh cái gì cũng đồng ý, duy chỉ có chuyện này, anh làm không tới chốn, anh không thể thuyết phục bản thân, một chút sai sót, anh sẽ mất đi cô vĩnh viễn.

Loại nỗi đau này, anh cũng không muốn chịu đựng nữa.

“Cuối tháng nữ quân nhân liên đội sẽ có một lần diễn tập thực chiến, lần diễn tập này không giống như bình thường, toàn quân giới đều mọng đợi biểu hiện của bọn họ, bọn họ thành công hay không, chuyện này liên quan đến sau này có được thành lập đội nữ đặc nhiệm hay không. Ban đầu anh cũng không tán thành thầnh lập đội nữ đặc nhiệm, dù sao thì nam nữ trời sinh sức mạnh chênh lệch khác biệt, sinh lý của nữ quân nhân cũng rất phức tạp, nhưng Ưng Hi lại không nỡ bỏ qua các nhân tài quân sự, cô và phó thiếu tướng đã giành lấy cơ hội này, mới có liên đội nữ binh của chúng ta.”

“Liên đội nữ quân binh vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, Ưng Hi vì muốn cấp trên chấp nhận, nử tháng sau nhất định đẩy mạnh diễn luyện, anh không phải hạ thấp tâm tư của em, anh biết em không phải là người không thể chịu khổ, nhưng trong liên đội nữ binh mỗi một binh lính có ít nhất ba năm phục vụ quân đội, tố chất quân sự của bọn họ rất mạnh mẽ, còn em?em mới huấn luyện chưa bao lâu, làm sao đi so sánh với bọn họ?”

“Anh xem qua kế hoạch huấn luyện của Ưng Hi giao lên, hai tuần tiếp theo mới là vào huấn luyện quan trọng, leo vách đá 、hạ cánh trên không 、lội nước qua sông 、sinh tồn trong rừng sâu, các huấn luyện này đều chứa đầy sinh tồn thương vong, gia nhập lực lượng đặc nhiệm, chính là giao mạng sống cho quân đội, em hiểu không? Những huấn luyện trước đây của em đều là môn cơ bản, chỉ là đặt nền móng cho sau này, khảo nghiệm sinh tồn và thương vong 、hành hạ thể chất và tinh thần 、tôi luyện dũng cảm và ý chí 、thách thức các giới hạn sinh lý 、tinh thần và kỹ năng có thể đạt cao nhất, tất cả những thứ này đều là mặt sau của khảo nghiệm và huấn luyện.”

Tập Vị Nam cố gắng thuyết phục cô, anh nói đều là sự thật, các hạng mục huấn luyện có thể cũng chưa từng nghe qua, nhưng những cái này đều là anh tự thân trải qua, năm đó tại trường học thợ săn Venezuela, tiến vào rừng rậm Amazon huấn luyện, cùng tử thần tranh giành sự sống, mặc dù mỗi năm binh đặc nhiệm đều làm biện pháp phòng ngừa an toàn, nhưng vẫn có người chết ngoài ý muốn.

Những người không gia nhập vào lực lượng đặc nhiệm tôn sùng binh đặc nhiệm, nhưng bọn họ lấy mạng ra đánh cược, mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ đều phải đối mặt nguy cơ hy sinh, lá thư tuyệt mệnh viết lên rừng sâu, may mắn sống quay trở về, ai không vui mừng còn có cơ hội viết?

“Vì vậy anh sợ em là gánh nặng của bọn họ?” Diệp Bạc Hâm bắt đầu lắc động, không phải không thể chịu khổ, mà là lời anh nói không sai, chẳng lẽ cô vì muốn chứng minh bản thân, vì tranh một lời nói mà đi gây rắc rối cho người khác?

Những lời anh nói cô có tâm lý chuẩn bị, bởi vì tính chất công việc của cậu cô, cô từ nhỏ cũng đã chứng kiến không ít, cô biết rõ Tập Vị Nam không lừa cô, nguy cơ cao bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng là thực sự tồn tại, hơn nữa chính xác là xảy ra bên cạnh, cũng có thể vào một ngày nào đó chiến hữu cũng huấn luyện cũng không còn.

Nghĩ tới đây, cô có chút cót thương Tập Vị Nam, anh cũng là binh đặc chủng, lúc trước cũng là như vậy tới, quen biết anh bốn năm, anh dường như mỗi lần gặp cô, ở không được bao lâu liền bị một cuộc điện thoại gọi đi.

Có lẽ khi cô vô tư vô nghĩ, mỗi ngày suy nghĩ về cách vui chơi, thì anh đang thực hiện sứ mệnh của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh.

