Khuôn mặt Mạc Y Y tái mét như vừa gặp ma quỷ, lập tức nhìn xuống người đàn ông đang cùng mình ân ái. Khuôn mặt lạ lẫm này khiến cho cô ta hoảng sợ. Cô ta lập tức chạy ra khỏi giường:
- Cố tổng, chuyện này... em... em không hề biết gì cả... Thật đấy!
Người đàn ông khi nãy quấn quýt bên Mạc Y Y, không phải là Cố Thừa Duật.
Hàn Dạ Ảnh đứng bên cạnh Cố Thừa Duật, anh ta tựa lưng vào cửa, khẽ lắc đầu:
- Thật đáng tiếc.
30 phút trước...
“ Mạc Y Y đã rời đi để lấy rượu, Cố Thừa Duật lại châm một điếu thuốc, lạnh lùng nói:
- Tôi cần cậu giúp một chuyện.
Hàn Dạ Ảnh vừa uống rượu vang vừa trả lời:
- Chuyện gì, sao sắc mặt cậu nghiêm trọng thế?
- Lát nữa giúp tôi tráo rượu.
Cố Thừa Duật không trả lời câu hỏi của Hàn Dạ Ảnh, thẳng thừng nói. Hắn rít một hơi thuốc rồi nhả ra, nói một cách chắn chắn rằng lát nữa Mạc Y Y sẽ bỏ thuốc vào rượu.
Hàn Dạ Ảnh thốt lên đầy kinh ngạc:
- Cô gái lúc nãy ư? Sao cậu chắc chắn là cô ta sẽ bỏ thuốc?
- Bảo cậu tráo rượu thì cứ tráo rượu đi, hỏi nhiều làm gì?
Cố Thừa Duật quay sang lườm Hàn Dạ Ảnh một cái, nhưng càng khiến cho anh ta tò mò hơn nữa.
- Này, đột nhiên hôm nay cậu mang cô thư ký của cậu tới đây, rốt cuộc là có mục đích gì?
Hàn Dạ Ảnh ban đầu cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cứ tưởng Mạc Y Y là người phụ nữ của Cố Thừa Duật thật nên anh ta cũng không nói gì mà nhiệt tình đón tiếp. Nhưng xem ra không phải như anh ta nghĩ rồi.
Cố Thừa Duật dập tàn thuốc rồi quay sang Hàn Dạ Ảnh, thẳng thừng nhả ra hai chữ:
- Đuổi việc!
- Hả? Ý cậu là muốn đuổi việc cô thư ký đó ư? Nè, nếu muốn đuổi việc thì cứ trực tiếp sa thải là được, cần gì phải hao công tốn sức thế?
Hàn Dạ Ảnh thích thú cười rồi vỗ lên vai Cố Thừa Duật một cái. Cố Thừa Duật chỉ nhếch môi:
- Đuổi việc cũng cần có một lý do chính đáng để người bị đuổi việc phải tâm phục khẩu phục, giống như lão Vương vậy.
Thật ra Vương Hạo bị sa thải với hàng loạt tội danh “không thuộc về ông ta”, tất cả đều chỉ là bằng chứng do Cố Thừa Duật sai Vũ Luận nguỵ tạo lên. Vương Hạo rất oan uổng, nhưng cũng không thể làm gì được, đành phải dọn đồ rời khỏi vị trí của mình.
Hàn Dạ Ảnh gật gù, không quên khen ngợi Cố Thừa Duật:
- Thâm độc, thâm độc! “
Cho nên lúc mà Mạc Y Y tưởng Cố Thừa Duật sẽ hôn mình, Hàn Dạ Ảnh ngồi bên cạnh đã tráo rượu. Tất cả đều chỉ là một vở kịch do Cố Thừa Duật tạo ra mà thôi, kể từ khi dẫn Mạc Y Y tới đây.
Mạc Y Y sắc mặt trắng bệch như bị rút hết máu, cô ta thật không ngờ rằng Cố Thừa Duật sẽ đoán ra được kế hoạch của mình, và ngược lại gài bẫy cô ta.
- Cố tổng, em sai rồi...em sai rồi hức hức...
- Cô bị đuổi việc rồi, có ý đồ bất chính với cấp trên, cô muốn nhận trừng phạt sao đây?
Cố Thừa Duật hoàn toàn không để tâm tới những lời cầu xin của Mạc Y Y, trong trí óc hắn lại vang lên câu nói của Ôn Hằng, khiến cho hắn càng thêm điên cuồng.
“5 năm trước Vân Vy tới bệnh viện hiến thận cho Mạc Y Y...”
Vậy thì Mạc Y Y cũng đừng hòng được yên ổn.
- Cố tổng, đừng đuổi việc em mà...em sẽ không bao giờ dám tái phạm lại nữa...
- Mạc Y Y.
Cố Thừa Duật cắt ngang lời Mạc Y Y, đáy mắt hắn lúc này chỉ còn sự lạnh lẽo chết chóc:
- Cô biết thận của cô là lấy từ ai không? Hửm?
Câu nói của Cố Thừa Duật như sấm chớp dữ dội đánh qua tai Mạc Y Y, cô ta sợ hãi, cả người run lẩy bẩy. Không thể nào, sao Cố Thừa Duật lại biết chuyện này?
- Em...tất cả là do Mạc Y Nhiên, em thật sự không biết gì hết, xin anh hãy cho em một cơ hội...
