Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?

Chương 26: Chương 26: Không tên




EDIT: EN

Vì Đại Vĩ Ba Lang mắng Nếu Trời Có Chút Tình một trận, còn nắm giữ nhược điểm của Nếu Trời Có Chút Tình, nên Nếu Trời Có Chút Tình rất nhanh mà viết một topic lên diễn đàn game.

Trên đó thừa nhận mình cố ý bôi đen Tiểu Phiến Đào, cũng thừa nhận mình là người tung ra tin đồn kẻ thứ ba.

Dú sao sau khi thừa nhận xong, cái nick Nếu Trời Có Chút Tình này coi như cũng bị xóa bỏ.

【 Nói Riêng 】 Lưu Ly Only: Chị Tình, người viết topic kia là chỉ hả? Tại sao chị lại có thể làm chuyện này được?

【 Nói Riêng 】 Lưu Ly Only: Chị Tình? Nhìn thấy tin nhắn thì hồi âm cho em! Có phải chị bị hại không? Chị nói ra có gì thì chúng ta cùng suy nghĩ, đừng buông tha vậy chứ!

【 Nói Riêng 】 Lưu Ly Only: Là Tiểu Phiến Đào đúng không? Cô ta vì muốn tẩy trắng nên bắt chị phải tự bôi đen, tại sao cô ta lại có thể như vậy chứ?

Đáng tiếc Nếu Trời Có Chút Tình cũng không nhìn thấy mấy tin nhắn này, sau khi cậu viết topic xong thì bỏ chơi nick này.

Gỉa vờ làm thuần khiết là một loại kỹ xảo, nhưng đôi khi cũng không thể giả vờ mãi được, hệt như lúc này vậy.

【 Nói Riêng 】 Lưu Ly Only: Em không quan tâm, Chị Tình, em sẽ chờ chị về T_T

Nhưng trước khi Nếu Trời Có Chút Tình rời đi, cậu đã làm một chuyện cuối cùng khi chơi nick này, đó là rời bang Vấn Đỉnh sơn trang.

So với việc sẽ bị Đại Vĩ Ba Lang đá ra khỏi, thì mình cứ chủ động rời đi, như vậy còn có thể bảo lưu một chút thể diện cho mình.

“Ha ha ha ha, A Hành, nói cho cậu biết một chuyện rất thú vị.” Nhìn thấy topic mà Nếu Trời Có Chút Tình mới viết ra và thông báo rời bang, tâm trạng của Đại Vĩ Ba Lang đang rất tốt, thanh âm đắc chí vô cùng, anh nói trên YY: “Tui tra một chuyện của Nếu Trời Có Chút Tình, cậu có đoán ra là chuyện gì không?”

Qua một hồi lâu, Cẩn Y Dạ Hành mới hứng thú mà khều khều anh: “Cái gì?”

Ghét bỏ thái độ không tốt của anh, Đại Vĩ Ba Lang bĩu môi không nói, sau đó đi tìm tiếp một người nghe đủ tư cách: “Đồ đệ, em đang làm gì đó? Mau ra đây, sư phụ có chuyện muốn nói cho em biết.”

Lúc này có rất nhiều người đến xem topic, Đào Diệp cũng giống như những người đó đến nhìn một chút, giờ cậu đang rất nghi hoặc.

“Sư phụ, có chuyện gì vậy?” Cậu cũng muốn biết, Đại Vĩ Ba Lang tra ra cái gì mà có thế khiến Nếu Trời Có Chút Tình sợ hãi như vậy?

“Vô tình anh tìm ra Weibo của nhỏ kia, trên đó có ảnh chụp trường học nữa, thì ra nhỏ đó là một thằng con trai.” Đại Vĩ Ba Lang sờ sờ cằm, nói: “Mặc dù là là con trai nhưng lớn lên nhìn cũng khá lắm, xinh đẹp hơn một số cô gái nhiều, chậc chậc.”

“Vâng, như vậy...” Đào Diệp không bình tĩnh như bề ngoài, lu bu từ đó giờ, thì ra Nếu Trời Có Chút Tình là một người con trai?

Đệt.

Từ từ, cậu ta thích Cẩn Y Dạ Hành hả? Tình yêu nam nam sao ( gay)?

“Khụ khụ khụ...”

