Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy?

Chương 105: Chương 105: Nhìn từ phía xa




Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan hoàn hảo. Trên người hắn mặc âu phục màu xám, toàn thân toả ra khí chất vương giả. Người đàn ông vừa bước vào, lập tức toàn hội trường ồ lên sửng sốt. Khuôn mặt ai cũng tái mét lại trông rất khó coi.

Người đàn ông này chẳng phải là người mà bọn họ đang tìm mọi cách để sa thải sao?

Người đàn ông bước vào, liếc nhìn xung quanh một lượt bằng ánh mắt sắc lạnh. Không ai dám hé một câu nào, ngay cả Hắc Sát sắc mặt cũng tối sầm lại. Bầu không khí chỉ còn sự chết chóc nghẹt thở.

- Cố tổng...?

Không thể nào, không phải Cố Thừa Duật đang nằm ở bệnh viện ư? Hắc Sát chắc chắn Cố Thừa Duật không thể tỉnh lại nhanh thế được. Vậy mà...

- Chà, nơi này đông vui thật đó.

Người đàn ông cười lạnh, liếc nhìn Vương Hạo. Ông ta sợ hãi lập tức cúi đầu:

- Cố tổng, cuối cùng ngài cũng xuất hiện rồi. Chúng tôi rất vui mừng ạ...

- Phải không?

Sau đó người đàn ông lại cười, đảo mắt nhìn sang Hắc Sát:

- Tiếc là đã khiến Hắc tổng thất vọng rồi. Ngày hôm nay tôi còn ngồi đây, cho nên cuộc họp này...không tính!

Tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Ôn Hằng và Vũ Luận.

Câu nói của hắn khiến cho lão Vương không phục, ông ta liều mạng phản bác:

- Nhưng Hắc tổng mới là người nắm giữ số cổ phần nhiều nhất mà...

- Chậc chậc lão Vương à, ông già rồi lú hay gì?

Không để cho Vương Hạo nói hết câu, hắn đã cắt ngang lời. Sau đó nhìn sang Hắc Sát đang vô cùng kìm nén cơn tức giận vào lòng, cười nhạt:

- Tôi nhớ không lầm thì số cổ phần mà tôi nắm giữ chiếm tới một nửa. Còn các ông, tổng tất cả cộng lại chỉ bằng nửa còn lại mà thôi. Vậy ông nói xem ai là người có số cổ phần nhiều nhất, hửm?

Vũ Luận liền bước tới tiếp lời:

- Cho nên Hắc tổng cũng chỉ được coi là cổ đông lớn nhất thôi. Số cổ phần mà Hắc tổng cầm trong tay không đủ để thay thế vị trí của Cố tổng.

- Đúng đó đúng đó.

Một số cổ đông đứng ở phe trung lập nhanh chóng gật gù với nhau, không ai muốn đắc tội với Cố tổng để làm gì.

Vương Hạo á khẩu không còn gì để nói nữa, chỉ biết kìm nén tức giận trong lòng mà không dám bộc phát. Hắc Sát vẫn đứng hình, thật không thể ngờ tình thế lại đảo ngược, khiến cho anh ta bẽ mặt như vậy.

Tan họp, Vũ Luận và Ôn Hằng bước theo Cố Thừa Duật vào phòng làm việc. Cả hai nhìn nhau một hồi, sau đó Ôn Hằng mới quay sang Cố Thừa Duật, nghi hoặc chất vấn:

- Rốt cuộc anh là ai?

Khi nãy Vũ Luận vừa nhắn tin hỏi Vân Vy, cô nói Cố Thừa Duật vẫn hôn mê chưa tỉnh. Từ lúc xuất hiện thêm một Cố Thừa Duật khác, cả hai đã nghi ngờ.

Nghe câu chất vấn của Ôn Hằng, hắn quay người lại nở nụ cười nồng đậm trên môi. Trên tay xoay xoay cái mặt nạ.

Cả Ôn Hằng và Vũ Luận đều sửng sốt với chiếc mặt nạ đầy quen thuộc này, nhưng tới nay vẫn chưa điều tra được gì nhiều.

Trên đời này thật sự có hai người giống nhau y hệt sao? Vũ Luận không tin, Ôn Hằng lại càng không tin:

- Rốt cuộc anh mất bao nhiêu công sức để phẫu thuật được khuôn mặt này?

Đến lượt Vũ Luận chất vấn.

- Chà, nếu không có tôi, tên Cố Thừa Duật ngu xuẩn đó đã bị sa thải rồi. Không phải sao?

Phong Ức nở nụ cười đầy châm biếm, nhìn chằm chằm vào Ôn Hằng và Vũ Luận vẫn còn chưa hết sửng sốt.

Sau đó hắn ta lại nói tiếp, điệu bộ bất cần đời không coi ai ra gì:

- Khuôn mặt này ý à, 100% tự nhiên không lẫn tạp chất. Tôi thật sự rất hạnh phúc khi sinh ra có được khuôn mặt này, nhờ thế nên tôi mới có thể đứng ở vị trí này ngày hôm nay. Đúng không hai vị?

Ôn Hằng thật sự mất kiên nhẫn rồi. Anh ta thật không thể ngờ rằng, người đàn ông đeo mặt nạ luôn làm việc cho Mạc Y Nhiên lại có khuôn mặt y hệt với thiếu gia của mình. Đi theo Cố Thừa Duật lâu như vậy cũng chưa từng nghe qua là hắn có anh em sinh đôi?