Tới nước này rồi chỉ có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Mạc Y Nhiên thôi. Có trách thì trách chính cô ta là người chủ mưu.
Nhưng nụ cười trên môi Cố Thừa Duật càng thêm lạnh lẽo:
- Mạc Y Nhiên giờ sống chết không rõ, cô em gái như cô thật có lòng, còn biết cách đổ hết tội lỗi lên đầu chị. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ từ từ chơi với cô.
Mạc Y Y càng kinh hãi hơn. Chẳng nhẽ Cố Thừa Duật đã ra tay với Mạc Y Nhiên trước rồi ư? Cô ta hoàn toàn tuyệt vọng, vội vã bám lấy ống quần của Cố Thừa Duật:
- Em sai rồi, em xin anh, anh đừng đối xử với em như vậy được không...
Cố Thừa Duật không nói gì, lạnh lùng đá cô ta ra. Hắn vẫy tay một cái, lập tức có một nhóm người bước vào:
- Nếu cô đã thích lên giường với đàn ông như vậy thì tôi cho cô toại nguyện.
Nói rồi Cố Thừa Duật rời đi. Hàn Dạ Ảnh thấy kịch vui đã hết, chỉ tiếc nuối lắc đầu.
- Có tài nhưng lại phạm phải sai lầm, vứt!
Sau đó Hàn Dạ Ảnh cũng rời đi.
- Không, đừng, đừng mà...
Mạc Y Y hét lên thảm thiết, nhưng đã quá muộn rồi, cô ta không thể thay đổi được gì nữa.
Mạc Y Y thân bại danh liệt, kể từ đó không còn dám xuất hiện trước mặt Cố Thừa Duật nữa. Cũng không ai biết tung tích của cô ta, ngoài ba mẹ cô ta ra cũng chẳng ai muốn quan tâm đến chuyện không liên quan tới mình.
Cũng kể từ đó bên cạnh Cố Thừa Duật không còn bóng dáng người phụ nữ nào nữa rồi, hắn cũng không có ý định đi tìm niềm vui mới, trong lòng hắn cũng chỉ có mình Vân Vy. Vì không quên được cô, hắn lại càng điên cuồng làm việc để vơi đi nỗi nhớ, ban đêm thì làm bạn với rượu và thuốc lá.
...
- Khụ khụ khụ...
Cố Thừa Duật trên tay vẫn cầm điếu thuốc nhưng liên tục ho khan. Giai Tuyết liền đi rót một cốc nước mang đến cho ba:
- Ba ơi ba uống nước đi ạ. Ba đừng hút thuốc nữa có được không, cô giáo của con nói hút thuốc rất có hại cho sức khoẻ.
Cố Thừa Duật quay sang mỉm cười với Giai Tuyết, hắn liền dập tàn thuốc đi. Một tay hắn cầm lấy cốc nước, tay còn lại kéo Giai Tuyết vào lòng ôm:
- Ba hứa từ nay không hút thuốc nữa.
Giai Tuyết gật đầu vâng lời, sau đó ánh mắt cô bé thoáng buồn rầu:
- Ba ơi! Cô Vân và Tiểu Nghiêm...bọn họ còn quay trở lại nữa không ạ?
Trái tim Cố Thừa Duật khẽ nhói đau, hắn khựng lại một giây, rồi lập tức ôm chặt Giai Tuyết:
- Có ba ở đây, con sẽ không cô đơn.
Câu trả lời của ba như vậy, nghĩa là cô Vân và Tiểu Nghiêm sẽ không bao giờ quay trở lại nữa sao? Giai Tuyết thấy ba đau lòng, cô bé không hỏi nữa, cũng dang tay ôm lại ba.
Giai Tuyết lớn lên trong vòng tay của ba, Mạc Y Nhiên trong mắt cô bé chỉ là cơn ác mộng mà thôi. Ba nói, từ nay chỉ có hai chúng ta, ba sẽ nuôi con lớn khôn. Giai Tuyết cũng hiểu ba vì mình nên đã chia tay với Mạc Y Nhiên rồi.
- Ba ơi, con lớn lên con sẽ chăm sóc ba. Con sẽ không đi lấy chồng đâu, con muốn bên ba cả đời.
Giai Tuyết ngây thơ nói. Nhưng những lời nói này được phát ra từ miệng đứa trẻ 6 tuổi, trái tim Cố Thừa Duật càng đau đớn quặn thắt lại. Hắn biết hắn đã nợ cô bé một gia đình hạnh phúc. Những đứa trẻ khác tầm tuổi Giai Tuyết thì vô cùng hồn nhiên vui tươi, vô lo vô nghĩ. Còn Giai Tuyết, còn nhỏ đã phải suy nghĩ nhiều chuyện cách quá xa so với tuổi của cô bé...
Cố Thừa Duật đau lòng ôm chặt Giai Tuyết hơn:
- Ngốc ạ, sau này ba già rồi không còn sức chăm sóc cho con nữa. Con phải lấy chồng, phải lấy một người đàn ông thực sự yêu thương con.
Đừng như ba, ba là một người đàn ông tồi tệ, đối xử tệ bạc với vợ của mình.
Câu này Cố Thừa Duật để lại trong lòng, hắn không nói ra. Chỉ cần sau này Giai Tuyết được hạnh phúc là hắn mãn nguyện rồi, hắn không cầu mong gì hơn.