Cùng thời điểm này, tại một phòng bệnh vip của bệnh viện khác...
Phong Ức bước vào rồi đóng chặt cửa lại, sau đó hắn mới tiến lại gần giường bệnh. Bệnh nhân trên giường bệnh tới giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, cho dù Phong Ức có nói gì đi chăng nữa thì bệnh nhân cũng không thể nghe thấy được.
- Y Nhiên, chị mau tỉnh lại đi.
Người trên giường bệnh chính là Mạc Y Nhiên. Quả thực ngày hôm đó Cố Thừa Duật cuối cùng cũng mềm lòng, không thực sự lấy đi mạng sống của Mạc Y Nhiên. Viên đạn đó tuy xuyên qua ngực trái của Mạc Y Nhiên, nhưng bắn lệch tim rõ ràng. Cố Thừa Duật đã nương tay rồi, còn Mạc Y Nhiên có sống được hay không thì là do số trời định đoạt.
Phong Ức ngày hôm đó gọi điện cho Mạc Y Nhiên không được. Bình thường tuy Mạc Y Nhiên ở nhà nhưng vẫn liên lạc với Phong Ức hàng ngày, hôm nay Mạc Y Nhiên không nghe điện thoại, cho nên Phong Ức bắt đầu cảm thấy lo lắng. Hắn nhớ ra trước kia từng lén cài định vị vào điện thoại của Mạc Y Nhiên, cho nên lần này thử mở ra xem.
May mà Mạc Y Nhiên có cầm theo điện thoại đi, Phong Ức đã xác định được vị trí rồi mới lái xe tới, kịp thời cứu cô ta đi.
Nhưng cho tới giờ Mạc Y Nhiên vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Phong Ức càng phẫn nộ hơn, quyết tâm sẽ trả thù cho Mạc Y Nhiên. Mấy hôm trước tập đoàn Cố thị tung tin Cố Thừa Duật mất tích không rõ nguyên nhân, Phong Ức đã quyết định tháo mặt nạ ra để tới Cố thị. Trước kia thông qua Mạc Y Nhiên, Phong Ức cũng nắm được một số thông tin có lợi cho mình, cho nên hắn mới thuận lợi giả mạo Cố Thừa Duật thành công.
- Y Nhiên, tôi thích chị như vậy, sao chị lại không nhận ra chứ? Sao lại ngốc như vậy?
Lần đầu nhìn thấy Mạc Y Nhiên, được cô cứu giúp, Phong Ức đã trúng tiếng sét ái tình. Một thời gian sau Phong Ức mới nhìn thấy cô trên tivi, đứng bên cạnh chủ tịch tập đoàn Cố thị Cố Thừa Duật, Phong Ức mới hiểu vì sao cô lại cứu mình.
Thì ra là có khuôn mặt giống với Cố Thừa Duật. Nếu như không phải Phong Ức trẻ tuổi hơn Cố Thừa Duật rất nhiều thì ngay cả chính bản thân hắn cũng nghi ngờ rằng mình là anh em sinh đôi với Cố Thừa Duật.
Phong Ức tự hỏi tại sao đều có cùng một khuôn mặt, nhưng cuộc sống của cả hai lại khác nhau một trời một vực như vậy? Nhìn thấy Y Nhiên bị Cố Thừa Duật ghẻ lạnh, Phong Ức rất muốn bước tới bên cạnh cô. Nhưng những lúc đó Y Nhiên đều cười nói Phong Ức chỉ là một cậu nhóc không hiểu chuyện.
Khi thấy Mạc Y Nhiên rầu rĩ vì nghĩ làm thế nào để mang thai của Cố Thừa Duật, Phong Ức đã phẫn nộ vô cùng. Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn, giả vờ thờ ơ châm biếm Y Nhiên.
Cuối cùng khi tới nơi thì chỉ thấy Y Nhiên nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, trên ngực ghim lại viên đạn do Cố Thừa Duật ra tay. Tới đây Phong Ức đã không thể chịu được nữa. Vì sao người phụ nữ mà hắn yêu lại bị kẻ có khuôn mặt y hệt mình hành hạ tới vậy? Vì sao Y Nhiên lại ngốc tới vậy?
Phong Ức chỉ muốn nhanh chóng nhân cơ hội này chiếm lấy cả tập đoàn, để xem lúc đó Cố Thừa Duật trắng tay, Y Nhiên còn thích hắn ta hay không? Và lúc đó Cố Thừa Duật có hối hận vì đã đối xử tệ bạc với Y Nhiên hay không?
