Hắc Sát cuối cùng cũng nhận được thông tin là Hắc Khải bí mật trở về nước. Tai mắt của Hắc Sát ở khắp nơi, lần này Hắc Khải vì Vân Vy mà nóng lòng trở về, cho nên anh hơi chủ quan.
Hắc Khải vừa xuống máy bay, một tay dắt tay Tiểu Nghiêm và một tay kéo va li. Tiểu Nghiêm ngáp ngủ một cái rồi ngước lên hỏi:
- Ba ơi, mẹ đâu rồi ạ?
Hắc Khải chỉ mỉm cười trấn an Tiểu Nghiêm, bởi vì chính anh còn không biết bây giờ cô đang ở đâu nữa. Thông tin là cô đã về nước, còn đi đâu thì anh cũng không rõ. Anh chỉ tuỳ tiện đoán là cô quay về gặp Cố Thừa Duật mà thôi, nhưng trong lòng vẫn mong là không phải như vậy.
Đột nhiên lúc đó có một nhóm người mặc áo vest đen chạy tới vậy quanh Hắc Khải và Tiểu Nghiêm. Đám người này Hắc Khải đương nhiên biết, bọn họ chính là vệ sĩ của anh trai Hắc Sát.
- Nhị thiếu gia, mời theo chúng tôi về nhà!
Hắc Khải nhíu mày nhìn lướt qua bọn họ, sau đó anh vô thức nhìn xuống Tiểu Nghiêm, nắm chặt tay thằng bé. Lần này không thể nào thoát khỏi rồi, là vì anh đã quên mất bản thân đang chơi trò “bỏ trốn” với anh trai mà chủ quan trở về một cách lộ liễu như vậy.
Tiểu Nghiêm cảm thấy đám vệ sĩ có chút hung dữ, thằng bé liền nấp sau lưng Hắc Khải. Hắc Khải ôm thằng bé chặt hơn, rồi gật đầu đồng ý theo bọn họ về. Bây giờ anh phải từ từ nghĩ cách thôi, không thể manh động được.
...
Vân Vy lúc này mới chú ý tới điện thoại của mình không cánh mà bay, cô vội vã tìm khắp nhà. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy điện thoại của mình rơi ở dưới chân cầu thang, nhưng khi cô cầm lên thì nó đã hết sạch pin.
Cô cầm điện thoại trở về phòng để tìm sạc, nhưng cô có đem sạc về đâu chứ, cả đồ đạc cũng ở bên Paris hết rồi. Thế là cô đành chạy sang phòng Cố Thừa Duật.
- Sạc ở đâu ta?
Vân Vy rõ ràng để ý thấy Cố Thừa Duật dùng điện thoại giống cô mà, cô lại mở từng ngăn kéo ra, vô tình nhìn thấy một tấm ảnh. Cô liền cầm bức ảnh kia lên nhìn rõ, lập tức há hốc mồm sửng sốt.
Đây là...
Người phụ nữ trong bức ảnh mặc bộ đồng phục học sinh chính là cô mà.
Vân Vy không ngừng hoang mang, bức ảnh này là năm cô học cấp 3 rồi. Mà cô và Cố Thừa Duật đã cắt đứt liên lạc với nhau từ năm cô học cấp 2. Chẳng nhẽ...hắn vẫn luôn dõi theo cô ư?
Vân Vy lại lắc đầu, không thể nào. Cô phải hỏi Cố Thừa Duật cho rõ mới được. Nhưng quả thực khi thấy bức ảnh của mình trong ngăn kéo của Cố Thừa Duật, lòng cô có chút ấm áp.
Cố Thừa Duật nói yêu cô từ rất lâu rồi, vậy tấm ảnh này có phải minh chứng chứng minh điều đó không?
Vân Vy khẽ mỉm cười, vuốt vuốt tấm ảnh cũ rồi đặt ngay ngắn vào ngăn kéo, cô thấy luôn cả sạc ở bên cạnh rồi. Sạc điện thoại được một lúc thì cô mới bật nguồn lên, thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Hắc Khải. Cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
Ngày hôm qua ở Pháp là ngày cô đi đăng ký kết hôn cùng Hắc Khải, vậy mà cô đã bỏ anh lại một mình để quay lại gặp Cố Thừa Duật. Chắc hẳn anh đã chờ cô rất lâu, rồi cuối cùng là sự thất vọng về cô.
Còn có cả Tiểu Nghiêm nữa, không biết nó còn khóc nhè tìm mẹ không? Cô rất nhớ thằng bé, rất muốn quay trở lại Pháp để giải quyết xong mọi chuyện với Hắc Khải và đưa Tiểu Nghiêm về. Cô sẽ nói với Hắc Khải rằng...đột nhiên cô không muốn kết hôn với anh nữa.
Vân Vy biết mình làm vậy sẽ tổn thương tới Hắc Khải, nhưng thật lòng cô chỉ coi anh như một người bạn, kết hôn là vì muốn báo đáp anh mà thôi. Nhưng mà hôm qua Cố Thừa Duật đã cho cô một lí do để cô ở lại, hắn yêu cô, cô cũng yêu hắn. Hai người hoàn toàn yêu thương nhau, cô không muốn bỏ lỡ hắn thêm một lần nữa. Chỉ mong là khi cô giải thích xong, Hắc Khải sẽ hiểu cho cô.
