Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 73: Chương 73




Bầu trời lay động một tầng mưa phùn, chẳng mấy chốc mưa nhỏ từ từ biến thành lớn, giống như ngọc trai trong suốt, từng hạt một rơi xuống đất, bắn lên tung toé.

Sắc trời mờ mịt đen xanh, mưa càng nặng hạt, một tia chớp rạch ngang bầu trời đen tối, sấm sét nổi lên.

Những cơn mưa mùa hạ đến rất nhanh, không tới một lúc mặt đất tích tụ một vũng nước.

Hệ thống thoát nước của sân bay rất tốt, nước chảy theo một hướng, chảy vào cống rãnh.

Linh cữu của Thẩm Lương được người lấy ra khỏi máy bay quân dụng, trước sau sáu quân nhân thần sắc long trọng giữ chiếc quan tài, tốc độ đều đặn hạ xuống thang máy.

Bốn hướng mỗi hướng có một người giữ một góc của lá cờ, quốc kì đỏ tươi trong gió mưa phủ trên linh cữu, mặc cho mưa gió lay động tung bay.

Linh cữu màu đen cho thấu sự trang nghiêm, sân bay chuyên biệt cung cấp một khoảng đất trống, mười chiếc xe jeep dừng lại, trung tâm của sàn bê tông, một đầu là một máy bay quân sự màu xanh đậm, một đầu là sự chào đón trở lại của thân thể các quan quân liệt sĩ.

Linh cữu dần dần tới gần, tất cả mọi người đều đứng dưới mưa, tay trái bỏ mũ quân sự ra, cánh tay phải gập cong, năm ngón tay thẳng một cách tự nhiên, cao bằng với lông mày, lòng bàn tay hướng xuống, hơi hướng ra ngoài 20 độ, hành lễ chào.

Mưa nhuộm bộ quân phục màu ô liu thành màu xanh đậm, cơn mưa dường như chào đón sự trở lại của các linh hồn quân sự, không ngừng đau thương rơi lệ.

Thân là đại đội trưởng đại đội đặc chủng, Tập Vị Nam đứng đầu hàng, lá cờ màu đỏ phản chiếu trong đáy mắt anh, đôi mắt đen nhánh ám một tía máu đỏ xung quanh, đỏ như những giọt máu.

Nằm bên trong là anh em của anh, đã từng cùng vào sinh ra tử, bây giờ lại ngăn cách bởi một tấm quan tài, anh thậm chí còn không nhìn thấy anh ấy lần cuối trước khi chết.

Đôi mắt bị mưa bay vào, chua xót khổ sở, trái tim đang chảy máu, tình anh em 、sự hoà bình quốc gia quấn quanh trái tim anh, mạnh mẽ quấn chặt kết thành một vòng, đây chính là những gì ban đầu họ đã theo đuổi vinh quang quân sự, có một ngày vinh quang vì quốc gia hi sinh.

Nhạc quân vang lên, tất cả mọi người đối diện với linh cữu, Trương uỷ viên quân sự đại diện phát biểu, lại là một bài ca tụng công đức, bầu không khí đau thương kéo dài trong trái tim mọi người.

Trong quân trang thanh sắc, có một quệt màu đen, tóc ướt dính vào má, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm thẳng về phía trước, khoảnh khắc nhìn thấy linh cữu xuất hiện trong mưa, ánh mắt không một gợn sóng loé lên một tia bi thương.

Trên mặt cô thậm chí không có nước mắt, toàn thân phát ra sự tuyệt vọng và tĩnh mịch nhưng lại khiến người khác không dễ xem nhẹ.

Vị hôn thê của Thẩm Lương, vốn dĩ định tổ chức đám cưới vào tháng tới, không ngờ rằng vừa tới đã không thấy thi thể của vị hôn phu nữa.

Vô đã sớm biết đi chuyến này, bất cứ lúc nào có thể hi sinh, cho dù cưới cô về rồi, một năm đến cuối chỉ gặp nhau có vài lần, mắc bệnh không có người hỏi han chăm sóc, xảy ra chuyện chỉ có thể tự mình chống đỡ, ngay cả khi việc trong việc ngoài cùa gia đình chỉ có thể một mình cô đi làm.