Phong Ức thật sự đã nghĩ tới chuyện kết hôn với Mạc Y Nhiên, cho cô một danh phận đàng hoàng chứ không phải như Cố Thừa Duật, chỉ là một tình nhân quan hệ mập mờ.
Nhưng gần 2 tuần nay ngồi ở vị trí chủ tịch, Phong Ức lại chẳng có chút hứng thú nào với vị trí này. Bởi lẽ hắn sinh ra không được học hành đàng hoàng, cái gì cũng không biết. Mang danh là “Cố Thừa Duật” giả mạo nhưng tài liệu toàn để Ôn Hằng và Vũ Luận xử lí. Phong Ức thật sự rất chán, chơi lâu càng thấy nó vô vị.
Phong Ức ngồi ngắm nhìn Mạc Y Nhiên đang trong giấc ngủ yên mình, khẽ vuốt tóc cô, trí óc đột nhiên hiện lên hình ảnh Vân Vy thống khổ sau khi vừa hiến thận xong, chạy khắp bệnh viện để tìm Cố Thừa Duật. Lúc đó Phong Ức đứng ở một góc, đeo mặt nạ vào rồi lặng lẽ quan sát.
Nếu Cố Thừa Duật đã đối xử tệ bạc với người phụ nữ mà Phong Ức yêu thương, vậy thì hắn cũng sẽ trả lại cho Cố Thừa Duật bằng đấy. Ra tay với Vân Vy, chắc chắn sẽ thú vị hơn với cái tập đoàn Cố thị này nhiều.
Phong Ức trầm ngâm suy nghĩ rồi khẽ nhếch môi cười tà ác, đáy mắt chỉ còn thù hận. Huỷ hoại Vân Vy, chắc hẳn Cố Thừa Duật sẽ rất đau khổ.
Bây giờ với khuôn mặt này không khó khăn để dụ dỗ Vân Vy, nhưng Phong Ức sẽ ẩn nấp chờ thời cơ thích hợp để sắn bắt con mồi...
- Y Nhiên, đợi tôi trả thù cho chị xong, tôi sẽ đưa chị cao chạy xa bay, cho chị cuộc sống mà chị mong muốn. Hãy chờ tôi nhé!
...
Vân Vy đã quay trở lại Paris được gần 2 tuần rồi. Hắc Khải đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn, ngay cả công việc mới anh cũng đã tìm được. Đó là làm bác sĩ.
Vân Vy thật không nghĩ Hắc Khải từng học đại học y cơ đấy, rất nhiều bệnh viện lớn ở Pháp tranh nhau tuyển anh về. Còn cô thì vẫn thất nghiệp ở nhà, chờ Hắc Khải nuôi mình và con.
Vân Vy cũng đã đồng ý sẽ kết hôn với Hắc Khải. Do quốc tịch khác nên đăng kí kết hôn hơi lằng nhằng, cho nên bây giờ Hắc Khải tổ chức nốt hôn lễ mà hôm nọ còn đang dở ở ngay Paris. Hôn lễ không quá hoành tráng, chỉ có 4 người là Vân Vy, Hắc Khải, Tiểu Nghiêm và cha sứ.
Đừng quên bọn họ bây giờ cũng giống như “tội phạm bị truy nã” vậy, Hắc Khải không liều mạng như vậy.
Đương nhiên Vân Vy cũng không hề hay biết gì về chuyện của Cố Thừa Duật.
Cuối cùng cha sứ cũng tuyên bố cả hai trở thành vợ chồng. Hắc Khải đeo nhẫn vào cho Vân Vy, anh mỉm cười:
- Cuối cùng cũng cưới được em rồi.
Vân Vy chỉ cười mà không nói gì, đeo nhẫn cho Hắc Khải xong thì thấy Tiểu Nghiêm lon ton chạy tới:
- Hôm nay mami xinh tuyệt vời luôn.
Đây là lời khen mà Hắc Khải đã dạy cho Tiểu Nghiêm vào hôm qua. Nghe xong thì Vân Vy bật cười nhéo má con.
- Con đó, cũng giống như ba, chỉ giỏi cái miệng.
Hắc Khải mỉm cười nắm chặt lấy tay cô. Kể từ giây phút này cả hai đã trở thành vợ chồng. Dù Hắc Sát có ngăn cấm đi chăng nữa thì Hắc Khải vẫn quyết tâm sẽ cưới cô. Còn chuyện của ba cô, đó sẽ là bí mật anh giấu cô cả đời.
Hắc Khải biết mình làm vậy là ích kỷ, nhưng cũng chỉ vì anh quá yêu cô mà thôi. Cho dù sau này có nhận quả báo thế nào anh cũng chịu.
