Tối hôm đó Đào Diệp ngủ cũng không ngon giấc, trong lòng luôn nghĩ một việc, thế nên trăn trở đến nửa đêm mà vẫn chưa ngủ.
Khi ngủ được thì lại rơi vào ác mộng lạc đến khu rừng nguyên thủy, mở màn giấc mơ chính là một con sói đói to thật to rượt theo mình. Sau khi tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, khi biết là mộng thì nằm xuống giường lại.
Xem ra là bị Thạch Cẩn Hành dọa, chuyện trải qua mấy ngày nay thật đúng là không tưởng tượng nổi.
Đào Diệp cau mày, lấy chiếc di động từ dưới gối ra xem, giờ là bảy giờ hai mươi phút sáng. Cậu nhấn vào tên của Thạch Cẩn Hành, gửi cho đối phương một tin nhắn ngắn.
“Chào buổi sáng, anh dậy chưa?”
“Tố qua gặp ác mộng, có chút đáng sợ.”
Đặt điện thoại di động xuống, trái tim bị ảnh hưởng bởi ác mộng của Đào Diệp cũng bình ổn lại nhiều, cậu thật không biết rõ lắm, rằng tin nhắn lúc nãy gửi cho Thạch Cẩn Hành là thuận miệng hay là sự ỷ lại trong tiềm thức.
Con người thường làm mấy chuyện kỳ quái vậy đấy.
Cậu đứng lên rửa mặt sạch sẽ, mặc quần áo xong xuôi rồi kéo cửa màn ra một cái xoạch. Ánh nắng bên ngoài rất chói mắt, thật đúng là mùa hè mà.
“Ác mộng gì?”
“Mơ thấy đại sư phụ muốn ăn em.”
“...”
Đào Diệp đợi hai phút mà không có tin nhắn gì thêm, cậu biết không khí giữa bọn họ rất tẻ nhạt.
Vì thế đặt di động xuống, sắp xếp sách vở chuẩn bị lên lớp.
Sáng nay có một tiết kiến thức trụ cột, một tiết khái luận văn học, chúng làm cho người vốn uể oải sẵn như Đào Diệp mệt mỏi đến muốn ngủ.
Ngẩng đầu nhìn nhìn bạn bè xung quanh, hình như ai cũng giống vậy.
Đều nói mùa xuân mới thức đêm, vậy sao cậu cảm thấy mùa nào người ta cũng thức đêm... Đặc biệt là thời điểm mà gảm tổ chức hoạt động.
Ngẫm lại thấy chơi game A cũng lâu rồi, nhưng trong lòng lại không có bất kỳ một cảm giác hoài niệm gì, Đào Diệp hơi chút kinh ngạc, mình bây giờ thật không giống trước kia.
Giờ nhớ lại sự chấp nhất về ID và các loại game của cậu cmar thấy có chút ấu trĩ ấu trĩ.
Thật nhiều việc nói buông là buông được ngay, ví dụ như việc làm thêm ca hát trên internet và nhóm fan cuồng nhiệt của cậu... Cho dù có dứt ra thì cũng không ảnh hưởng gì.
Làm cái này là do mình cần, chờ lúc không cần thì lại xoay người đi.
Không biết mọi người có vậy không, đặt cảm xúc của mình làm trung tâm, không có nghĩa vụ đi gánh chịu cảm xúc của người khác.
Đào Diệp ngồi, trong đầu như bị một đàn ngựa chạy qua, miên man suy nghĩ.
Từ lúc tham gia hôn lễ lúc trước, người thân thiết với cậu còn có Vương Tử Gia, cậu ta đi qua vỗ vỗ vai cậu: “Đào Diệp, tan học, có muốn cùng ăn cơm không?”
Đào Diệp rất muốn đồng ý, nhưng lại không thể.
“Cậu đi ăn trước đi, tôi phải chờ người.” Cậu nói.
Vương Tử Gia lại không đi, nghi hoặc hỏi: Cậu chờ ai?”
“Cậu không biết đâu.” Đào Diệp ngẩng đầu nhìn nhìn cậu ta, thuận tiện sửa soạn quần áo mình, đứng lên.
Vương Tử Gia đi cùng cậu ra ngoài, hai người thanh niên cao gây bá cùng nhau, rất khiến người chú ý.
“Rốt cuộc là ai thế? Cùng khoa với chúng ta không? Bạn gái cậu hả?”
“Làm sao có thể.” Đào Diệp nhướn mắt, mình đã vậy thì sao còn quen bạn gái được. Cái gì cũng không có, tương lai lại mịt mờ, con gái mà đi theo cậu sẽ bị phá hủy cuộc đời mất.