Còn chuyện trở về Pháp, Vân Vy phải chờ tối nay Cố Thừa Duật trở về rồi thương lượng với hắn đã. Cô không dám tuỳ tiện hành động, vì sợ bản thân sẽ trở thành điểm yếu của hắn, sẽ gây phiền phức cho hắn.
Lúc này cô đành gọi điện lại cho Hắc Khải để giải thích sơ qua mọi chuyện thôi.
Vân Vy bấm vào số của Hắc Khải, gọi cho anh nhưng mãi không có ai trả lời. Cô lại gọi lại thêm lần nữa nhưng cũng như vậy. Hay là anh rất giận cô nên mới không nghe điện thoại của cô?
Càng nghĩ Vân Vy càng cảm thấy lòng mình tội lỗi, cô soạn tin nhắn gửi cho anh:
“Anh giận em sao? Em thật sự xin lỗi, anh gọi lại cho em được không?”
...
Dòng tin nhắn của Vân Vy hiện lên, Hắc Sát nắm chặt điện thoại của Hắc Khải trong tay, lập tức xoá tin nhắn đó đi. Truyện Trinh Thám
Còn Hắc Khải lúc này đã bị nhốt ở trong phòng mật thất, đủ để biết là Hắc Sát đã phẫn nộ cỡ nào. Khi nãy anh ngoan ngoãn trở về chỉ mong rằng có thể giải thích và hoà giải với anh trai, nhưng thật không ngờ mới về tới nhà vệ sĩ đã tách anh ra khỏi Tiểu Nghiêm, bắt anh nhốt vào trong này.
Chết tiệt thật.
Hắc Khải bực tức đập cửa nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, điện thoại cũng bị tịch thu hết, căn bản không có gì để liên lạc với bên ngoài. Thế nhưng điều anh lo lắng hơn chính là Tiểu Nghiêm, thằng bé đã rơi vào tay Hắc Sát rồi. Hắc Sát trước giờ luôn ngăn cấm anh và Vân Vy, bây giờ Tiểu Nghiêm rơi vào tay Hắc Sát cũng chẳng tốt lành gì.
Hắc Khải tự trách bản thân, lẽ ra không nên để lộ hành tung. Giờ anh chỉ mong rằng Hắc Sát không gây khó dễ cho Tiểu Nghiêm.
...
Hắc Sát sau khi xóa hết toàn bộ những gì có liên quan tới Vân Vy trong điện thoại của Hắc Khải, anh ta mới vứt điện thoại sang một bên và nhìn sang Tiểu Nghiêm.
Tiểu Nghiêm đột nhiên bị lôi tới đây, thằng bé có chút sợ hãi nhưng không biết nên làm thế nào cả. Lúc này Tiểu Nghiêm chỉ muốn gọi cho ba, mẹ và chú Duật mà thôi.
Hắc Sát đứng dậy và bước về phía Tiểu Nghiêm. Trước đây anh từng cho thuộc hạ điều tra về thân thế của Tiểu Nghiêm và đã có kết quả từ lâu. Tiểu Nghiêm chính là con ruột của Vân Vy và Cố Thừa Duật. Nhưng lúc đó anh đã bỏ qua Tiểu Nghiêm và nhắm tới An Phương.
Thêm cả mấy hôm trước không thể ra tay với Giai Tuyết được, lần này đột nhiên thằng bé Tiểu Nghiêm này tự động chạy tới, đúng là ý trời. Trong đầu Hắc Sát suy tư, lập tức tiến tới kế hoạch mới.
Nhìn thấy Tiểu Nghiêm vô cùng sợ, Hắc Sát liền nở nụ cười thân thiện với thằng bé:
- Cháu không cần phải sợ chú, chú chính là anh trai của chú Khải đó.
- Ba Khải á?
Ba ư? Hắc Sát ngẩn người ra, thằng bé này gọi Hắc Khải là ba. Chết tiệt, chẳng nhẽ Hắc Khải và Vân Vy đã thật sự kết hôn rồi sao?
Hắc Sát nhìn khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Nghiêm, liền nói:
- Đúng rồi đó, cho nên chúng ta là người nhà rồi.
- Dạ.
Tiểu Nghiêm nghe vậy thì cũng bớt sợ hãi hơn, thằng bé lại hỏi:
- Thế ba Khải đâu ạ? Cả mẹ cháu nữa?
Hắc Sát liền kéo Tiểu Nghiêm lại gần mình, dường như không muốn trả lời câu hỏi của thằng bé:
- Mặc kệ hai người họ đi, chú dẫn cháu đi ăn đồ ăn ngon nha. Chịu không?
Tiểu Nghiêm nghe thấy đồ ăn ngon là hai mắt sáng ngời, liền lập tức gật đầu:
- Vâng ạ.
Hắc Sát liền nở nụ cười, dắt tay Tiểu Nghiêm tới nhà bếp và yêu cầu đầu bếp làm bánh ngọt. Tiểu Nghiêm vô cùng hồn nhiên ngây thơ nên không hề biết Hắc Sát là người thế nào, thằng bé vui vẻ ăn bánh ngọt.
- Ngon không?
- Dạ ngon ạ.
Tiểu Nghiêm lập tức gật đầu. Hắc Sát mỉm cười rồi chống tay nhìn Tiểu Nghiêm đang ăn vui vẻ. Bất giác anh nhớ tới lúc nhìn thấy Vân Vy một mình ăn bánh ngọt ở bữa tiệc của anh vào 6 năm trước. Khoé môi khẽ giật giật.
“Hai mẹ con này có đồ ăn là đều ngây ngốc như nhau!”