Màn đêm đã buông xuống cùng màu đen nguyên thuở, như muốn vội vã nhấn chìm mọi vật, trở thành thống lĩnh. Chỉ tiếc là ở một nơi như thành phố A
này thì màn đêm hoàn toàn không thể hoành hành được, bởi khắp các con
phố là đèn điện sáng trưng. Và tại một biệt thự tên Mộc Thanh, những
chùm đèn nê – ông đang thỏa sức hấp háy ánh sáng muôn màu. Hôm nay là Lễ giáng sinh.
Trên sân vườn với những khóm hoa đủ màu sắc, một bàn tiệc đủ lớn dành
cho 20 người được trải khăn màu đỏ với những hình trang trí là vòng hoa quế, cây thông trông thật bắt mắt. Kéo dài từ đầu bàn đến cuối bàn là
một cái bánh kem dài thòng hình khúc gỗ, à không, phải gọi là một cái
bánh hình cây không có cành. Trên lớp kem màu nâu là những viên kẹo cốm, kẹo dẻo, những trái dây tây trông thật ngon mắt.
Ở ngay giữa vườn là một cây thông thật sự, trông lúc này thật là ngộ
nghĩnh, khi mà than cây thì to lớn nhưng lại treo lên những đồ trang trí nhỏ nhắn thật đáng yêu. Còn những sợi dây đèn bao quanh cây cứ chớp
nháy chớp nháy thật đẹp. Mọi thứ tạo nên một không khí thật ấm cúng!
Mọi người trong biệt thự đều đội một cái nón đỏ với dòng chữ ‘Merry
Christmas’ được viết cầu kỳ, mặt ai cũng hớn hở. Chỉ còn một chút nữa
thôi, khi bữa tiệc bắt đầu, họ sẽ được tận hưởng nhưng phút giây thật
vui vẻ. Tuy mọi người đều không được đón giáng sinh bên gia đình nhưng
những người trong biệt thự Mộc Thanh đều xem nhau như người thân, thế
nên việc đón giáng sinh như thế này năm nào cũng vui!
-Tiểu thư, người xem món súp như thế này đã ngon chưa?
-Tiểu thư, bày đĩa gà này ở đây nhé!
-Tiểu thư, người nghĩ có cần để thêm đèn nê – ông ở đằng kia không?
-Tiểu thư,...
Bảo Tuệ là người chủ trì và là thành phần quan trọng nhất của bữa tiệc
nên cô đang bị quay vòng vòng đến nỗi chẳng thể thay đồ được. Nhìn liếc qua cái bản mặt đáng ghét của Khải Lâm, thấy anh cứ đứng nhàn hạ nhìn
ngắm mọi thứ mà chẳng tiếp mình việc gì cả khiến cô muốn nổi đóa.
-Khải Lâm, anh sao cứ đứng như vậy! Giúp em đi!
-Haiz, ai bảo em mời thêm thiếu gia của Hoàng gia làm gì? Mọi người nghe thế nên mới cố chuẩn bị thật tốt đấy! – Khải Lâm thở dài, nhún vai tỏ vẻ bất lực.
-Anh ...! – Bảo Tuệ trợn mắt. – Nhưng em vẫn chưa đi thay đồ được đây này! A, cái ghế đó chị để sang bên kia đi!
Bảo Tuệ kêu lên khi thấy chị giúp việc đang khệ nệ bê một cái ghế cao
đặt ở cạnh bàn tiệc. Khải Lâm thấy vậy thì lại thở dài, anh chắc phải
giúp cô dẹp loạn rồi!
-Được rồi! Em đi thay đồ đi! – Khải Lâm bước đến, đẩy nhẹ cô về phía nhà chính., rồi lại quay sang nói với mọi người. – Có gì thì cứ hỏi tôi.
Quỳnh Vy, Thảo Lam, hai cô lên giúp tiểu thư đi!
-Vâng! – Hai cô gái đang bưng bê dĩa sứ, ly cốc nghe vậy khẽ gật đầu rồi lon ton chạy theo Bảo Tuệ đi lên phòng.
‘Ding … dong! Ding… dong’
Bỗng dưng chuông cửa biệt thự vang lên, Khải Lâm hiểu chuyện liền chạy
đến, ra hiệu cho bảo vệ mở cổng sắt. Xuất hiện trước mặt anh là một
chiếc BMW màu trắng lịch lãm. Ngồi trên đó là một cậu con trai đẹp như
bạch mã hoàng tử, hôm nay Hoàng Hạo Phong mặc một chiếc áo len đen, quần jean kiểu mài trắng ở đầu gối, nhìn cậu vừa lãng tử vừa bụi bụi. Các
cô người hầu trẻ tuổi của biệt thự Mộc Thanh không nhịn được mà đều đỏ mặt.
-Khải Lâm, chào anh! – Hạo Phong tươi cười, vẫy vẫy tay chào Khải Lâm với một vẻ hết sức hí hửng.