Diệp Bạc Hâm cúi thấp đầu, tâm trạng trầm xuống, Tập Vị Nam xoa xoa mái tóc cô, giọng nói trầm nhẹ nhàng, “Nói hồ đồ gì vậy, em có cuộc sống của em, bọn họ có cuộc sống của bọn họ, theo đuổi của em không giống với họ. Anh không muốn em ở phía trước tập luyện, rõ ràng biết em có thể gặp nguy hiểm, còn anh thì cái gì cũng không thể làm, như vậy sẽ khiến anh cảm thấy bản thân rất vô dụng.”

“Lúc nãy ở dưới lầu nổi giận với em, là anh không tốt, tha thứ cho anh được không?”

Diệp Bạc Hâm cảm thấy bản thân không có lập trường, mấy lời nói liền bị anh thuyết phục, nhưng mà nếu nguy hiểm như vậy, vì sao cậu lại đưa cô tới đây?

Trong lòng cô vẫn còn nghi hoặc, ngập ngừng nửa ngày, mới không tình không nguyện ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Anh không lừa em?”

Đôi đồng tử trắng đen rõ ràng kín đáo trong suốt, gọn gàng động lòng người, tinh thần Tập Vị Nam liền động, ánh mắt rực lửa rơi trên đôi môi đỏ tươi của cô, hít một hơi sâu, mới trấn áp xuống những ý niệm xuất hiện trong đáy lòng.

Bây giờ thời gian không được, anh không thể bỏ qua toàn bộ.

Tập Vị Nam di chuyển ánh mắt, nhẹ nhàng ừm một tiếng, đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng, lần này ôm một cái thật chặt, không giống như lúc nãy nửa ôm nửa bị ép.

Hơi thở trên người cô khiến anh bị mê hoặc, ngay cả khi trộn lẫn với mùi mồ hôi cũng không thể che dấu được một mùi hương hoa nhàn nhạt trên người cô, anh nhắm mắt thèm khát, cằm anh tựa trên đầu cô, mái tóc mềm mại vuốt ve cằm, ngứa ngáy, giống như gãi trên đầu trái tim.

Nơi mà Diệp Bạc Hâm không thể nhìn thấy, khoé miệng của Tập Vị Nam cong lên, anh mỉm cười, nụ cười không vui vẻ này ngay lập tức hoá thành những tia lạnh lẽo.

Ngay cả khi hai người đã tiếp xúc gần gũi, nhưng cũng là nửa tháng trước, trong nửa tháng này cô hoàn toàn không có cảm giác lấy chồng rồi, từ nhỏ tới lớn ngoài cùng với Diệp Thiên Dịch tiếp túc sau lưng, cô căn bản không cùng người khác giới nào tiếp xúc da thịt.

Cảm giác rất lạ, một chút lén lút, cũng có chút rung động choáng váng, sau đó là chính là lúng túng không biết làm thế nào, chân tay không biết nên đặt ở đâu.

Lúng túng buông xuống hai bên, đầu bị anh ép vào lồng ngực, cách lớp quân trang, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, cơ bắp rắn chắc dán vào khuôn mặt cô, nhiệt độ của hai má dần dần tăng cao.

“Cái đó...” Có thể buông cô ra trước được không, cơ thể cô ướt dính, còn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi, anh không để ý sao?

“Cái gì?” Tập Vị Nam trả lời rất nhanh, âm cuối hất lên cao, cảm xúc lắng xuống.

Tay Diệp Bạc Hâm buông thỏng ở hai bên nắm chặt rồi lại buông ra, buông rồi lại nắm chặt, cơ thể bị anh ôm cứng đờ không giống của bản thân, muốn cử động lại giống như bị cái gì đó cố định chắc chắn.

Cô không biết vì sao đang bình thường lại biến thành như vậy, lúc tới đây rõ ràng cô rất tức giận, không, cố vốn dĩ không định tới đây nếu không phải, nếu không phải nhìn thấy Đặng Viễn tội nghiệp cầu xin cô, cô bây giờ đã sớm tắm rửa thoả mái rồi.

“Anh buông em ra trước được không?” Diệp Bạc Hâm tìm một cớ nhút nhát, “Quá chặt rồi, không thể thở được.”

Tập Vị Nam không lập tức buông cô ra, mà lại thấp giọng cười, hiếm khi nghe thấy anh cười vui vẻ như vậy, Diệp Bạc Hâm cũng không biết anh cười là đang cái cớ mà cô tìm, hay là tâm trạng anh thật sự vui vẻ.

Diệp Bạc Hâm quẫn bách đến nỗi đôi mắt nhảy loạn lên, nghĩ cô cũng là không xấu hổ quen rồi, lúc trước đối diện với tỏ tình của nam sinh, cô cũng có thể mỉm cười ngớ ngẩn, căn bản không gặp phải tình trạng khốn đốn nào.

