Tập Vị Nam lặng lẽ ôm cô, trái tim đập lên xuống dữ dội, cô đột nhiên ngoan ngoãn im lặng khiến trong lòng anh nổi lên bất an, kéo theo cảm xúc luống cuống.
Đầu dựa trên chiếc cổ trắng ngần của cô, hơi khép mắt lại, hơi thở nặng nề từng chút từng chút phả trên người cô.
Sau một thời gian dài, Diệp Bạc Hâm không cử động, đôi chân bị anh đè xuống, máu trong cơ thể dường như bị đóng băng, tay chân lạnh ngắt.
Hơi thở của anh dần dần nhẹ hơn, thì thầm vào tai cô, “Em rốt cuộc tức giận cái gì?”
Cổ họng Diệp Bạc Hâm khô khốc, đôi tay bên hai bên người siết chặt.
Trầm mặc khiến Tập Vị Nam tìm không được điểm đột phá.
Từ từ nới lỏng bàn tay che mắt của cô.
Lúc nãy, anh mất kiểm soát.
Không muốn nhìn ánh mắt khiến anh đau lòng kia, trắng đen rõ ràng trong đôi mắt, cái lành lạnh lạ lẫm đang từ từ xâm nhập vào phổi anh.
Đôi mắt của cô rất đẹp, ngay cả khi không trang điểm, không có kẻ mắt, làn da trên mắt tinh tế có tính đàn hồi, lông mi đen dày mịn, hai vệt mỏng nằm trên hai mí mắt khép kín.
Không có bàn tay lớn che đi, ánh sáng chiếu xuyên vào mắt.
Trong một khoảnh khắc bối rối trong lòng xẹt qua.
Trong phòng khách, có môtn sự im lặng yên tĩnh kỳ lạ... còn có trên người Tập Vị Nam phát ra hơi thở lạnh lẽo...
Nhàn nhạt, giống như hương vị của hoa cỏ đang phát triển mạnh dưới ánh sáng mặt trời.
Diệp Bạc Hâm ngồi đối diện với anh, cùng Tập Vị Nam duy trì một khoảng cách.
Khép nửa mí mắt, ngay cả lông mày cô cũng khinh thường nhăn lại.
Tập Vị Nam ngồi thẳng, bàn tay to có khớp xương rõ ràng đang đặt trên đầu gối, đột nhiên đưa lên phía trước... mười ngón tay đan vào nhau, đầu ngón tay càng nắm chặt càng trắng.
Trái tim Diệp Bạc Hâm hơi nghẹt lại, bộ não không kịp phản ứng, cơ thể đã phản xạ có điều kiện lùi ra sau.
Đồng tử Tập Vị Nam như tinh hải, dâng lên sóng lớn.
Đôi môi mím chặt thể hiện sự giận dữ của anh.
Tay phải của Diệp Bạc Hâm đặt trên cổ tay trái, nhẹ nhàng xoa.
Ngăn cách một bàn trà, Tập Vị Nam căn bản không thể xoa giúp cô.
Bởi vì anh cúi thân người về phía trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối, tay áo trượt xuống, để lộ ra vết sẹo bị bỏng.
Đôi mắt nửa khép của Diệp Bạc Hâm run nhẹ, hơi nâng lên, trong lòng lúc này không phải là một hương vị.
Đè xuống vị đắng không ngừng ở cổ họng, cô mấy máy môi.
Đôi mắt sâu Không thể tưởng tượng được.
“Vì sao muốn kết hôn với em?”
Tập Vị Nam vô cùng kinh ngạc khi cô vừa mở miệng là câu hỏi này, chẳng lẽ biểu hiện của anh vẫn không rõ ràng?
Không lập tức trả lời câu hỏi của cô, ngược lại cau mày, “Mấy ngày hôm nay tránh mặt anh, cáu gắt với anh, chính là đang vướng mắc vấn đề này?”
Cáu gắt?
Trong mắt anh, trong mắt anh cô chính là loại con gái vô duyên vô cớ cáu gắt?
Vì sao không tìm xem lý do ở bản thân, lại cho rằng cô đang vô cớ gây sự?