“Vậy...”
Leng keng hai tiếng, di động cất trong túi áo báo có tin nhắn, Đào Diệp nhanh chóng tạm biệt với Vương Tử Gia, nhìn cậu ta nói: “Đi ăn cơm đi, tôi có việc phải đi rồi.”
Bộ dáng gấp như vậy, Vương Tử Gia vẫn không tin tưởng người kia không phải người yêu đâu.
“Còn chưa tan học, chờ tôi một chút.”
Đây là tin nhắn mà Thạch Cẩn Hành gửi tới, Đào Diệp nhìn xong thì mắt hơi khép, hồi âm lại: “Anh ở học ở dãy học nào, em đi qua tìm anh.”
Thạch Cẩn Hành gửi lại một chuỗi địa chỉ, bên dưới còn thêm một ký hiệu cười, đây là lần đầu tiên mà Đào Diệp thấy anh nhắn icon.
Cũng thuận tay hồi âm lại một icon mỉm cười, Đào Diệp đi qua chỗ anh.
Từ từ chạm rãi, thưởng thức nơi học của đối phương, sau đó ngồi tại chỗ đã hẹn sẵn chờ đợi.
Thạch Cẩn Hành tan học xong thì đi ra, nhìn thấy bóng dáng cao gầy, lẳng yên lặng tựa vào cây cột trên hành lang, ánh amwts xa xăm về phía những tán cây bên ngoài.
“Đào Diệp.” Anh gọi một tiếng.
Nghe thấy thanh âm, Đào Diệp quay đầu lại nhìn anh, mờ mịt đi lại rồi lộ ra một nụ cười: “Anh tan học rồi à?”
“...” Thạch Cẩn Hành hơi chút ngơ ngác, đặc biệt là khi đối phương nhào lại ôm mình.
“Sáng có nhớ em không?” Nhân lúc ôm chầm anh, Đào Diệp ghé vào lỗ tai mà hỏi thầm, thuận tiện xiết chặt eo một chút, sau đó buông ra.
Đó là một cái ôm rất đơn thuần, người khác nhìn thấy cũng sẽ không hoài nghi cái gì.
“Thạch Cẩn Hành...” Làm đến thế vậy mà đối phương cũng không phản ứng gì, Đào Diệp lại tiếp tục há miệng muốn nói cái gì ghê rợn hơn chút.
Thạch Cẩn Hành lại kéo cổ tay của cậu, đưa cậu rời khỏi chỗ này.
“Đi đâu vậy?” Đào Diệp hỏi.
“Toilet.”
Dãy bên cạnh có một phòng triển lãm, ở đó có hai phòng toiloet ít khi được dùng, rất ít sinh viên qua lại chỗ này.
Đào Diệp cho rằng anh muốn đến toilet nên không phản kháng gì.
Hai người đi vào toilet, Thạch Cẩn Hành khóa trái cửa lại, Đào Diệp vừa thấy liền biết anh muốn làm gì, đầu gối ngay lập tức như nhũn xuống.
Thạch Cẩn Hành đi tới, đẩy thân thể Đào Diệp đến sát tường, sau đó nhấc vạt áo của cậu lên... đôi môi càng ngày càng gần mặt đối phương.
Đôi môi của đối phương đánh úp lại, Đào Diệp vươn tay ôm cổ anh, há miệng duỗi lưỡi, vô cùng phối hợp nụ hôn ướt át này.
“Ngô...”
Hai bên vô cùng nhiệt tình, khiến nụ hôn này nhuốm đầy tình dục, rất nhanh trong mắt Thạch Cẩn Hành đã lóe lên một tia sáng nguy hiểm.
Đào Diệp vừa sợ hãi vừa muốn quyến rũi anh, tiếp tục ôm cổ không bỏ, cứ như không muốn kết thúc nụ hôn này.
“...” Thạch Cẩn Hành hơi cắn đầu lưỡi ở sát miệng, dùng sức ôm chặt nửa người dưới của Đào Diệp, khiến cậu kề sát với mình.
Hai người đều mặc quần áo hè mỏng manhnếu chút biến đổi thì đều sẽ biết ngay, chứ nói chi kề sát như vậy, quả đúng thật alf trạng thái súng sắp cướp cò mà.
“Được rồi...” Cuối cùng cũng chịu không nổi, Đào Diệp thở dồn dập đẩy anh ra, vội vã kéo ra khoảng cách.
Thạch Cẩn Hành không chút miễn cưỡng, buông cậu ra rồi lùi về sau mấy bước.