...
Ngày hôm sau, Hàn Dạ Ảnh mới đi công tác về thì lập tức tới biệt thự Cố gia để thăm Cố Thừa Duật. Hôm qua Cố Thừa Duật tỉnh lại, hắn đã ra lệnh cho thuộc hạ là lặng lẽ làm thủ tục xuất viện. Dù mọi người có không đồng ý vì bệnh tình của Cố Thừa Duật cần được theo dõi thêm, nhưng ở bệnh viên quá nguy hiểm nên cuối cùng Vũ Luận cũng phải đi làm thủ tục xuất viện.
Ở biệt thự Cố gia đã thuê sẵn bác sĩ riêng chăm sóc cho Cố Thừa Duật. Mấy ngày nay không có Vân Vy thì Giai Tuyết sống chung với Hứa Minh. Hôm nay Giai Tuyết mới được đưa về nhà, nhìn thấy ba Giai Tuyết rất vui:
- Ba ơi!
Giai Tuyết chạy tới ôm chầm lấy Cố Thừa Duật. Hắn cũng lập tức ôm lấy Giai Tuyết, mấy ngày nay không thể quan tâm cô bé, hắn rất áy náy:
- Ba xin lỗi vì mấy ngày nay không ở bên con được, nhưng từ giờ ba sẽ không như vậy nữa, ba hứa.
Giai Tuyết nghe vậy thì vô cùng hạnh phúc, cô bé rúc vào lòng Cố Thừa Duật:
- Thật ra mấy ngày nay con ở với chú Hứa, con không sao cả. Chỉ cần ba khoẻ lại là được rồi.
Hàn Dạ Ảnh đứng bên cạnh nhìn cảnh này thì thấy rất cảm động về tình cha con, suýt chút nữa thì khóc. Hứa Minh liền đá anh ta một cái:
- Thôi đừng có giả tạo nữa.
- Này, người ta cảm động thật mà, sao nỡ bảo giả tạo hả?
Hàn Dạ Ảnh trừng mắt lại với Hứa Minh. Lúc nào Hứa Minh cũng chê bai Hàn Dạ Ảnh, dù cho anh ta có làm đúng hay sai. Từ nhỏ tới lớn cả ba chơi với nhau, Cố Thừa Duật cũng sớm quen với việc hai người này thường xuyên ghẹo nhau rồi. Giờ đây hắn chỉ cười rồi xoa đầu Giai Tuyết:
- Con có đói không, để ba kêu chú Ôn dẫn con đi ăn nhé.
- Vâng ạ.
Giai Tuyết ngoan ngoãn tránh mặt để cho người lớn nói chuyện. Chờ Giai Tuyết đi hẳn, sắc mặt mọi người mới nghiêm trọng lại. Khi nãy Vũ Luận đã quyết định sẽ kể câu chuyện của Phong Ức cho Cố Thừa Duật nghe rồi.
Thật ra khi nghe chuyện xuất hiện thêm một tên giả mạo mình, Cố Thừa Duật cũng không mấy bất ngờ. Vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh:
- Tôi biết rồi. Tên đó không có hứng thú với công ty đâu, đừng lo.
Cố Thừa Duật khẳng định như vậy khiến cho Vũ Luận sửng sốt. Hàn Dạ Ảnh thì nhíu mày:
- Thừa Duật, cậu như thế là khinh địch quá đó. Sao cậu biết tên đó không có hứng thú với công ty chứ?
Vũ Luận cũng cùng quan điểm với Hàn Dạ Ảnh, gật gù theo. Còn Hứa Minh chỉ là bác sĩ, nhưng cũng muốn nghe về tên giả mạo kia như thế nào.
Cố Thừa Duật khẽ nhếch môi cười nhạt:
- Nếu như là vậy, hắn ta đã sớm lấy đi công ty rồi, còn chờ tới giờ sao? Yên tâm, mục đích của hắn chỉ là vì Mạc Y Nhiên mà thôi.
Nhắc tới Mạc Y Nhiên, Cố Thừa Duật lại rơi vào trầm tư. Không biết cô ta hiện giờ còn sống hay đã chết? Nếu như Mạc Y Nhiên thật sự đã chết vì phát đạn đó thì cho tới giờ Phong Ức chắc chắn không thể bình tĩnh như vậy được.
Trừ khi...Mạc Y Nhiên còn sống!
Hy vọng cô ta sẽ không tiếp tục phí phạm cơ hội mà hắn ban cho. Bằng không, hắn sẽ không để cho cô ta bị trừng phạt đơn giản như thế nữa đâu.