“Ai, đồ đệ, em sao vậy?” Đại Vĩ Ba Lang quan tâm hỏi.

“Sặc nước?” Cẩn Y Dạ Hành cũng quan tâm một câu.

“Không phải, cổ họng có chút ngứa.” Đào Diệp che miệng, ho sặc sụa.

“Thân thể của em còn chưa tốt, đi nghỉ ngơi đi.” Nhớ tới Đào Diệp đã bệnh còn thức suốt đêm qua, Cẩn Y Dạ Hành cau mày, nói.

“Vâng, vậy em thoát đây.” Đào Diệp lâm vào trạng thái lơ mơ, cũng không nhiều lời mà nói tạm biệt với các sư phụ.

Hơn nữa hôm nay lại nghĩ thông suốt, nên tự nhiên khi chơi game cũng nhạt yêu thích đi, cuộc sống không chỉ có game mà thôi.

“Sư phụ, mấy ngay nay em muốn bồi dưỡng thân thể, nên sẽ không lên chơi game thường.” Đối tượng nhắn tin trên vi tính là Cẩn Y Dạ Hành, bởi vì cho đến nay cũng không có nick trên vi tính của Đại Vĩ Ba Lang.

Lúc không có Đại Vĩ Ba Lang ở đây thì cậu luôn gọi anh là sư phụ.

Lúc hai vị sư phụ đều lên online, thì sẽ gọi Cẩn Y Dạ Hành là nhị sư phụ để phân biệt.

“Ừ, đang rảnh nên luyện giúp em.”

“Cám ơn sư phụ.”

Cái nick kia, kỳ thật cũng không cần, tuy nhiên khi nghĩ đến tâm huyết của Cẩn Y Dạ Hành đều đổ vào đó, Đào Diệp chỉ biết nín. Cậu nghĩ, mình sẽ không bao giờ nói ra việc nick này chỉ dùng để báo thù.

Cũng không thể nói mình không còn nhiệt tình với game, tiếp tục chơi chỉ vì hai người đó thôi.

Đây sự khác biệt giữa tính cách mỗi người.

Người như Cẩn Y Dạ Hành và Đại Vĩ Ba Lang, vĩnh viễn khác biệt với người như Đào Diệp, luôn nghĩ mấy cái huyện linh tinh ở trong lòng.

Ngày hôm sau Đào Diệp không chơi game, người chơi nick của cậu là Cẩn Y Dạ Hành.

Đại Vĩ Ba Lang nhìn thấy anh đang lên mạng, nhưng lại không tìm thấy nick trên YY.

【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Tiểu Phiến Đào: Đồ đệ? Không phải em nói không lên mạng hả?

Cẩn Y Dạ Hành thấy tin nhắn riêng, cũng lười trả lời, trực tiếp dùng giọng nói chuyện.

“Là tôi.”

Nhưng mà Đại Vĩ Ba Lang lại không kịp phản ứng: “Ừ, A Hành, tại sao lại là cậu chứ?”

“Tôi nói, tôi chơi hai nick cùng lúc.”

Lần này Đại Vĩ Ba Lang cuối cùng cũng phản ứng, thì ra đồ đệ của mình không có online, người đang chơi là Thạch Cẩn Hành.

“Đờ mờ, A Hành, cậu chơi nick đồ đệ tui hồi nào vậy?” Quan hệ hai người này tại sao lại tốt đến vậy, anh thiệt là không biết gì hết á?

“Có từ sớm rồi.”

“Tại sao tui lại không biết?”

“Cậu không phải kẻ mà chuyện gì cũng biết.”

“Chòi má.”

Dù sao thì đồ đệ thân mật của mình lại đem nick cho nhị sư mà không phải cho mình,t rong lòng Đại Vĩ Ba Lang cũng hơi buồn.

Người đầu tiên thu nhỏ làm đồ đệ là anh chứ không phải Thạch Cẩn Hành nha.

“Tôi Rèn Luyện giúp đồ đệ.”

Nhớ tới khi Rèn Luyện thì phiền biết bao nhiêu, Đại Vĩ Ba Lang lập tức cam bái hạ phong, cỗ bực tức cũng tiêu tán.

Vị này sư phụ đúng không chê chỗ nào được, anh phục rồi!