Nhưng mà cô không cảm thấy khổ, chỉ cần anh bình an vô sự, một năm nhìn anh vài lần đã là một vinh dự lớn rồi, thật sự, cô chỉ cần anh sống thôi...

Cuối cùng đợi cô tới là cái gì, một bức tuyệt thư, ánh mắt thương xót 、thông cảm của vài người lạ.

Thời khắc đó, cô cảm thấy bầu trời sụp đổ, nơm nớp lo sợ nhiều năm như vậy, chuyện lo lắng vẫn cứ xảy ra.

Cô biết bản thân không nên phẫn nộ, không nên hận, nhưng mà quá tàn nhẫn, đến danh phận vợ cũng không cho cô, cứ như vậy mà đi.

Bà thẩm ông Thẩm nghe tin dữ, không chịu đựng nổi liền ngất đi, Ông Thẩm có bệnh tim, suýt chút nữa không vượt qua, tình trạng khẩn cấp một đêm, bây giờ vẫn nằm trong bệnh viện, bà Thẩm trong một đêm đã già đi rất nhiều, ánh mắt vô tri vô giác, mấy ngày liền đều vẫn nói mê.

Em gái của Thẩm Lương ở bệnh viện chăm sóc hai người, cô không dám nói với hai người hôm nay di thể của Thẩm Lương được đưa về, sợ hai ông bà không chịu đựng được bị ngất, để họ nguy hiểm tính mạng.

Quý Giản Ninh đứng bên phía tay trái cô, nhìn thấy cô ngoan cố nuốt nước mắt, hai vai run rẩy, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, cô muốn liều mạng xông lên đánh đập linh cữu, muốn chất vấn anh vì sao anh không giữ lời hứa, nhưng đôi chân nặng nề như chì, khí lực toàn thân bị cạn kiệt, cô không có dũng khí.

Cha mẹ Thẩm Lương sống trong thành phố d, tối hôm qua Quý Giản Ninh nhận được tin tức hôm nay chuyển di thể của Thẩm Lương về thành phố, cả đêm từ Kinh Thành lái xe bốn tiếng đồng hồ, sáng sớm đã đến thành phố d.

Trong bệnh viện thăm ông Thẩm và bà Thẩm, cha mẹ để tang con, trạng thái tinh thần của hai người không tốt, anh tránh né hai người già, nói với vị hôn thê và em gái của Thẩm Lương 10 giờ sáng di thể của Thẩm Lương sẽ được đưa tới sân bay, bọn họ vó muốn đi nghênh đón?

Cuối cùng để em gái Thẩm Lương ở lại chăm sóc hai người già, Quý Giản Ninh sắp xếp nhà tang lễ và liên lạc lăng mộ, toàn bộ quá trình bị hôn thê của Thẩm Lương đều ở nên cạnh, không nói một lời nào, lạnh lùng đến đông cứng người.

Bận rộn tới 9 giờ, hai người mới lái xe đến sân bay.

Trước mặt Quý Giản Ninh, cô không chảy một giọt nước mắt, lại khiến Thẩm Lương đau lòng không thôi.

Người phụ nữ yếu đuối này, đối diện với sự ra đi của một người đàn ônh sắp là chồng mình, không cuồng loạn, hình như bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, cô biết sớm muộn cũng có ngày hôm nay.

...

Nghi lễ kết thúc, Trương uỷ viên thông báo bắt đầu tang lễ, trong tiếng nhạc quân đội, đội binh nghi lễ nâng linh cữu lên, từ từ đi về phía xe tang.

Đến nghênh đón di thể có chiến hữu trong quân đội của Thẩm Lương, cũng có lãnh đạo cấp trên, một hàng mười người lên xe quân dụng trên bãi cỏ cách đó không xa, cùng với trước sau xe tang hướng về thành phố D.

Vị hôn phu của Thẩm Lương từ đầu đến cuối không di chuyển một bước, Tập Vị Nam không lập tức lên xe, hướng về phía cô bước tới, anh nhếch môi, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài, hướng về cô chào quân lễ.