Không có gió làm sao có sóng, nếu như lương tâm anh không hổ thẹn, vì sao muốn lừa cô?
Diệp Bạc Hâm nở nụ cười cay đắng, “Có phải cảm thấy tuổi không còn nhỏ, bên cạnh không có người nào thích hợp, còn em lại không tệ, lúc anh đang suy nghĩ kết hôn, em lại ngu ngốc đem bản thân dâng lên?”
Cô vẫn còn để tâm.
Lúc đầu không quan tâm hậu quả, bây giờ tự nhận hậu quả.
Toàn thân Tập Vị Nam chấn động, đôi mắt sâu xa như biển cả, từng tấc từng tấc chần chừ trên đôi má cô.
“Không phải như vậy...”
Yết hầu của anh cuộn lên cuộn xuống, giọng có chút khàn khàn.
Diệp Bạc Hâm cắn môi, ngẩng đầu...
Trong giọng có chút ý cười, “Nếu như không phải em đòi anh cưới em, anh căn bản không có ý nghĩ kết hôn, đúng không?”
Cô nói không sai, anh chưa từng nghĩ qua...
Tuy nhiên, ý cười của cô không chạm đáy mắt lại khiến anh không thể nói ra như vậy, hậu quả không phải anh có thể chống đỡ nổi.
“Nguyên nhân rất quan trọng sao?Chúng ta... bây giờ không phải rất tốt sao?”
Tập Vị Nam tránh ánh mắt của cô.
Diệp Bạc Hâm cười nhẹ.
Rất tốt sao?
Là anh một bên tình nguyện, hay là cô quá dai dẳng...
Dừng một lúc, Tập Vị Nam tiếp tục nói: “Lúc đầu em có vị hôn phu, anh không thể...”
Diệp Bạc Hâm cười giễu cợt, vén mái tóc bên tai.
“Bởi vì em có vị hôn phu, vì vậy anh không có suy nghĩ, nhưng em có vị hôn phu rồi, còn cùng anh nói với anh yêu cầu anh cưới em, vì vậy anh vứt bỏ nguyên tắc?”
Cô “ồ”lên một tiếng, đôi mắt hơi cong lại, “Vậy Tập Vị Nam, có phải em nói gì, anh đều nghe?”
Có lẽ là câu nói nào đó khiến anh không vui rồi, lông mày rộng bằng phẳng phảng phất nhô lên mấy ngọn đồi nhỏ.
“Em nói đi.” Ngữ khí nhàn nhạt, cùng với người đàn ông lúc nãy nổi giận giống như hai người.
Điểm này, Diệp Bạc Hâm sớm đã phát hiện rồi.
Anh hỉ nộ vô thường, lúc anh dịu dàng có thể dìm chết người, lúc tức giận, sự tức giận áp đảo có thể đốt cháy người.
Diệp Bạc Hâm cảm thấy rất buồn cười, đối thoại như thế này khiến cô cảm thấy nhàm chán.
Cô cũng không biết bản thân mình muốn làm gì.
Trái tim phẫn nộ khó bình tĩnh, anh lại như dạng rửa tai lắng nghe, dường như không bỏ phẫn nộ của cô đặt trong lòng, ngược lại cho rằng cô đang cáu gắt linh tinh.
Nhất thời trái tim như bùng lên ngọn lửa, thôi thúc nói ra khiến nội tâm cô cô chấn động.
“Em muốn ly hôn!”
Lời này nói ra, ngay cả bản thân cô cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ thốt lên như vậy, hoàn toàn không suy nghĩ gì cả.
Cô không phải người kích động, sẽ không đưa ra quyết định gì lúc tâm trạng không ổn định.
Bởi vì cô biết rõ, quyết định ở thời điểm này không phải là chuẩn xác nhất.
Sắc mặt Tập Vị Nam âm trầm, từng chút từng chút một dậy sóng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
Trái tim từ từ chìm xuống đáy thung lũng.
“Đây chính là thứ em muốn?”
Phản ứng của anh vượt quá sự mong đợi của Diệp Bạc Hâm, mặc dù lời vừa nói ra liền hối hận, nhưng thấy ngữ khí không mặn không nhạt của anh, cô lại cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc.