Bởi vì Đại Vĩ Ba Lang là một người không mấy kiên nhẫn, tuy nhìn ôn hòa thân thiết, nhưng trong thực tế thì lại thiếu kiên nhẫn hơn bạn thân của mình.

“Vậy cậu cứ từ từ mà luyện, ta đi dạo đây, cố lên.”

“...”

Ngày thứ ba và ngày thứ tư, Đào Diệp cũng không lên chơi, tuy vậy lại lên mạng nói chuyện với hai vị sư phụ.

Cảm giác rất là tốt, dù cho không bị game ràng buộc, thì họ vẫn còn có thể liên hệ với nhau.

Loại cảm giác an toàn lạ kỳ này, khiến Đào Diệp cảm thấy rất thoải mái, tâm tình cũng sáng sủa hơn.

“Hết cảm chưa?”

“Qua hai ngày nữa là hết hẳn rồi.”

“Hửm? Thanh âm tốt lên nhiều phải không?”

“Vâng.”

Hôm nay đã khôi phục bình thường, ngày nghỉ trên Club cũng đã hết.

Đào Diệp vẫn luôn do dự, rằng có nên lên hát hay không, cậu không biết Đại Vĩ Ba Lang có còn đang cắm cọc Quốc Sắc Thiên Hương hay không nữa.

“Sư phụ, anh có còn lên YY nghe hát nữa không?”

“Hử? Em không nhắc anh cũng quên, anh đi liền đây.”

“Ế...”

Vì thế, Đào Diệp vội vã nhắn tin với đội trưởng: “Đội trưởng thân mến, vì một số nguyên nhân đặc biệt, nên em yêu cầu kéo dài kỳ nghỉ.”

“Nguyên nhân đặc biệt gì, trong bao lâu?”

“Một tuần...”

“Cuối cùng em sinh con hay đến tháng vậy hả? Một tuần rồi mà còn đòi một tuần nữa!”

“Một tuần cuối, thiệt đó.”

“Club có rất nhiều người mới, em đừng có buông thả như vậy, nếu không ra mặt nữa, thì fan của em sẽ chạy hết.” Đội trưởng tốt bụng nhắc nhở, tuy rằng tàn khốc, nhưng vẫn là sự thật.

Giờ có rất nhiều người đi hát, ngay cả ngôi sao cũng có thể mất fan chứ nói chi mấy người ca hát nhỏ lẻ như cậu.

“Vâng, em biết, cám ơn Đội trưởng. Có cơ hội đi Thượng Hải sẽ mời anh ăn cơm.”

“Ừ, xem anh có thể chờ đến bữa cơm của em hay không.” Đội trưởng vẫn còn đang giận.

“Ha ha ha, nhất định là có mà.” Đào Diệp nhướng mày, nhưng cả một ý cười cũng không có, cậu đang bực mình đây nè.

“Đồ đệ, em đi đâu vậy, nhanh lại đây đi nghe với nhạc với anh.” Đại Vĩ Ba Lang gọi tới gọi lui, hệt như một con khổng tước kêu liên tục, rất vui vẻ.

Đào Diệp theo anh vào phòng, tuy vậy lại không có tâm tình nghe hát.

Cậu mở một nick phụ khác, lặng lẽ đi tìm Cẩn Y Dạ Hành.

“Sư phụ ơi sư phụ, đây là nick phụ của em, nick chính bị sư phụ Đại Vĩ Ba Lang hủy rồi [ khóc ][ khóc ][ khóc ] “

Cẩn Y Dạ Hành kết bạn với cậu, rồi kéo cậu vào phòng, sau đó mở phòng nhỏ, phòng riêng của hai người.

“Sư phụ đang làm gì đó?”

“Chơi nick của em.”

Đào Diệp rất kinh ngạc: “Còn đang luyện sao?”

“Ừ, còn chút nữa thôi.”

“Sư phụ, anh thật nghiêm túc.” Tự nhiên Đào Diệp cảm thấy mình chắc không phải loại người kia, loại người chơi game một cách thật tâm.

Có ai biết hết con người Cẩn Y Dạ Hành không?

Trong lòng Đào Diệp xuất hiện lại cái vấn đề cuối cùng anh ta là người như thế nào.

“Nghiêm túc sao?” Hình như Cẩn Y Dạ Hành đang cười, thanh âm lạnh lùng lúc trước không biết vì sao hôm nay lại rất dịu dàng.

