Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy?

Chương 46: Chương 46: Nôn




(46)

Vân Vy quay mặt đi, không dám nhìn về phía Cố Thừa Duật nữa, sợ rằng sẽ bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn. Cô quay sang bàn ăn, thấy có bày rất nhiều đồ ngọt bánh kem nữa. Hai mắt Vân Vy sáng ngời, liền bước tới cầm thìa lên ăn một miếng.

- Ưm, ngon quá!

Hai má Vân Vy phúng phính khi nhai bánh kem, cô lúc này mặc kệ tất cả mọi thứ, chỉ thấy được ăn là điều hạnh phúc nhất. Cô là kiểu người dù ăn cả thế giới cũng không béo, cho nên cô không cần phải ngại ngùng gì hết.

Đang mải ăn, Vân Vy không hề biết ở phía xa xa có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình chằm chằm. Khoé môi anh ta khẽ nhếch lên một đường cong hoàn hảo, anh liền vẫy vẫy người phục vụ tới:

- Mang rượu tới cho vị tiểu thư kia.

- Vâng thưa ông chủ.

Người phục vụ liền bưng rượu bước tới chỗ Vân Vy đang đứng, lịch sự rót cho cô một ly rượu vang. Vân Vy vừa ăn bánh kem vừa nhận lấy ly rượu:

- Cảm ơn.

- Không có gì, chúc tiểu thư ăn ngon miệng.

Rồi người phục vụ lại sang những chỗ khác nữa. Vân Vy cầm ly rượu vang trong tay rồi nhấp một ngụm. Cô nhận ra đây chính là rượu vang Cheval Blanc 1947, là một trong những tuyệt tác của hãng rượu Bordeaux nước Pháp. Thật không ngờ chủ của bữa tiệc này lại hào phóng tới vậy.

- Chủ bữa tiệc quả là một người thú vị.

Vân Vy lẩm bẩm trong miệng, cô thích thú uống hết một ly rượu luôn, định tự mình rót thêm rượu vang thì đằng sau lưng cô vang lên tiếng nói trầm thấp của đàn ông.

- Thật sao?

Vân Vy giật hết cả mình, cô quay người lại nhìn. Trước mặt cô là một người đàn ông mặc âu phục màu đen, toàn thân toát lên khí chất vương giả, khuôn mặt đẹp trai tựa như điêu khắc. Thân hình cao lớn như thể có thể che khuất Vân Vy đi bất cứ lúc nào.

Không chờ Vân Vy lên tiếng, người đàn ông chủ động đưa tay lên muốn bắt tay làm quen với Vân Vy:

- Xin chào, tôi là chủ bữa tiệc này, là Hắc Sát.

Vân Vy thấy thế cũng đưa tay lên theo phép lịch sự, chứ thật ra cô rất ngại tiếp xúc với đàn ông lạ mặt.

- Xin chào.

Vốn dĩ Vân Vy không có ý định giới thiệu bản thân với Hắc Sát, tâm tư của cô lúc này chỉ đặt lên những món ăn đang được bày trên bàn mà thôi.

Thấy Vân Vy quay đi, Hắc Sát bất đắc dĩ cười:

- Cô còn nhớ gì về vụ tai nạn của cô không?

Nghe Hắc Sát nói vậy, Vân Vy mới khựng lại, sau đó cô quay sang nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc:

- Anh biết tôi ư?

Hắc Sát chỉ cười nhẹ:

- Không quen, nhưng thành thật xin lỗi vì hôm đó đã gây ra tai nạn cho cô.

- À thế ra anh chính là thủ phạm?

Vân Vy vừa nhai bánh kem, hai mắt đảo quanh. Nếu Hắc Sát đã nói là cô bị tai nạn thật, vậy tại sao cô lại không nhớ gì cả? Lúc sáng cô cố gặng hỏi Cố Thừa Duật có phải mình mất trí nhớ không, nhưng hắn ta dường như không muốn trả lời.

Hắc Sát thành thật xin lỗi:

- Xin lỗi vì đã gây ra tai nạn, nhưng cũng là cô lao tới nên tôi không kịp phanh xe lại đấy chứ?

