(23)
Người trước mặt Vân Vy, không ai khác chính là Cố Thừa Duật. Tuy căn phòng ngủ tối om, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được Cố Thừa Duật đang nhíu mày lại. Bả vai của hắn bị cô đâm trúng nên bị thương, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến cho Vân Vy hoảng hốt vô cùng.
Cô vội vã buông con dao gọt hoa quả ra, ngồi bất động nhìn Cố Thừa Duật. Sao có thể chứ, cô đã khiến hắn bị thương rồi?
Cảm giác tội lỗi dâng lên khiến cho Vân Vy càng sợ hãi thêm nữa, cô sợ Cố Thừa Duật sẽ xảy ra chuyện, cô rất sợ. Cô hốt hoảng ôm lấy hắn, khóc lóc nức nở:
- Sao lại là anh… anh không sao chứ? Tôi thật sự không cố ý, không cố ý mà...
Cố Thừa Duật một tay ôm vết thương, một tay dùng sức giữ cô lại, không muốn khiến cho cô kích động thêm. Hắn hơi khó nhọc cất lời:
- Cầm điện thoại của tôi gọi cho bác sĩ Lạc.
Vân Vy nghe vậy, cô không dám chậm trễ, vội vã lục áo vest của Cố Thừa Duật để tìm điện thoại của hắn.
Lạc Tiêu là bác sĩ riêng của Cố Thừa Duật, sau khi nhận được điện thoại của Vân Vy, anh ta lập tức lái xe tới đây trong đêm.
Một lát sau, sau khi xử lí vết thương xong, Vân Vy cảm ơn bác sĩ Lạc rồi tiễn anh ta ra về. Căn phòng ngủ lại trở về trạng thái yên tĩnh, lúc này chỉ còn mỗi Vân Vy và Cố Thừa Duật mà thôi.
Cô áy náy vô cùng, bước tới chỗ Cố Thừa Duật, lúc này cô muốn làm gì đó cho hắn nhưng lại nhận ra rằng mình không biết nên làm gì cả. Từ nhỏ tới lớn cô đều được bố mẹ cưng chiều hết mực, những chuyện như chăm sóc người khác cô chưa từng làm bao giờ. Cô sợ mình đã không biết gì rồi còn động tay động chân, lúc đó vết thương của Cố Thừa Duật sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Cố Thừa Duật thấy dáng vẻ như một đứa trẻ tội lỗi đầy mình của cô, không hiểu vì sao hắn lại mềm lòng. Vốn dĩ hai ngày nữa hắn mới xong việc, nhưng lại nghĩ tới cảnh cô bị cơn ác mộng giày vò mỗi đêm, hắn đã nhanh giải quyết những chuyện quan trọng trước để trở về nhà. Giây phút đó hắn cảm giác như mình điên thật rồi, tại sao lại quan tâm tới cô quá mức như vậy để làm gì cơ chứ?
Nhưng khi nhìn thấy cô hoảng loạn tới nỗi không nhận ra hắn là ai, còn thẳng tay đâm hắn một nhát, đáy lòng hắn khẽ chấn động. Biểu hiện của cô như vậy thật sự rất bất thường, khiến hắn lo lắng vô cùng.
Cố Thừa Duật mỗi đêm đều tự nhủ rằng, phải thật hận Vân Vy cô. Nhưng rốt cuộc là hắn vẫn không làm được chuyện này.
- Anh...anh vẫn ổn chứ?
Loay hoay không biết nên nói gì một hồi lâu, cuối cùng Vân Vy cũng lên tiếng. Cô lơ đãng liếc nhìn vết thương trên bả vai đã được xử lí cẩn thận, lòng cô cũng đau đớn theo. Cố Thừa Duật, chắc hẳn hắn rất đau. Nhưng tại sao cho tới giờ hắn vẫn không hề than trách cô một câu chứ?
Cố Thừa Duật vẫn giữ im lặng, nhìn Vân Vy chằm chằm như đang thăm dò gì đó. Thứ mà Vân Vy sợ nhất chính là sự im lặng tới đáng sợ này, cô sợ hãi nắm lấy cánh tay không bị thương của hắn:
- Anh mau nói gì đi chứ? Anh có thể mắng tôi, đánh tôi cũng được. Nhưng xin anh đừng im lặng như vậy, tôi rất sợ...