Cô giống như không nhìn thấy anh vậy, ba người trong mưa lạnh đứng rất lâu, đợi tất cả mọi người đều đi hết, Quý Giản Ninh mới nhỏ giọng nhắc nhở cô nên đi rồi, cô bước theo Quý Giản Ninh lên xe, Tập Vị Nam trầm mặc bước theo phía sau.

Trên đường ai cũng không nói một lời, trong xe một mảng yên tĩnh, mưa đập vào cửa xe rơi xuống, liền giống như nước mắt chảy vậy, hấi đầy nước mắt.

Sau khi cơn mưa đi qua, toàn thân che phủ bằng các vệt nước, nước nhỏ giọt xuống ghế xe, một dòng dòng nước chảy, nhưng lúc này ai cũng đều không có tâm trạng để ý những cái kia, im lặng trong nỗi đau.

Đột nhiên, trong không gian hạn chế một âm thanh của tiếng đàn piano dễ chịu vang lên, buồn bã thanh tao, nỗi buồn mờ nhạt nằm trong trái tim.

Một bầu trời trong thành phố, dưới trời mưa, trong khoảnh khắc bi thương, đánh bại sự phòng vệ của cị hôn the của Thẩm Lương, cô cuối cùng cũng không nhẫn được nữa, cô bịt miệng nước mắt đầy mặt, khóc âm thầm.

Khuôn mặt Tập Vị Nam trầm xuống, từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn cô, nhấc điện thoại lên, ngón tay muốn hạ xuống từ chối nghe, nhưng lại nhìn thấy một loạt các con số không thường xuất hiện, nhưng lại rất quen thuộc.

Anh ngập ngừng một lúc, từ ngăn kéo lấy ra một tai nghe Bluetooth, gắn vào điện thoại, tai nghe máu xanh móc lên sau tai, âm thanh bình tĩnh khàn khàn vang lên.

“Chuyện gì vậy?” ngữ khí quen thuộc, hơi hơi nhíu mày lại.

Nhưng nhìn thấy anh cùng người đầu dây bên kia rất quen thuộc, quen thuộc tới mức không cần lịch sự, nhưng người này trừ phi có chuyện gì mới gọi cho anh, vì vậy cho dù cảm thấy bây giờ không hợp để nghe điện thoại, nhưng anh cũng nghe.

Quý Giản Ninh lặng lẽ rút ra một tờ giấy, đưa nó ra sau người phụ nữ đang âm thầm khóc, cả người nghiêng về phía trước, lắng nghe nội dung những lời của Tập Vị Nam nói trong điện thoại.

“Anh, anh có phải gần đây đắc tội với người nào không?” đầu dây bên kia đổi cà lơ cà phất trước kia, hiếm thấy nghiêm túc.

“Người mà tôi đắc tội nhiều rồi.” Tập Vị Nam không có nghĩ nhiều, làm công việc của mình, trong tối ngoài sáng đắc tội không ít.

Giang Minh Hào biết rõ tính cách của anh, lại nghe thấy trong giọng anh dường như có vẻ thiếu kiên nhẫn, anh cũng không dám đập vỡ, đầu đuôi ngọn gốc nói ra hết.

“Không vòng vo với cậu nữa, mấy ngày trước cậu bị người ta điều tra rồi, có biết không? Theo lý mà nói tất cả tư liệu của cậu đều được bảo mật cao, cho vào hồ sơ trong cơ sở dữ liệu quân sự, cho dù tin tặc tiên tiến cũng không thể xâm nhập. Nhưng điều kỳ lạ lạ, sáng sớm hôm nay tôi phát hiện tư liệu về cậu bị đôngn đến rồi, mặc dù thủ pháp đối phương cao cấp, nhưng vẫn là lưu lại manh mối.”

Tư liệu thông tin của anh bị động tới không phải chuyện nhỏ, bởi vì tính bảo mật tính chất công việc của anh, tất cả tư liệu về anh đều nằm trong bảo mật trọng điểm mức độ quân sự, một khi bị người vó tâm lợi dụng, sau này anh đi làm nhiệm vụ có nguy hiểm rất lớn, thậm chí có thể liên luỵ tới người nhà.

Nếu như có côn đồ bắt cóc người nhà anh uy hiếp, bị kẹp giữa gia đình và đất nước, anh phải quyết định thế nào?