Vân Vy bĩu môi không tin:

- Thôi anh đừng có mà phét, tôi mà lao ra đường á? Trừ khi tôi bị điên nên mới lao ra đường thôi.

- Rồi rồi, thế tôi xin lỗi cô.

Hắc Sát không biết vì sao lúc đó Vân Vy như người mất hồn mà lao qua đường. Nhưng lúc này tiếp xúc với cô, anh có thể nhận thấy cô là một người có cá tính.

Vân Vy mặc kệ, lại ăn đồ ăn tiếp. Hắc Sát đứng nhìn Vân Vy rồi lại cười cười:

- Hay tôi mời cô một ly rượu rồi chúng ta hoà nhé,

Vân Vy lại liếc nhìn anh:

- Thật ra chuyện đã qua rồi tôi không muốn nhắc lại nữa.

Ngữ điệu của cô như muốn đuổi khách, nhưng Hắc Sát làm sao có thể dễ dàng đi như vậy:

- Hay chúng ta kết bạn đi. Ông trời cho chúng ta duyên gặp nhau đó.

Vân Vy nhíu mày khó hiểu. Người đàn ông này, còn ở đó mà “duyên” gì? Gặp nhau qua một vụ tai nạn là có duyên sao? Vô duyên thì có.

Hắc Sát vẫy tay kêu phục vụ tới rót rượu. Vân Vy dù không muốn quan tâm tới, nhưng rượu này chính là rượu vang Cheval Blanc 1947, khi nãy mới uống một ly thôi mà cô đã mê mẩn nó chết đi được. Mùi vị của rượu này thật sự rất tuyệt vời.

- Vậy tôi không khách sáo nha.

- Ừm, cô cứ tự nhiên...

Hắc Sát nở nụ cười ôn hoà.

2 tiếng sau...

Cố Thừa Duật sau khi bàn xong công việc thì quay trở lại với Vân Vy, thấy cô đã say nhèm lắm rồi. Miệng cô không ngừng lải nhải, nhưng là đang trò chuyện cùng một người đàn ông khác:

- Haha, anh quả là một người thú vị.

- Vân tiểu thư đã quá khen.

- Đúng là bạn bè tốt. Nào, cạn ly!

Vân Vy hoàn toàn không phát giác ra mối nguy hiểm đang rình rập mình, cô lại hồn nhiên ngây thơ uống tiếp. Ở phía không xa, ánh mắt u ám của Cố Thừa Duật nhìn cô chằm chằm.

Chết tiệt, người phụ nữ này còn vui vẻ uống rượu với đàn ông khác?

Cố Thừa Duật buột miệng chửi thề, chưa bao giờ hắn cảm thấy điên tiết như này. Đương nhiên hắn nhận ra người đàn ông ngồi bên cạnh Vân Vy chính là người đã gây tai nạn cho cô.

Cố Thừa Duật nhanh chóng bước tới đoạt lấy ly rượu từ tay Vân Vy, uống một hơi hết cạn. Vân Vy lờ đờ mắt ngước lên nhìn Cố Thừa Duật, cô tươi cười như một đứa trẻ:

- Chồng ơi, sau giờ anh mới tới hả?

Vốn dĩ Vân Vy là một đứa nát rượu. Uống một chút rượu vào thì cô không còn biết trời đất là gì nữa rồi. Hắc Sát thấy Cố Thừa Duật bước tới thì lập tức giao lại Vân Vy cho hắn. Anh ta là một người thông minh, thấy sắc mặt của Cố Thừa Duật đang rất rất là u ám, lập tức chuồn đi:

- Vậy tôi đi đây, không làm phiền hai người nữa.

Cố Thừa Duật không thèm quan tâm, chỉ đỡ Vân Vy đứng dậy:

- Về nhà thôi.

Vân Vy uống say quá rồi, đến cả đứng cũng không vững. May mà có Cố Thừa Duật đỡ lấy cô, hai tay cô vòng qua ôm hắn thật chặt. Lúc say rồi thì cái miệng của cô toàn nói những “điều tốt đẹp“.

- Chồng ơi, anh đẹp trai quá.

- Chồng ơi, uống tiếp với em đi.