Vân Vy cuống cuồng lên, cầu xin Cố Thừa Duật hãy lên tiếng. Nhưng hắn ta vẫn không chịu nói gì cả mà đột ngột kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Vân Vy hoàn toàn bất động trước hành động thất thường này, trong lòng vừa lo sợ nhưng cũng cảm thấy ấm áp.
Hắn ta có ý gì?
Cố Thừa Duật ôm cô thật chặt, khẽ vỗ vỗ lưng cô như đang an ủi một đứa trẻ làm sai. Hắn cứ ôm cô như thế, khoảng vài phút sau mới cất giọng trầm trầm:
- Ngày mai cùng tôi đi khám bác sĩ tâm lí.
Câu nói của Cố Thừa Duật như sét đánh ngang tai Vân Vy, cô hoảng sợ vô cùng, liên tục lắc đầu:
- Không, không đi đâu. Tôi không bị điên...
Vân Vy hơi kích động mà giãy giụa. Cô thật sự rất sợ đi gặp bác sĩ tâm lí, bời vì hồi cô còn học cấp 2, nơi đó đã là một nơi ám ảnh đối với cô. Tới giờ cô đã không còn nhớ kĩ sự việc đó là như thế nào rồi, nhưng thâm tâm mách bảo cô rằng, nơi đó rất đáng sợ. Cô luôn cảm giác như mình đã quên đi một chuyện gì đó, quên đi một vài người rất quan trọng với mình. Nhưng dù cô có cố thế nào thì cũng không nhớ ra được rốt cuộc đó là chuyện gì?
Cố Thừa Duật giữ chặt cô lại, trấn an cô:
- Không phải như vậy đâu. Chúng ta chỉ tới làm một vài xét nghiệm nho nhỏ mà thôi, nha?
Cố Thừa Duật phải nhỏ giọng dỗ dành cô, chính hắn cũng cảm thấy thật khâm phục bản thân mình khi có thể bình tĩnh mà đối tốt với cô như vậy. Nhưng mà vấn đề trước mắt là cô, biểu hiện của cô thực sự rất giống biểu hiện của tâm thần phân liệt, khi thì tỉnh táo, khi thì chìm trong trạng thái sợ hãi.
Vân Vy nghe Cố Thừa Duật trấn an mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút bài xích đối với nơi đó. Cô vẫn cứng đầu lắc đầu, dáng vẻ này khiến cho Cố Thừa Duật không thể không mềm lòng. Nhất là lúc này trên người cô chỉ mặc mỗi váy ngủ mỏng manh, vì giãy giụa liên tục nên váy ngủ hơi xộc xệch. Cơ thể mềm mại như nước rơi vào vòng tay hắn, mùi hương thơm tự nhiên toả ra từ cơ thể cô càng giống như một liều thuốc chết người đang từng chút một mê hoặc hắn.
Cố Thừa Duật nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đang ở khoảng cách rất gần mình, lí trí không ngừng điều khiển sự rung động mãnh liệt từ con tim, ngăn không cho hắn vi phạm điều cấm kị một lần nữa.
Cố Thừa Duật khẽ thở dài rồi vươn tay ôm cô, tạm thời áp chế ngọn lửa dục vọng đang từ từ nhen nhóm và có khả năng sẽ bùng cháy trong hắn:
- Được rồi, không đi thì không đi, nhưng bác sĩ sẽ tới đây khám cho cô.
Cố Thừa Duật cảm thấy mình như vậy là đã nhượng bộ cô lắm rồi. Tình hình này của cô, hắn không thể mặc kệ được. Hôm nay cô còn cầm dao lên, nhỡ một ngày nào đó chính tay cô kết liễu hắn thì sao? Chuyện này nghe có vẻ hơi buồn cười, không phải là vì Cố Thừa Duật sợ cô hay sợ sẽ không thể không chế nổi cô. Mà là vì chuyện trả thù còn chưa làm xong, làm sao hắn có thể để cô làm loạn như thế chứ?
Vân Vy nghe vậy, cô cũng đành phải thỏa hiệp, mặc dù trong lòng vẫn không cam chịu. Cố Thừa Duật vỗ về cô, nói:
- Nếu thấy mệt thì ngủ đi, có tôi ở đây rồi.