Lúc đầu thì hô hấp tán loạn, tình huống phía dưới rất rõ ràng, cơ mà trong mấy phút đồng hồ sau liền khôi phục lại trạng thái như bình thường.
Ngược lại Đào Diệp lại không được như vậy, lúc đi ra cũng đã trễ rồi.
Cậu xoay người đi lại bồn rửa tay, mở nước lạnh rẳ mặt, lúc này mới cảm giác trên mặt mình không còn nóng nữa.
“Em dọn qua ở chung với anh được không?” Cậu cứ thế mà nói, tạ nơi mà Thạch Cẩn Hành không nhìn thấy, biểu tình vặn vẹo hệt như cái bánh bao.
Thạch Cẩn Hành mở to hai mắt ở phía sau cậu, bất quá đôi mắt anh vốn hẹp dài, cho dù hết cỡ cũng không đến mức trợn mắt.
Đợi trong chốc lát, anh nói: “Nói sau đi.”
Hình như không nhiệt tình mấy, thật làm người ta thấp thỏm.
“Vậy đi ăn cơm nha?” Đào Diệp không biết rõ anh, lúc này trừ bỏ cẩn thận ở chung thì không còn cách nào khác.
“Em muốn đi đau?” Thạch Cẩn Hành dò hỏi.
“Chỗ nào cũng được.” Đào Diệp chống lại ánh mắt của anh, nội tâm lại dâng lên chút hoài nghi, nhưng ngay cả bản thân mình cũng không rõ ràng thì sao có thể hoài nghi đối phương được.
“Buổi chiều có tiết không?” Thạch Cẩn Hành xác nhận với cậu.
“Không có.” Lại liếc mắt nhìn người này, Đào Diệp rốt cục cũng biết lạ ở chỗ nào.
Ngày hôm qua khi gặp mặt với Thạch Cẩn Hành, trong mắt anh có lóe lên tia sáng, nhưng hôm nay lại không có, nay cả khi chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt cũng quá bình tĩnh... Lần đầu tiên ở chung với trạng thái như thế của Thạch Cẩn Hành, Đào Diệp cảm thấy rất quỷ dị.
“Vậy đi thôi.” Thạch Cẩn Hành nhận được đáp án, rất tự nhiên dời bước chân ra bên ngoài.
Đào Diệp nhìn bóng lưng của anh, ngầm phủ định khả năng mà Thạch Cẩn Hành thích mình.
Mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, Đào Diệp đuổi kịp bước chân của Thạch Cẩn Hành, hai người một trước một sau đi khỏi vườn trường.
Địa điểm ăn trưa do Thạch Cẩn Hành quyết định, mà món ăn thì do Đào Diệp chọn... không khí và phục vụ rất thoải mái, bọn họ ở chung với nhau rất yên tĩnh từ đầu đến đuôi.
Ăn xong thức ăn, lúc đang uống nước, Đào Diệp rốt cục cũng nhịn không được mà hỏi.
“Có phải anh muốn nói với em cái gì không?”
Thạch Cẩn Hành buông xuống đồ dùng ăn trong tay, trước lấy khăn lau thức ăn ngay khóe miệng, sau đó mới nhìn cậun: “Nói cái gì?”
“...” Chính là cái vụ hôm qua nhiệt tình như lửa, hôm nay ngay cả tình huống này cũng nhạt như nước, đây không phải là tiết tấu muốn chia tay sao? Đào Diệp ấp úng nhìn anh, ngại ngùng nói thẳng.
“Em có yêu cầu gì cũng có thể nói.” Thạch Cẩn Hành chờ cậu mở miệng.
“Yêu cầu?” Đây là ý nói đến phí chia tay sao, Đào Diệp nghĩ thầm như vậy, nếu thế thì không cần, chỉ cần chia tay là tốt rồi: “Không cần, em không yêu cầu cái gì cả cái gì.”
Nhìn thanh niên đối diện, lặng im một hồi, Thạch Cẩn Hành nói: “Nếu muốn ở cùng với tôi, vậy thì dọn lại đây đi.”
Thì ra anh không phải nói chia tay.
Trong một phút mặt Đào Diệp tràn ra biểu tình phức tạp, như mình không thể hiểu nổi: “Tâm trạng hôm nay của anh không tốt hả?” Là khiến anh phản cảm hay gì đây?
“Không có, rất tốt.” Thạch Cẩn Hành nhướng mi nhìn cậu, đại khái có chút không muốn giải thích.
Đào Diệp xác nhận một chút, tựa như coi xem anh có ghét mình hay không.
“Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.” Rũ ánh mắt xuống, cậu tiếp tục ăn thức ăn còn dư lại trong đĩa.
“Em có thứ gì muốn dọn đi không?” Thạch Cẩn Hành hỏi.
“Anh ở một mình hả? Trong nhà còn có người khác không?” Đào Diệp không có thói quen vừa ăn vừa nói nên lại ngừng lại.
“Không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Đào Diệp gật gật đầu, nói ra yêu cầu của mình: “Em hy vọng, việc em ở cùng với anh càng ít người biết càng tốt.”
Cậu cũng không biết người nhà của Thạch Cẩn Hành có thể chấp nhận việc Thạch Cẩn Hành sống cùng với một người đàn ông khác không, nếu có cái gọi là vạn nhất, thì mình chính là người bị gán là pháo hôi mất.
Đào Diệp không hy vọng mình bị giải quyết trong im lặng, sau đó vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
“Chuyện em đang tưởng tượng trong đầu sẽ không xảy ra.” Thạch Cẩn Hành liếc liếc cậu, an ủi: “Chỉ có Thiếu Khinh biết.”
Kỳ thật bị Đổng Thiếu Khinh biết, Đào Diệp cũng rất không được tự nhiên, xấu hổ.
“Chuyện này em đừng quan tâm.” Thấy cậu xị mặt, Thạch Cẩn Hành bỏ lại một câu, sau đó liền tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Nếu Đổng Thiếu Khinh ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc, bởi vì Thạch Cẩn Hành chưa bao giờ ăn lại thức ăn đã bị bỏ dở.
Anh có một tật xấu, khi ăn thì ăn một lần xong hết, nếu không buông xuống sẽ không đụng tới nữa. Nói cho cùng giống hơi chút liên hệ đến sự kiêu ngạo của anh, chỉ là không chịu thỏa hiệp.
“A Hành, hai ngày nay cậu làm gì thế?” Nhắc Đổng Thiếu Khinh thì Đổng Thiếu Khinh liền gọi đến.
Nhìn người thanh niên đặt hành lý trong phòng, Thạch Cẩn Hành muốn đi vào lại không biết đi vào rồi làm gì tiếp nên nói: “Ở cùng với Đào Diệp.”
“Ở cùng một chỗ làm chi?” Đổng Thiếu Khinh tò mò mà truy hỏi.
“Chuyển nhà.”
Bên kia liền nổ tung: “Chuyển nhà?”
Khai trương chiếc xe hở mui mới mua, nháy mắt Đại Vĩ Ba Lang đã chạy đến chỗ nhà trọ của Thạch Cẩn Hành.
Vứt cái chìa khóa lên lầu, mở cửa, chỉ nhìn một mình Đào Diệp ở trong phòng khách.
“Nha.” Anh lười biếng dựa vào cạnh cửa, huýt sáo một tiếng, sau đó nhìn chung quanh: “Người yêu em đâu?”
Hai chứ này khiến Đào Diệp cứng họng một hồi lâu, mãi một lúc sau mới nói: “Sư phụ Đại Vĩ Ba Lang.” Hôm nay vẫn mặc theo phong cách thể thao, trông rất bảnh.
“Từ nay về sau sẽ ở đây hả?” Đổng Thiếu Khinh cười cười, nhìn chung vẫn bình thường, cơ mà ánh mắt lại thay đổi.
“Không dễ nói.” Đào Diệp dùng trạng thái như cũ trả lời, khiến Đổng Thiếu Khinh bĩu môi.
Anh đóng cửa lại rồi bước lên nói: “Tôi có vài lời khuyến cho em, hy vọng em có thể đồng ý với tôi.” Âm giọng còn rất nghiêm túc.
Đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy, Đào Diệp nhìn anh, sau đó gật đầu đáp ứng trước: “Lời khuyên gì?”
“Thứ nhất, cũng là thứ quan trọng nhất.” Đổng Thiếu Khinh cách Đào Diệp không xa, dùng ngón tay chạm chạm vào ngực Đào Diệp: “Không nên thương tổn cậu ấy.”
Đào Diệp giống như nghe được thứ khó nói gì đấybiểu tìn gì cũng có, chỉ là không xem nó là thật.
So năng lực thương tổn giữa cậu và Thạch Cẩn Hành ai cao hơn, chẳng lẽ không phải vừa xem liền biết à.
“Tôi biết bây giờ em vẫn chưa thích A Hành.” Đổng Thiếu Khinh nói: “Nhưng nếu em không ngại hãy dành chút thời gian tìm hiểu cậu ấy, nói không chừng sẽ có suy nghĩ khác đấy.”