Nếu với khuôn mặt này thì năm đó Vân Vy hiến thận cho Mạc Y Y...?

- Anh có mục đích gì? Kẻ giả mạo cũng chỉ là kẻ giả mạo mà thôi.

- Ấy chà chà, đừng vội kết luận như thế chứ? Đừng quên, tôi đang giúp hai người không phải sao? Nếu như hôm nay tôi mà không xuất hiện kịp thời, cái ghế chủ tịch này ấy à, rơi vào tay Hắc Sát lâu rồi? Các anh muốn giúp đỡ Cố Thừa Duật thì phải tích cực phối hợp với tôi, may ra còn có thể giữ được cái ghế này cho Cố Thừa Duật.

Vừa nói Phong Ức vừa ngồi xuống ghế, hai chân thon dài vắt vào nhau, hời hợt cất lời.

Vũ Luận và Ôn Hằng chỉ biết nhìn nhau, Ôn Hằng muốn động thủ để giết Phong Ức nhưng bị Vũ Luận ngăn lại.

Lúc này vẫn chưa phải thời cơ thích hợp, tạm thời cứ lợi dụng Phong Ức trước đã.

- Được, chúng tôi đồng ý. Nhưng tốt nhất anh đừng có giở trò.

Phong Ức vừa cười vừa gật đầu, tỏ ra không mấy quan tâm tới Cố Thừa Duật. Nhưng Ôn Hằng vẫn còn nghi ngờ Phong Ức có mục đích khác.

Lúc hai người ra ngoài, Ôn Hằng không nhịn được đã nói:

- Vũ Luận, cậu định cứ thế giao lại công ty cho kẻ không rõ nguồn gốc đó ư?

Vũ Luận dừng bước lại, quay sang Ôn Hằng đáp:

- Cậu cũng thấy tình thế của chúng ta rồi đó, tạm thời lợi dụng hắn ta một chút cũng không sao.

- Nhưng nhỡ hắn có mục đích xấu...?

- Thì đành phải giết người diệt khẩu thôi. Còn bây giờ đừng có kêu ca gì nữa, mấy lão già kia mà sinh nghi thì không hay ho gì đâu.

Phong Ức đứng tựa ở ngoài cửa, nghe cuộc đối thoại của Vũ Luận và Ôn Hằng thì nhẽ cười giễu cợt. Hắn ta mở ví ra, cầm lên bức ảnh của người phụ nữ:

- Y Nhiên, yên tâm, tôi sẽ trả thù cho chị!. ngôn tình hoàn

...

Bệnh viện...

Buổi chiều, Vân Vy giao lại Cố Thừa Duật cho Hứa Minh, cô lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Cô bước tới cổng bệnh viện, đứng lại ngẩng đầu lên trời.

Mùa hè sắp trôi qua rồi, thời gian nhanh quá cô không tài nào thích ứng nổi. Cô còn nhớ lúc mình quay lại là vào đầu đông năm ngoái. Tại sao càng ngày càng có nhiều chuyện tồi tệ xảy ra như vậy? Cố Thừa Duật vẫn chưa tỉnh, ngày đêm cô đều ngủ không yên.

Cô tự hỏi ông trời, đến bao giờ cô mới có thể sống một cuộc sống thanh thản, không phải lo âu suy nghĩ đây?

“Ông trời có nghe lời thỉnh cầu của con không? Làm ơn giúp anh ấy tỉnh lại đi mà, con xin người.”

Đột nhiên cô cảm thấy môi mình mặn chát, đưa tay sờ lên, nước mắt đã rơi từ lúc nào rồi. Cô liền gạt đi nước mắt, cầm điện thoại trong túi xách ra. Vừa đúng lúc An Phương gọi điện, cô nghe máy:

- Alo An Phương!

- Vy Vy...giọng cậu sao thế, cậu khóc đó ư?

An Phương định nói gì đó nhưng khi nghe thấy giọng của Vân Vy, cô liền lo lắng hỏi. Vân Vy chỉ cười an ủi cô ấy:

- Không có gì đâu, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.

- Vậy... cậu giờ có rảnh không? Qua bệnh viện một lát được không, mình có chuyện muốn nói với cậu.

An Phương tuy đã đỡ hơn nhiều, như ba mẹ cô ấy cứ bắt phải nằm viện thêm 1 tuần nữa để theo dõi.

Vân Vy gật đầu, vừa hay cô không bận gì:

- Vậy chờ mình, mình tới ngay.

Sau khi cúp máy, Vân Vy lau khô nước mắt rồi bước lên xe. Cô trang điểm lại một xíu để An Phương bớt lo lắng, sau đó liền lái xe rời đi.

Phía đối diện bên đường kia, một chiếc ô tô đỗ lại ở xa xa. Trong xe, Hắc Khải hướng ánh mắt ra ngoài dõi theo Vân Vy. Lúc nãy anh vô tình đi qua, thấy cô đứng ở trước cổng bệnh viện khóc. Trái tim anh đau như cắt, anh muốn chạy tới lau nước mắt cho cô, nhưng không thể. Khoảng cách của cả hai quá xa, anh không thể chạm tới cô được.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh nhất quyết không buông tay. Anh sẽ chờ cô giải quyết xong việc mà cô nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.