Vân Vy bất giác ngước lên nhìn hắn, rồi cô cũng gật đầu rồi nhắm mắt lại. Cô dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, hoàn toàn yên tâm mà ngủ tiếp.
Có Cố Thừa Duật ôm cô ngủ suốt đêm, Vân Vy đã không còn gặp ác mộng nữa rồi.
Mấy ngày sau Cố Thừa Duật hầu như toàn ở nhà xử lí văn kiện, tiện thể dưỡng thương nữa. Vết thương trên tay hắn cũng không quá sâu, nó sẽ nhanh khỏi thôi. Mặc dù Cố Thừa Duật không trách móc Vân Vy, nhưng mỗi lần nhìn thấy vết thương cô lại cảm thấy áy náy xót xa. Nhìn thấy hắn đau, lòng cô cũng rất đau.
Vân Vy biết rõ là mình đã thực sự yêu Cố Thừa Duật rồi, là yêu sâu đậm. Phụ nữ lúc nào cũng vậy, chỉ cần người đó đối tốt với mình, họ sẽ không thể ngăn được bản thân mềm lòng với người đàn ông đó. Và rồi phụ nữ luôn là người rơi vào lưới tình đầu tiên, rồi yêu sâu đậm. Nhưng Vân Vy cũng biết rõ rằng, lỡ yêu trước rồi thì lúc nào mình cũng là người chịu tổn thương nhiều nhất. Nhưng cô vẫn hy vọng một điều gì đó, một tương lai tốt đẹp giữa cô và hắn.
...
Cố Thừa Duật ngồi trong thư phòng gặp riêng bác sĩ tâm lí khi nãy vừa khám cho Vân Vy. Cô do mệt nên đã ngủ trước rồi.
Vị bác sĩ nhìn Cố Thừa Duật rồi thở dài:
- Phu nhân do bị ám ảnh tâm lí suốt một thời gian dài nên mới sinh ra những biểu hiện như vậy. Nếu không kịp thời chữa trị, có thể dẫn tới tâm thần phân liệt.
Cố Thừa Duật có phần ngạc nhiên, nếu hắn nhớ không nhầm thì chỉ có 2 tháng thôi mà, tại sao lại nói bị ám ảnh suốt một thời gian dài?
- Vậy chữa trị thế nào?
Cố Thừa Duật hỏi vậy, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc.
Vị bác sĩ liền nói:
- Bây giờ chúng ta cần phải từ từ trước đã. Phu nhân trước giờ luôn có cảm giác không an toàn, lo sợ mọi thứ. Đầu tiên là hãy khiến cho cô ấy thực sự tin tưởng ngài, có như vậy cô ấy mới gỡ bỏ được sự sợ hãi trong trí óc.
Cố Thừa Duật khẽ nhướn mày, khiến cho Vân Vy thực sự tin tưởng ư?
...
Tối đó, Cố Thừa Duật luôn suy nghĩ lại những lời nói của bác sĩ. Vân Vy mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng sao?
Vân Vy từ phòng tắm bước ra, cô nhìn bóng lưng rộng lớn của Cố Thừa Duật đang đứng quay lưng lại với mình. Phòng ngủ chỉ còn lại đèn ngủ mờ ảo, hình ảnh của hắn khiến cho cô cảm thấy an toàn vô cùng.
Cô khẽ bước tới, ôm hắn từ phía sau. Trong lòng cô vẫn hoang mang, muốn biết rằng hôm nay bác sĩ đã nói những gì với hắn. Nhưng cô cũng rất sợ...
Cố Thừa Duật liền nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoay người lại. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, khẽ nói:
- Đừng suy nghĩ nữa, mau đi ngủ đi.
Vân Vy bị hành động quá đỗi tự nhiên, quá đỗi thân mật của Cố Thừa Duật làm cho ngây người vài giây. Rồi cô cũng gật đầu:
- Thế anh sẽ ở lại cùng tôi chứ...? Ý...ý của tôi là tôi sợ lại gặp ác mộng á...
Vân Vy khẽ cắn môi xấu hổ, cô nhận ra lời nói của mình thật mờ ám mà, càng sợ Cố Thừa Duật sẽ hiểu lầm.
Cố Thừa Duật khẽ nhếch môi cười, nhẹ nhàng nắm tay cô:
- Từ nay, mỗi đêm tôi đều sẽ ôm cô ngủ. Không cần lo gặp ác mộng nữa đâu.