Bây giờ cô là bị làm sao vậy? Mặt không chỉ đỏ lên, còn dễ xấu hổ, thật sự là càng sống càng thụt lùi rồi.

Tập Vị Nam không buông cô ra, nhìn thấy cô đỏ mặt, ánh mắt có chút lay động, mỉm cười rõ ràng, quay người đi đến cạnh bình lọc nước.

Diệp Bạc Hâm cầm lấy cốc nước, nhấp một ngụm, lén lút ngẩng đầu lên.

Tập Vị Nam nhìn chằm chằm vào cô một lúc, ngồi xuống sofa cùng cô, cô có chút không tự nhiên, còn thái độ của anh rất bình thường tự nhiên.

Liếc nhìn trôm bị phát hiện, Diệp Bạc Hâm dứt khoát vứt đi, da mặt dày cùng anh đối mặt, không bao lâu liền chìm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Với người địa vị cao như anh, đối diện với người đàn ông trưởng thành mà trên người phát ra hơi thở kín đáo, phải cần dũng khí rất lớn.

Diệp Bạc Hâm bóp cốc dùng một lần biến dạng, may mà nước trong cốc ít, nếu không bây giờ đã tràn ra ngoài rồi.

Tập Vị Nam cúi đầu nhìn chiếc cốc trong tay cô, cô cũng cúi đầu nhìn, theo ánh mắt của anh, cô nhìn thấy cốc nước bị chính mình làm biến dạng, nhất thời xấu hổ, buông lỏng ngón tay.

Lại là trầm mặc, lướt qua khung cửa sổ nhìn lên bầu trời, trong màn đêm đen tối những ngôi sao ngày càng sáng hơn.

Diệp Bạc Hâm thu lại tầm mắt, đặt cốc nước xuống bàn trà, đứng dậy, “Không còn sớm nữa, em nên quay về rồi.”

Tập Vị Nam đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, cách bởi bàn trà, anh hơi nghiêng người về phía trước, áo ngoài quân phục mở ra hai khuya áo, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy trái táo Adam đẹp đẽ của anh, anh nghiêng đầu nhìn cô, trái táo Adam dường như đang đập, lộ ra vẻ chốn hút người khác.

Không thể không nói, Tập Vị Nam chơi một tay nhịp tốt, Diệp Bạc Hâm không cí sức đề kháng với vẻ đẹp nam tính mà anh vô tình để lộ ra.

Nhìn thấy cô thoả mái dời tầm mắt, đầu ngón tay dưới cổ tay run rẩy, ngay cả chiếc tai trắng nõn phúng phính cũng nhuộm một tầng ửng đỏ.

Trong mắt Tập Vị Nam chứa ý cười, đứng người dậy, đi vòng qua bàn trà đến bên cạnh cô.

Cảm nhận được anh dừng lại, ngửi thấy hương thơm rõ ràng của cơ thể anh, Diệp Bạc Hâm mới làm vẻ bình tĩnh quay đầu hỏi, “Còn có việc gì sao?”

Tập Vị Nam cúi đầu, môi mỏng hướng tới cô ép xuống, Diệp Bạc Hâm kinh ngạc trợn tròn đôi mắt.

Tập Vị Nam từ từ lướt qua mắt cô, nhẹ nhàng vuốt ve lông mi cong dày của cô, giống như dòng điện từ làn da của cô đến tim.

Cô nghe thấy tiếng pháo hoa trong màn đêm, bên tai ngoài hơi thở nặng nề của anh và đôi môi va chạm phát ra âm thanh ra, cũng không nghe thấy gì khác.

Trái tim lúc này bị đắm chìm.

Tập Vị Nam ôm lấy eo cô, một tay đặt lên má cô vuốt ve nhẹ nhàng, từ từ rời khỏi cô.

Trán dựa vào cô, giọng nói hơi khàn khàn lên tiếng, “Ngày mai anh phái người đón em quay về?”

Trái tim của Diệp Bạc Hâm vẫn còn đập mãnh liệt, chậm lại một lúc, giọng nói của anh mới xông vào trong màng nhĩ.

Diệp Bạc Hâm cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần đâu.”

Anh phái người đưa cô quay về tính là chuyện gì?

Vốn dĩ ai cũng không biết móii quan hệ của bọn họ, cộng với hôm nay ồn ào như vậy, càng không có người nào hoài nghi bọn họ quen biết.

Huống hồ thêm một chuyện, đối với danh tiếng của anh cũng không tốt.

...

Lúc Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng quay về phòng ngủ, trong phòng ngủ chìm vào màn đêm im lặng, cô cho rằng chiến hữu đều ngủ rồi, quay người nhẹ nhàng khoá cửa phòng.