Tập Vị Nam nhếch môi, chuyện này rất nghiêm trọng, chẳng trách Giang Minh lại gọi điện cho anh.

“Điều tra ra ip của đối phương chưa?” Tập Vị Nam không lo lắng nhiều, anh tin tưởng năng lực của Giang Minh Hào, nếu như thật sự bị rò rỉ thông tin, Giang Minh Hào bây giờ sẽ không trấn tĩnh nói chuyện với anh rồi.

“Điều tra ra rồi, lần theo dấu vết để lại, là bên khu tình báo kia, vì vậy tôi hỏi anh có đắc tội với người nào rồi?Không phải vì đố kị, vì để kéo cậu xuống ngựa, muốn tìm cậu gây phiền phức.”

Quá khứ của Tập Vị Nam thật sự đáng hổ thẹn, chuyện năm đó mặc dù bị đè ép xuống rồi, nhưng có người muốn điều tra, vẫn có thể điều tra ra một chút.

Cả đời người, một khi có một vết nhơ, bất kể trèo lên vị trí cáo bao nhiêu, vết nhơ này sẽ cùng bạn đi suốt đời, chiến chiến đấu đấu, sống sợ người ta bắt được đuôi.

Tập Vị Nam trầm mặc, ánh mắt biến thành sâu thẳm, ngón tay giữ chặt điện thoại, hơi hơi trắng ra, trên má còn có những gjọt nước.

Cục tình báo điều tra anh, chẳng trách có thể xâm nhập vào trang web quân đội, lấy cắp tình báo của anh.

Những năm nay anh thăng cấp mạnh mẽ, người ghen tỵ với anh có ở khắp nơi, nhưng cục tình báo điều tra anh, không có khả năng để kéo anh xuống, dù sao thì sức mạnh của ông già vẫn ở đó, năng lực của anh mọi người đều biết, mấy người bên uỷ ban quân sự sẽ không bỏ qua một thiên tài quân sự, nếu không năm đó sẽ không trăm ngàn kế giữ anh lại.

Nếu như cấp trên muốn điều tra anh, bên uỷ ban quân sự sẽ lộ ra thông tin, không thể nào một tiếng cũng không có.

“Đừng nhiều lời, nói trọng điểm!” Tập Vị Nam Trầm giọng, Giang Minh Hào có chuyện giấu anh, anh ta muốn đóng nút để Tập Vị Nam tự mình nghĩ, nhưng mà tâm trạng Tập Vị Nam không tốt, hôm nay anh không có tâm trạng đi suy đoán ai muốn động tới anh.

Giang Minh Hào nghẹn họng, quả nhiên có anh trai họ khắl nới khống chêd bản thân thật không tốt chút nào, cái gì cũng không bằng người nhà, về nhà bị người nhà bàn tán, công việc còn bị bóc lột.

“Là ip của cục tình báo, nhưng là do có người âm thầm điều tra, anh ta dùng máy tính riêng tư, tiểu tử kia rất quỷ dị, biết lợi dụng mạng công để che dấu, nhưng vẫn là có dấu vết. Thuận theo Ip, ngược lại em vào được thông tin của anh ta, phát hiện anh ta lấy trộm tư liệu của cậu về năm năm trước, còn có động thái những năm gần đây, khiong có không có chuyện quân sự bảo mật, coi như có chút lương tâm nghề nghiệp, nếu không ăn cắp thông tin người trọng điểm quân giới đủ để anh ta ngồi tù rồi.”

“Vốn dĩ tôi muốn hack máy tính anh ta, đáng tiếc phát hiện chậm rồi, tư liệu anh chuyển đi rồi, cậu đoán xem gửi cho ai?”

Tập Vị Nam không có hứng thú cùng anh giải đố, nghĩ tới chuyện năm năm trước, anh có một chút xấu hổ, đôi mắt đau đớn loé lên một tia sợ hãi.