“Vâng, em cảm thấy anh rất nghiêm túc... nhưng nếu nghĩ kĩ thì cũng không phải, lúc trước anh cũng từng qua loa kết hôn mà.” Tuy rằng Đào Diệp cảm thấy việc Cẩn Y Dạ Hành tùy tay giúp đỡ người thì không sao cả, nhưng cậu vẫn thấy rằng nó rất qua loa.

Thân là đại thần, kỳ thật điều anh ta hiểu biết nhất không phải là từ chối sao?

“Em nói đúng, rất qua loa.” Cẩn Y Dạ Hành vô ý nói: “Nếu như không có em, nhất định tôi sẽ không đồng ý.”

“A? Tại sao lại liên quan tới em?” Đào Diệp ngơ ngác.

“Ừ, có thể là do cô đơn.” Anh nói đến thật nhẹ nhàng: “Em còn nhớ việc lúc trước không?”

Khi đó, tự nhiên Đại Vĩ Ba Lang lại nhận một đồ đệ, còn rất để tâm nữa chứ.

Hồi đó, đồ đệ nhỏ luôn lên mạng đòi tìm sư phụ, giống như một đứa con nít đòi ăn.

Kiếp sống chơi game của cả hai đột nhiên có thêm một người thứ ba gia nhập vào, vấn đề là người thứ ba chỉ quen biết có một người trong số hai người họ, hành động vậy của người thứ ba thật khiến người khác khó chịu.

“Nhớ rõ, cũng không lâu lắm mà...” Đào Diệp sửng sốt một chút, nói: “Vậy mà em cứ nghĩ quen sư phụ lâu rồi ấy.”

Quay đầu lần nữa, thì mới biết đó là việc không lâu, ấy vậy mà lại phảng phất hương vị như qua cả một thế hệ.

“Em rất hợp ý với cậu ta.” Cẩn Y Dạ Hành chậm rãi nói: “Thằng nhóc kia là cái người rất thiếu kiên nhẫn, rất ít khi chăm sóc một người mà chăm lâu đến vậy.” Cho nên khi Đào Diệp vừa muốn thân thiết với Đại Vĩ Ba Lang, thì Cẩn Y Dạ Hành mới ra tiếng nhắc nhở Đào Diệp, rằng đừng để rơi vào sâu quá.

“Sư phụ Đại Vĩ Ba Lang đối xử với em rất tốt, nhưng người em muốn nói là anh, tuy em bái anh muộn hơn... nhưng mỗi ngày anh đều chi tiền cho em, em cũng không dám đi tính tổng cộng là chi bao nhiêu nữa.” Đào Diệp co rút khóe miệng, nếu nghiêm túc tính thì có bán cậu đi cũng không đủ trả nợ.

“Một chút tiền mà thôi, có tính thì cũng không cần gấp.” Cẩn Y Dạ Hành tuy nói chuyện với Đào Diệp, nhưng mắt lại chăm chú trên màn hình, cứ hai ba phút lại tiêu thêm ba đến năm trăm đồng*, dù vậy ngay cả mày anh cũng không nhăn lại, cứ tiếp tục bình tĩnh mà tiêu tiếp.

“Em rất áy náy khi dùng tiền người khác.” Đào Diệp thầm tính nhẩm, ra con số thật dọa người, ít nhất cũng gần hai ba vạn RMB*.

“Vậy em đừng xem tôi là người ngoài.” Cẩn Y Dạ Hành nói.

“Tại sao lại không xem là người ngoài, vậy làm em trai anh hả?”

“Làm em gái.”

“Ha ha ha ha, vậy em không làm được đâu.” Đào Diệp nói: “Không bằng em hát cho anh nghe ha, mỗi ngày hát một bài, hát đến khi anh hài lòng mới thôi?” Nếu việc trả tiền sẽ tổn hại tới tình cảm, thì chi bằng ca hát cho anh nghe, vừa giải trí vừa xúc tiến cảm tình.

Cẩn Y Dạ Hành nói: “Chờ dùng hết viên ngọc kia, em hẵng hát.”

Đào Diệp không thể hiểu rõ yêu cầu của anh: “Vâng, nhưng mà vì cái gì?”

“Có thể tập trung nghe em hát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.