Có lẽ, anh không quan tâm cô như cô nghĩ...
Thỉnh thoảng đối với cô lộ ra ánh mắt dịu dàng, chẳng qua là dựa trên tiền đề rằng không bước vào ranh giới cuối cùng của anh.
Sắc mặt dần dần trắng bệch, tay phải nắm chặt lấy cổ tay phải.
Cô mỉm cười miễn cưỡng, “Phải.”
Chỉ là một âm tiết, lại tiêu hao hết khí lực toàn thân của cô.
Nói xong, cả người đều chìm vào trạng thái tê liệt hoàn toàn.
Xung quanh con ngươi màu đen, nhiễm một màu đỏ máu.
Nước mắt lắng đọng lại, cô trừng to đôi mắt, không muốn thất thái trước mặt anh, vì vậy đôi mắt cũng không dám chớp.
Lông mày sâu sắc của Tập Vị Nam giống như được thợ thủ công cầm dao chạm khắc, mỗi một nơi đều vừa khéo, môi mỏng sắc bén như băng vót, đường nét sâu sắc rõ ràng.
Đôi mắt kia có chút lộ ra ý cười.
Nụ cười trào phúng khiến trái tim Diệp Bạc Hâm run rẩy.
“Được, theo em.” anh ngồi thẳng dậy, đứng lên, liếc nhìn cô từ trên cao xuống xuống dưới.
Đôi mắt Diệp Bạc Hâm siết chặt, cúi thấp đầu.
Trong chớp mắt tràn đê, từng giọt từng giọt rơi trên sàn trắng.
Cô cắn răng, nuốt những tiếng nức nở trong cổ họng.
Cô không muốn như thế này, nhưng sự việc vì sao biến thành như vậy?
Anh...
Ngay cả lý do cũng không hỏi, liền như vậy mà buông lời.
Anh rốt cuộc xem cô là cái gì?
Đôi vai run rẩy một chút, Tập Vị Nam nhận thấy sự khác lạ của cô, ánh mắt trở nên sâu sắc.
“Không phải em nói muốn ly hôn sao? Bây giờ lại khóc cái gì?” nghiêng người nhấc cằm cô lên, đồng tử đối diện với đôi mắt đỏ tươi của cô, hai má tràn đầy nước mắt, trái tim mơ hồ đau nhói.
Những ngón tay thô ráp lau đi nước mắt của cô, ánh mắt kỳ lạ.
Bây giờ anh hoàn toàn khác lúc nãy, ngữ khí vừa nhẹ vừa lạnh.
Tuy nhiên, nhưng cô lại cảm nhận được trên người anh mang một hơi thở nguy hiểm.
Là một loại thái độ dứt khoát...
Hít một hơi, kìm nén nỗi đau dữ dội trong lòng.
“Cảm ơn!” cô đứng dậy, vội vã cúi đầu, trong giọng chứa một chút run rẩy không ép xuống được, tiếng khóc run rẩy khiến người ta cảm thấy đau đớn vừa xót thương.
Tập Vị Nam rất ghét tính bướng bỉnh của vô!
Mềm mỏng một lần khó như vậy sao?
Cảm ơn?cảm ơn cái gì?Cảm ơn anh đồng ý ly hôn?
Anh nên nói cô suy nghĩ viển vông, hay là tâm tư quá ngớ ngẩn?
Diệp Bạc Hâm!đùa với anh, còn muốn trốn chạy?
Không có cửa đâu!
Lúc đi ngang qua, tay của Diệp Bạc Hâm nắm chặt.
Lần này, Tập Vị Nam phát hoả rồi.
“Còn có chuyện gì?” Trong lòng run rẩy, nước mắt trong đôi mắt vẫn không ngừng tích tụ.
Tập Vị Nam cười lạnh, nhìn chằm chằm sau gáy cô, ánh mắt lạnh lẽo thâm sâu.
“Có vừa lòng với câu trả lời của anh không?”
Diệp Bạc Hâm chấn động, trái tim nhanh chóng trượt qua gì đó.