Gianh Minh Hào không nghe thấy anh trả lời, chỉ có thể sờ mũi nói: “Tô Cảnh Sâm, trinh thám binh vương kia.Tư liệu chuyển qua anh ta liền không có động tĩnh nữa, em đoán anh ta chính là chủ mưu, nhưng mà không biết rõ mục đích của anh ta là gì. Anh trai, có phải anh đắc tội với anh ta rồi? Em nhớ hai người đã đối đầu với nhau, anh ta còn thua anh, có phải muốn tìm hiểu anh, sau đó đánh bại anh một cú không?”

Nói tới đây, Giang Minh Hào có chút hưng phấn, nếu như có người có thể khiến anh họ móp méo, anh thấy rất vui vẻ.

Tô Cảnh Sâm?

Tập Vị Nam tắt điện thoại, trong não hiện lên thông tin về Tô Cảnh Sâm, cùng giống như anh, đều là ngôi sao đang nổi lên trong quân giới, tám năm trước hai người ở trong cuộc diễn tập trong trại địch, Tô Cảnh Sâm thua trong tay anh, một tên kiêu ngạo không biết thu lại, một người thái độ khinh bỉ, chẳng lẽ vì điều này nhớ trả thù đến bây giờ?

Trong suốt quá trình Tập Vị Nam đeo tai nghe, vì vậy Quý Giản Ninh khong nghe thấy đối phương nói chuyện gì, Tập Vị Nam lại ậm ừ nói vài câu, căn bản đoán không được đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy mặt anh lộ vẻ nghi hoặc, Quý Giản Ninh nhỏ tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tập Vị Nam trầm mặc nửa buổi, ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu biết Tô Cảnh Sâm không?”

Ngoài năm đó thua dưới tay anh ta, anh cùng Tô Cảnh Sâm những năm nay không gặp nhau, càng không nói tới có giao lưu gì?

Quý Giản Ninh ngơ ngác, kinh ngạc nhìn anh, “Đừng nói cậu không biết Tô Cảnh Sâm?”

Nhìn sắc mặt anh không gợn sóng, làm như anh không quen biết vậy, Quý Giản Ninh cạn lời lắc đầu, nhỏ giọng nhắc anh, “Tô, họ Tô a...”

“Cậu biết họ Tô.” Ngữ khí nhàn nhạt, cùng người kia không có liên quan gì, anh còn có thể để bộ dạng không liên quan như vậy, Quý Giản Ninh mất hứng nói với anh, “Mẹ của Diệp Bạc Hâm họ Tô, Tô Cảnh Sâm là cậu của Diệp Bạc Hâm!”

Được lắm, cậu của vợ người ta đên người ta còn không biết, một người ngoài như anh lại biết rõ.

Tập Vị Nam ngớ ra, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống.

Diệp Bạc Hâm vô duyên vô cớ xuất hiện trong doang trại, sau lưng vó người cố ý đứng sau giật giây, thế lực không thể xem nhẹ, còn anh hôm qua chìm trong đau thương cái chết của Thẩm Lương, căn bản không nghĩ tới điều này.

Bây giờ nghĩ lại, cô ở thành phố đang tốt lành sao không ở, sao phải chạy tới đây chịu khổ?

Tô Cảnh Sâm là cậu của Diệp Bạc Hâm, điều này làm được rồi, khiến anh bất an là, Tô Cảnh Sâm điều tra anh, chắc là vì cháu gái, còn anh cố gắng che giấu chuyện năm đó, không biết bị anh ta điều tra bao nhiêu rồi?

Tập Vị Nam không dám nghĩ, nếu như Tô Cảnh Sâm điều tra ra chuyện năm đó, hơn nữa anh T lại nói với Diệp Bạc Hâm, vậy tất cả đều hết rồi.

Mà Tập Vị Nam lo lắng không phải là dư thừa, Tô Cảnh Sâm đã sử dụng mối quan hệ trong quân đội, thực sự là chuyện năm đoa đã điều tra kỹ lưỡng, hoặc là sâu hơn.

Sắc mặt của anh so với Tập Vị Nam không khá hơn bao nhiêu, chái gái đang tốt lành, nếu như không phải vì anh, năm đó cô căn bản sẽ không suýt chút nữa mất mạng trong tay quân hoả lượng.

Hơn nữa anh còn dám tới trêu đùa cháu gái anh, anh ta làm sao dám?

Cháu gái của Tô Cảnh Sâm anh dễ bắt nạt vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.