-Chào, cậu xuống xe để đó đi, anh sẽ cho người đưa vào gara. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn bên trong rồi, mời! – Khải Lâm cũng nở một nụ cười
đáp, tay còn đưa động tác mời hướng về phía khu vườn trông đến ngộ
Hạo Phong phì cười, đôi mắt hổ phách khẽ lóe lên, rồi cũng cùng Khải Lâm bước vào vườn. Cậu liền bị choáng ngợp bởi vẻ lộng lẫy của nó. Mọi gia nhân đều mặc thường phục, trên đầu mỗi người là một cái nón tam giác
đỏ với một viên bông tròn ở chóp nón, khác hẳn với cái không khí trang nghiêm của biệt thự nhà cậu.
Bỗng, một giọng nói trong trẻo quen thuộc cất lên:
-Cậu đến rồi hả?
Hạo Phong, Khải Lâm và mọi người đồng loạt quay lại. Từ trên cầu thang, Bảo Tuệ nhẹ nhàng bước xuống, hôm nay cô mặc một chiếc váy nhung màu đỏ ngắn đến gối, nổi bật đôi chân dài trắng mịn, khoác một chiếc áo lông lửng màu trắng rất hợp với khung cảnh một bữa tiệc Giáng sinh, mái tóc dài được búi gọn lên trên, chừa lại hai lọm tóc thả xuống nhìn cô trông thật thanh cao, đài các.
Hạo Phong không nhịn được mà hai má phiếm hồng, phải công nhận là cô hôm nay trông thật đẹp!
-Ừ! – Cậu ngước mặt lên cười, lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh. – Cậu mời mà tôi không đến thì đúng là bỏ lỡ cơ hội nghìn năm!
-Hứ, ai mà mời cậu! Chỉ là bảo cậu thích thì đến mà thôi, đó không được xem là một lời mời! – Cô giả vờ hất tóc ra phía sau (mặc dù chỉ có lọm tóc xoăn được chừa lại), mặt hếch lên thách thức.
-Thôi đi, hai người có chịu ngồi xuống nhập tiệc hay không? – Khải Lâm
cười giả lả, anh đã ngồi xuống một cái ghế trong bàn tiệc tự bao giờ.
Tay còn thoăn thoắt chia chén bát cho mọi người, mấy cái chén sứ cũng
được dán chữ “Merry Christmast” nhìn thật vui mắt.
-Được thôi! – Hai người cùng đồng thanh, rồi mỗi người mỗi ngả chia ra
ngồi xuống bàn. Bảo Tuệ là chủ bữa tiệc, nên cô ngồi ở cái ghế giữa đầu bàn. Bên trái là Khải Lâm và ... bên phải là Hạo Phong với cái mặt đang hớn ha hớn hở như một đứa trẻ.
-Mọi người! NHẬP TIỆC! – Cô cười, hét lớn đầy phấn khởi, mọi người cũng đồng thanh hô “Nhập tiệc” rồi bắt đầu “cuộc chiến thức ăn”.
Trên bàn là gà nướng vàng ươm, súp rau cải, pizza, mỳ Ý đủ loại trông
thật ngon mắt. Mọi người cũng chẳng cần lễ nghiêm gì cứ vậy mà nhào vào ăn uống no say, cười nói rôm rả.
-Này, còn có mỗi miếng chả này, cậu nhường tôi đi! – Khải Lâm cười, tay cầm đũa gắp chặt một miếng chả chiên vàng ươm còn duy nhất trong đĩa
trước mặt ba người, liếc mắt nhìn Hạo Phong ở đối diện.
-Thôi mà anh, lớn rồi nhường em đi! – Hạo Phong cũng cười, tay ra sức gắp chặt lại miếng chả.
-Không, cậu nhường! – Khải Lâm vẫn bướng bỉnh cười, tay gắp miếng chả giật về phía mình.
-Anh nhường! – Hạo Phong kéo miếng chả sang phía mình.
-Cậu nhường! – Kéo qua
-Anh nhường! – Kéo lại.
-Cậu nhường! – Kéo qua.
...
-Măm! – Bảo Tuệ rướn khẽ người lên cắn lấy miếng chả rồi ăn một cách ngon lành.
-Cái ... ? – Khải Lâm và Hạo Phong trợn mắt nhìn cô.
-Hai người thật trẻ con, thích thì bảo chị bếp đi làm thêm rồi ngồi mà
ăn, giành qua giật lại, chẳng thà để em ăn còn hơn! – Bảo Tuệ liếc hai
người sắc lẻm, tay lấy khăn hết sức nhàn nhã lau miệng còn chút mỡ. Khải Lâm và Hạo Phong cũng chỉ còn biết thở dài, cũng tại hai người mà,
trách ai! Các người hầu thì ngồi cười khúc khích.
Sau đó mọi người kéo nhau ra chơi trò chơi tập thể. Đầu tiên là trò
“trao quà chuyền tay”, mọi người sẽ cầm một món quà bất kỳ, cùng chuyền tay nhau cho đến hết một bài hát, đến khi bài hát kết thúc thì người
nào cầm món quà sẽ là người nhận quà. Thật là hài hước khi mà bài “Kìa
con bướm vàng” là bài đầu tiên được chọn, và món quà đầu tiên thuộc về
cô người hầu Thảo Lam là một chiếc móc khóa xinh xinh hình Angry Bird.