Nhũng ánh sáng cuối cùng ngoài hành lang ngăn cách bởi cửa, sau lưng đột nhiên một bàn tay chìa ra, nắm lấy vai phải của cô, cô lạnh người, trong nháy mắt phản ứng lại, cơ thể nghiêng sang trái, kết quả bên trái lại có một chân chìa ra, đá vào đầu gối cô.

Cơn đau thúc đến đầu gối cô, tay phải bị giữ ra sau lưng, nghiêng đầu, tai trái nghĩ còn muốn chiến đấu, người sau lưng dường như đoán được cô sẽ ra chiêu này, nhanh chóng giữ lấy vai trái cô, tay trái bị giữ chặt không cử động được, cúi gằm xuống bên cạnh.

Diệp Bạc Hâm đen mặt, dùng đầu gối nghĩ cũng biết người sau lưng là ai.

Trong phòng ngủ có sáu cô gái, mỗi người đều giỏi một lĩnh vực khác nhau, Duy Mật là sở trường về chiến đấu và vật tay, cô cũng là người nhanh nhẹn nhất trong sáu người 、rất thích chơi đùa, mọi người đặt cho cô biệt hiệu Mật Nhi, ban đầu cô ghét bỏ Diệp Bạc Hâm nhất, từ từ tiếp xúc về sau, cô cùng Diệp Bạc Hâm là hợp nhất.

Môn vật lộn và vật tay của Diệp Bạc Hâm là do cô dạy, thua cô ấy, cô cũng không cảm thấy mất mặt.

Nhưng nửa đêm khuya không ngủ, tấn công cô là chuyện gì đây?

Mật Nhi xảo trá cười lên, “Tiểu Diệp Nhi, nghe nói cô bị mời lên văn phòng đại đội trưởng uống trà, bản lĩnh a, đại đội trưởng vừa quay về, chúng ta đều chưa nhìn mặt được, cô đều chạy đến văn phòng người ta rồi.”

Không chỉ Mật Nhi không ngủ, cả một phòng ngủ đều tham gia, chỉ đợi Diệp Bạc Hâm quay về, giương hình bức cung.

“Thẳng thắn khoan hồng, chống cự nghiêm trị a.”Hướng Đoá Nha cũng tiến lên.

“Ài, có cảm thấy đại đội trưởng siêu cấp đàn ông không, bị anh liếc mắt, có cảm giác trúng điện không?” Trồng hoa si là tay đánh lén giỏi Ngải Thu Viên, người không xấu, bình thường tính cách tuỳ tiện cẩu thả, rất hiếm khi nhìn ra cô là tay đánh lén giỏi, suy cho cùng tay đánh lén cần phải luôn duy trì lực chú ý cao độ, tuy nhiên người ta che trời, buông xuống chơi rất cởi mở, lên chiến trận liền biến thành một người khác.

“Wow, không biết đại đội trưởng lần này sẽ ở lại căn cứ bao lâu?Hi vọng anh sẽ không bao giờ rời khỏi đây.”

“Được rồi, đức tính đó của cô, đại đội trưởng không đi cũng không nhìn cô đâu.”

“Cắt, cái đó không chắc chắn, nói không chừng đại đội trưởng thích dáng vẻ của tôi.”

“Dáng vẻ nào?Đen à?”

“Này, cậu muốn chết hả!”

Ngoài ban trưởng Lộ Hạ dè dặt, năm người khác đều bao quanh lấy Diệp Bạc Hâm, cậu một câu tôi một lời, ríu rít, ồn ào tới nỗi tai Diệp Bạc Hâm cũng đau.

Đáng thương cho Diệp Bạc Hâm đang bọ ép xuống đất, không thể cử động được.

“Chị em à, có thể buông tôi ra trước được không?” Diệp Bạc Hâm đau đầu cắt ngang bọn họ, eo vô còn đau a. Hôm nay bị phạt di chuyển của chó gì đó, liên tiếp bị phạt hai lần.

Không phải muốn thẩm vấn cô sao, sao lại biến thành hoa si Tập Vị Nam rồi?

Trong quân đội có mấy trăm sinh vật nam, không thấy bình thường họ kích động như vậy.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa, ồn ào đến liên trưởng, ngày mai cho các người đẹp mặt.” Lộ Hạ vừa nói, Mật Nhi mới ý thức lại, tiểu Diệp Nhi còn bị cô ép dưới đất.

Diệp Bạc Hâm xoa xoa vai đau của mình, để mắt tới một đám người đang vây cô trên giường cô, trên giường bên phải bên trái nằm hai người, phía trước đứng hai người, sau lưng vẫn còn một người đang ngồi trên chiếc chăn miếng đậu hũ của cô, Hạ Lộ ôm cánh tay đứng dựa vào bên cầu thang củ giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.