Cố Thừa Duật vẫn rất kiên nhẫn đưa cô tới bãi đỗ xe. Trên đường đi Vân Vy không ngừng lải nhải gọi “Chồng ơi chồng à”, khiến cho bao nhiêu người hướng mắt nhìn cô chằm chằm.

Cố Thừa Duật chỉ còn cách dùng tay bịt cái miệng hư của cô lại, mở cửa xe ra đặt cô vào ghế bên cạnh. Hôm nay tự mình Cố Thừa Duật đích thân lái xe, cho nên bây giờ cũng là hắn tự lái xe về.

Vân Vy ôm lấy cánh tay hắn không buông:

- Chồng ơi, anh thấy em có đẹp hay không?

Cố Thừa Duật không trả lời, cố lái xe về nhà. Vân Vy thấy vậy thì hơi xịch người lại, bám lấy tay hắn chặt hơn:

- Sao anh lại bơ em vậy, em buồn á.

Cố Thừa Duật vòng xe tới bên vệ đường, hắn phanh xe gấp lại. Vân Vy cười thích thú, cô to gan lại gần thêm Cố Thừa Duật hơn, ngồi lên đùi hắn.

- Anh mau nói gì với em đi.

Cố Thừa Duật nhìn cô chằm chằm. Hắn đưa tay lên bắt lấy cằm nhỏ của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình:

- Em đang câu dẫn tôi có biết không?

Chuyện cô cùng người đàn ông khác uống rượu tới mức say nhèm không biết trời đất là gì thế này, hắn còn chưa tính sổ cơ mà. Vốn dĩ là định chờ sáng mai cô tỉnh rượu rồi hỏi tội sau, nhưng xem ra là cô không muốn được khoan hồng.

Vân Vy cười hì hì, cô chu mỏ dễ thương:

- Em là vợ anh cơ mà.

Vào thời khắc này, Cố Thừa Duật cảm thấy mình điên thật rồi. Dáng vẻ này của Vân Vy, thực sự hắn không thể miễn dịch nổi.

Hắn tăng sức lực ở cằm cô, híp mắt lại, nói một câu hết sức mờ ám:

- Đã thế thì...sáng mai em đừng hòng xuống giường.

Nói xong, Cố Thừa Duật lập tức cúi người xuống bao phủ lên bờ môi đỏ mọng của cô. Trong người cô đã có sẵn men say, cho nên cô vô cùng nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn. Cố Thừa Duật mất kết kiểm soát, đè cô xuống ghế hôn mạnh, Vân Vy cũng quấn chặt hai tay lên cổ hắn. Cả hai kết hợp hết sức ăng ý...

Nhưng mà ông trời dường như muốn trêu ngươi...

Một giây tiếp theo, Vân Vy lập tức nôn oẹ ra. Cố Thừa Duật kịp thời rời khỏi môi cô, hắn tức giận vô cùng:

- Này...!

Nhưng Vân Vy đã ngủ say từ lúc nào rồi. Cố Thừa Duật điên tiết vò mái tóc, hắn chỉ còn cách khống chế lại dục vọng của bản thân, ngồi thẳng lên và lái xe ra về.

Trong xe tràn ngập mùi nôn...

Chưa bao giờ Cố Thừa Duật cảm thấy mình kiên nhẫn như vậy. Sau khi về tới biệt thự, hắn liền bế cô lên phòng và đặt xuống giường.

Cơn tức giận vẫn chưa nguôi. Chưa ai dám nôn khi đang hôn như cô. Thật là mất hứng.

Cố Thừa Duật định cứ thế bỏ mặc Vân Vy, hắn xoay người chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên bị Vân Vy kéo lại.

Vân Vy ngồi dậy, cô dụi dụi mắt nhìn hắn:

- Em khó chịu quá, anh có thể thay áo cho em không?

Vân Vy kéo kéo váy dạ tiệc cũng bị “dính chưởng” của mình, toàn thân dơ như vậy khiến cô không tài nào chợp mắt nổi.

Cố Thừa Duật trừng mắt, sau đó bất đắc dĩ lấy quần áo sạch ra thay cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.