Kết thúc trò chơi, Bảo Tuệ hớn ha hớn hở với một con Hamster nhồi bông
to ụ, mập mạp trông thật đáng yêu. (Thật ra là vì mọi người thấy cô rất thích nó nên cố ý truyền cho cô) Khải Lâm thì cứ ngồi cười nhìn một con khỉ cứ đu lên đu xuống một cây dừa trông thật ngộ. Hạo Phong mặt mày
bí xị và bị mọi người chọc nhiều nhất khi mà cậu nhận được một chiếc
nón lưỡi trai màu hồng cực - kỳ - con – gái. Ai ai cũng thật vui, họ
thậm chí còn chơi trét bánh kem, đến nỗi cả khu vườn cứ hai ba chỗ lại
có một chỗ bị bánh kem và xốp kem vây bẩn, người dọn vườn sẽ mệt lắm
đây!
Hạo Phong ngồi nhìn mọi người, hết nhìn Bảo Tuệ đến Khải Lâm, rồi các
gia nhân. Trên môi cậu vẫn không tắt nụ cười vui vẻ. Cậu lần đầu được
gia nhập một bữa tiệc vui vẻ và ấm cúng thế này. Hoàng gia là một gia
tộc lớn, thế nên việc cha mẹ cậu bận bịu suốt là việc đương nhiên, và
những lúc ấy cậu chỉ có một mình, trong một căn biệt thự rộng lớn đầy
chán nản.
Đến với biệt thự Mộc Thanh, nhìn chủ tớ nhà Dương gia vui đùa cạnh nhau, cậu như được tìm thấy tình thân, được sống dưới một gia đình, trái tim cậu như được sưởi ấm, thật là hạnh phúc!
-Này, cậu chạy xe cẩn thận đấy! – Bảo Tuệ vừa lấy khăn lau lau vết kem trên mặt vừa thờ ơ nói. Cả bộ váy đỏ của cô cũng bị vấy bẩn đôi chỗ.
-Biết rồi thưa sếp! – Hạo Phong giơ tay chào kiểu quân đội, một tay lại cầm chặc vô – lăng, cười hớn hở.
-Uhm, xem ra mọi người trong biệt thự đều có vẻ rất thích cậu nhỉ, đến
nỗi tôi chả biết tôi có phải chủ họ không nữa! – Bảo Tuệ khe khẽ bĩu môi khinh thường, các cô hầu gái giờ vẫn len lén đứng nhìn trộm Hạo Phong kia kìa!
-Này! – Hạo Phong chợt gọi cô.
-Gì?
-Cậu cuối xuống một chút đi! – Hạo Phong cười cười.
-Sao? – Bảo Tuệ cũng ngu ngơ chả hiểu, gì nhẹ nhàng cuối xuống.
Chạm nhẹ…
Bảo Tuệ sững người ra…
Hạo Phong rướn người nhẹ nhàng chạm nhẹ má của mình với má của Bảo Tuệ, hết sức tận dụng cơ hội còn kề gần mặt cô nở một nụ cười tỏa nắng (dù
đang là ban đêm!). Bảo Tuệ sững sờ, chỉ biết nhanh chóng đứng thẳng dậy, một tay ôm lấy má.
-Cậu ...
-Đây coi như là cảm ơn nhé! – Hạo Phong nói nhanh, miệng vẫn nở một nụ cười. Đôi mắt hổ phách lóe sáng. Trong khi Bảo Tuệ thì vẫn chưa thoát
khỏi kinh ngạc, lơ ngơ lóng ngóng không hiểu gì.
-Cảm ơn về bữa tiệc, lần đầu tiên tôi thấy ấm áp như vậy! Cậu và mọi người giúp tôi thoát khỏi nỗi cô đơn đấy!
-Sê ... sến ... quá! – Bảo Tuệ lắp bắp, tay vẫn ôm lấy má, rồi lấy lại
bình tĩnh, cũng nở nụ cười đáp lại. – Đáng lẽ cậu nên đi hôn tất cả mọi người! Vì ai cũng giúp cậu!
Nụ cười của Hạo Phong héo đi đôi chút, đúng là chẳng nên động vào Bảo Tuệ, cô đúng là có tài đá đểu kinh người. Cậu cười:
-Nhưng là cậu mời tôi đấy chứ! Cẩn thận kẻo lạnh – Rồi phóng xe vọt đi, còn kịp nói với lại – Đừng suy nghĩ bậy bạ về cái thơm má nhé!
-Đã bảo đó không phải lời mời! Vả lại tôi cũng chả quan tâm! – Bảo Tuệ nhún vai, bình tĩnh bước vào biệt thự.
Từ trên một căn phòng sáng đèn của biệt thự, một đôi mắt đẹp sáng lóa
trong đêm cứ nhìn mãi vào chiếc mui trần trắng đang phóng về đường lớn.
-Hai đứa này, đúng là … ngốc!