Cô kinh ngạc quay đầu, “Có ý gì?”
Lông mi cũng bị nhuộm màu nước mắt, trên gò má cũng có nước mắt.
Anh hơi híp mắt, ngón tay siết chặt, khoé miệng móc lên một nụ cười chế nhạo.
“Còn không hiểu?” anh nhướn lông mày, “Không phải em đang đợi câu nói này của anh sao sao?Em nói ly hôn, không phải là không phải một câu được của anh sao?”
“Như vậy?Anh phối hợp không tệ chứ?” Ngữ khí của anh thậm tệ, nụ cười lười biếng bất cần.
Diệp Bạc Hâm tức giận đỏ mặt, “Anh!”
Anh cái gì cũng có thể theo ý cô, duy chỉ không thể không chạm đến giới hạn của anh.
Muốn ly hôn?
Nằm mơ!
“Em đừng ngây thơ như vậy, chúng ta là quân hôn, chỉ cần anh không đồng ý, em cả đời này cũng đừng nghĩ tới ly hôn!” Tập Vị Nam thu lại đồng tử, trong chớp mắt khuôn mặt lạnh lẽo khiến người khác hoảng sợ.
“Em muốn chơi cái gì, anh đều chơi cùng em!Nhưng chỉ có điểm này, đừng thách thức giới hạn của anh, ngay cả anh cũng không biết được sẽ làm ra việc gì.” Anh sát vào môi cô thì thầm, đôi môi nóng ẩm cọ sát trên môi cô.
Đôi mắt như một xoáy nước màu đen, Diệp Bạc Hâm sững sờ nhìn vào, quên luôn cuộc tranh cãi.
Vì sao?
Cô rõ ràng muốn phản vấn, từ đầu tới cuối sao lại biến thành anh kiểm soát toàn cuộc?
Nói dối là anh, cô vì sao phải cảm thấy chột dạ?
Sống cùng với người đàn ông như vậy, cô bị dắt mũi đi, cả đời này không phải đi chấp nhận tất cả mọi thứ sao một cách bị động sao?
Sự hung hãn trên mặt anh cô chưa từng nhìn thấy, lần đầu tiên cô cảm thấy người đàn ông này đáng sợ như vậy.
Đồng tử run rẩy, thất bại dưới đôi mắt như thanh kiếm của anh.
Cảm thấy toàn toàn thân cô run rẩy kịch liệt, trong mắt để lộ thần sắc hoảng sợ, anh không thu lại uy lực.
Hoặc là... từ năm năm trước anh đã dùng sai phương pháp...
Ứng phó với cô, từ trước tới giờ đều không thể ân cần dịu dàng.
...
Diệp Bạc Hâm cũng không biết vì sao cô có thể về được ký túc xá, cả người chìm vào trong cảm xúc điên rồ.
Anh điên rồi!
Không!Anh chính là một tên điên!
Trước mắt lướt qua một hình ảnh khiến tim gan cô kinh hoàng run rẩy.
Anh nói ở bên tai cô, sau đó tức giận, không cần phải nhẫn nhịn.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu, anh nghiêng người từ bàn trà cầm lấy con dao gọt hoa quả.
Cô kinh hãi lùi về sau, chưa từng nhìn thấy biểu cảm điên rồ như vậy trên khuôn mặt anh.
Giống như ma quỷ khát máu, từng bước từng bước tiến tới gần cô.
Khoảng khắc đó, trong tâm trí cô hiện lên một tin tức cô đã từng đọc qua.
Cô người yêu muốn chia tay, người đàn ông không chịu, hai người tranh luận qua lại, cô gái bị chàng trai thất thủ giết chết.
Hình ảnh đẫm máu làm mắt cô đỏ lên, bước chân loạng choạng, ngã xuống trên ghế sofa.
“Không, đừng...”
Diệp Bạc Hâm khủng hoảng lắc đầu, muốn đứng dậy, nhưng anh đã ép tới rồi.
Cô sai rồi... không dám rồi, cũng không dám nữa...
Cô nức nở khóc thành tiếng, nắm chặt lấy cổ tay anh.
“Em yêu... anh đau...”Anh siết chặt lòng bàn tay cô, ấp úng trong vị trí lòng ngực anh.
“Oa oa... anh đừng như vậy, bình tĩnh một chút... sẽ xảy ra chuyện... sẽ phá huỷ anh...” cô khóc đến nỗi suýt chút nữa thở không ra hơi, “Anh buông dao đi được không? Em không nói nữa, sau này sẽ không nói ly hôn nữa.”
“A...”
Máu tươi nóng ẩm nhuộm đỏ đầu ngón tay cô, tiếng cô hét lên kinh hoàng bị anh bịt chặt, đôi mắt kia loé lên ý cười, trong đồng tử cô mở to...
Phản chiếu một đôi tay trắng trơn, cầm cán dao, lưỡi dao đâm vào bộ quân phục loại vải màu xanh, nghe thấy “Xì”một tiếng, âm thanh dao đâm vào máu thịt, năm giác quan lập tức bị phóng to.
Não cô phát ra âm thanh vù vù, không dám tin trừng mắt nhìn bàn tay lớn bao phủ lên ngón tay trắng trơn.
Hai bàn tay nhuộm đầu máu, vừa tanh vừa dính, máu vẫn đang chảy ra.
Anh nắm lấy bàn tay cô, dùng lực đâm dao vào ngực anh.
Máu đỏ thẩm nhiễm đỏ bộ quân trang màu xanh lá, cũng nhuộm đỏ mắt cô.
Thời gian từ từ trôi qua, anh thấp giọng cười lên, máu từ miệng rơi trên xương đòn trắng của cô.
“ Hãy nhớ, sau này tức giận thì hãy tới đây, đừng lạnh nhạt với anh, cũng đừng nói lời tức giận kích thích anh, hử?”
Nắm lấy bàn tay cô siết chặt.
Nước mắt chảy ra, ướt đẫm trên ngón tay anh, anh cười nhẹ buông tay cô ra.
Tập Vị Nam điềm nhiên như không có việc gì đứng dậy, một tay ôm chặt ngực, mũi dao đâm vào một phần ba, không quá nghiêm trọng, nhưng động thái điên rồ của anh làm Diệp Bạc Hâm sợ hãi.
“Anh điên rồi!” Diệp Bạc Hâm thì thào, sững sờ nhìn tay trái nhuộm đầy máu nóng ẩm của anh, bước chân lảo đảo lùi về phía sau.
Cô cho rằng anh chỉ là doạ cô mà thôi...
Không ngờ rằng...
Anh lại...
Cô đang trưởng thành một lần nữa, nhìn thấy nhiều phong ba sóng lớn, cũng chẳng qua một cô gái hai mươi mấy tuổi, ở đâu nhìn thấy được loại trận chiến này...
Huống hồ còn là một người bên gối của cô.
Đột nhiên hoảng loạn, nhân lúc anh không chú ý, cô kéo đôi chân mềm nhũn, tuyệt vọng chạy ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, thân ảnh của cô biến mất.
Tập Vị Nam nhìn cánh cửa, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn máu tươi nhuộm đầy tay, sự điên cuồng hủy diệt trong đôi mắt, được thay bằng một vòng sắc bối rối.
...
Diệp Bạc Hâm dựa đầu đầy mồ hôi vào sát cánh cửa, thân người trượt xuống, ngồi trên mặt đất.
Trong phòng ngủ chỉ có một mình Duy Mật, những người khác đều ra ngoài chơi đùa rồi.
“Cô làm sao vậy?Sắc mặt khó coi như vậy?” Duy Mật hoảng hốt nhìn cô.
Nghe thấy âm thanh, Diệp Bạc Hâm nâng ánh mắt vô hồn lên.
Đột nhiên cô thấy trong mắt cô có màu đỏ, Duy Mật từ trên giường nhảy xuống, ngồi xổm trước mặt cô.
“Này, nói chuyện đi chứ, ai bắt nạt cô?” Mắt cô vừa nhìn liền biết đã khóc, nghĩ tới những ngày hôm nay cô có chút không đúng, trái tim Duy Mật đột nhiên nhảy lên, âm thanh cũng cao lên rất nhiều.