Qủa đúng như lời quản gia Trần nói, Master School là một ngôi trường hoàng
gia theo đúng nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Diện tích của trường đã rộng thì thôi, bề mặt còn hoành tráng hơn rất nhiều.
Lối kiến trúc phương Tây cổ xưa làm ngôi trường trông như một tòa lâu
đài của các công chúa hoàng từ thời xưa. Quanh trường đâu đâu cũng có
thảm có xanh rì, những cây xanh tươi xòe tán rộng, thể hiện đúng với mục tiêu lớn nhất của thế giới là bảo vệ môi trường.
Các dãy lớp học xếp san sát nhau, dãy nào cũng 4,5 tầng lầu. Sân học
viện được lát gạch đỏ thẫm nhẵn mịn, học sinh từng tốp từng tốp đi với
nhau vui đùa, nhìn thì có vẻ rất đáng yêu. Chỉ là … họ không có được vẻ
ngây thơ đúng với một học sinh cấp ba. Đơn giản, bởi vì những học sinh
theo học Master School đều là những người thừa kế tương lai của các công ty, tập đoàn nổi tiếng, thân phận cực kỳ tôn quý. Nếu là học sinh nhận
học bổng thì cũng phải có mơ ước làm giàu mới học ở đây. Thế nên ... đâu đâu cũng gặp những gương mặt giả tạo vui cười.
Sau khi đã quan sát sạch sành sanh ngôi trường và thu gọn nó vào tầm
mắt, Bảo Tuệ khẽ liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình, biết chính xác là
đã đến giờ hẹn rồi thì cô mới bước đến phòng Hiệu trưởng, gặp mặt người
nào đó theo như yêu cầu của ông ấy.
Phòng của hiệu trưởng Master School rất sang trọng, dù nó vẫn bé hơn cái phòng của Bảo Tuệ ở biệt thự. Tường được sơn vàng tươi, phía trên có
một cái đèn chùm pha lê tỏa ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng, chính giữa
phòng đặt một chiếc bàn gỗ dài, trên đó có rất nhiều tài liệu. Người đàn ông được gọi là hiệu trưởng đó khẽ tựa người vào ghế, đánh giá cô gái
trước mắt.
-Tiểu thư, sao người phải hóa trang thế này? Còn nữa, sao người đã nhận
bằng đại học loại ưu rồi mà vẫn đi học vậy? – Hiệu trưởng cười cười, bộ
dáng hết sức nhàn rỗi. Ông là Takaru Hondon, người Nhật gốc Việt.
-Ngài Hondon, ngài biết đấy, tôi tuy tốt nghiệp Đại học nhưng cái bằng
cấp ba vẫn chưa được cấp, bởi tôi toàn nhảy cóc. Thủ tục vào đại học của tôi lúc đó phải nhờ Khải Lâm đấy, cũng may là tôi cũng là một sinh viên ưu tú không thì tôi đã bị tống cổ ra khỏi trường đó lâu rồi! – Bảo Tuệ
cười cười đáp.
-Hóa ra là vậy, vậy sao tiểu thư phải hóa trang? – Hiệu trưởng vẫn tiếp
tục hỏi vào vấn đề mà mình đã đặt, không cho Bảo Tuệ trốn tránh.
Bảo Tuệ ngã người ra chiếc ghế sô-fa màu cà phê sữa ở góc phòng, lười biếng mở miệng nói dối một cách trắng trợn:
-OK, đơn giản là vì tôi thật sự lười phải sống với cái thân phận Dương
nhị tiểu thư tôn quý rồi. Coi như cho tôi có được 2 năm trung học còn
lại rảnh rỗi đi! À ... tôi học lớp nào?
-Hóa ra là vậy! – Hiệu trưởng xoa cằm, rồi khẽ liếc nhìn quyển sổ của
mình, đáp lời Bảo Tuệ. – Tiểu thư, người được xếp vào lớp 11a3, học sinh nhận học bổng thường không được vào a3 đâu!
-Vậy hóa ra tôi được ưu tiên như thế sao?! Cảm ơn hiệu trưởng! – Nói rồi xách cặp đứng dậy rời khỏi phòng Hiệu trưởng, nhưng như nhớ điều gì đó, cô quay đầu lại phía sau nói tiếp. – À, ông nên nhớ những gì đã hứa với tôi, cậu yêu quý!
Thật ra, vị hiệu trưởng đang ngồi đó chẳng ai khác mà là cậu ruột của
Bảo Tuệ. Nhìn thì có vẻ cả hai chẳng thân thiện tý nào, nhưng thật ra,
lúc Bảo Tuệ còn nhỏ ông rất thường hay đến chơi với cô. Thế nên, không
thân cũng là thân! Chẳng qua hai người đóng kịch để Dương Minh không
biết mối quan hệ này, nếu không ông ta sẽ gây khó dễ cho ông Takaru, ông ta vốn đâu thích gia đình bên ngoại của Bảo Tuệ.
Khi đã ra đến hành lang bên ngoài phòng Hiệu trưởng thì Bảo Tuệ khẽ
cười, xem ra cuộc sống sau này của cô ở Master School sẽ không nhàm
chán!
Bảo Tuệ đi đến trước một lớp có gắn bảng “11a3”, hiện giờ đang là giờ sinh
hoạt chủ nhiệm. Giáo viên chủ nhiệm là một người thầy còn rất trẻ, chắc
là mới ra trường. Thấy cô đứng ngoài cửa, thầy bước đến, cất giọng trầm
trầm của mình:
-Em là Trần Bảo Tuệ?
Sau khi đánh giá quan sát người đàn ông điển trai trước mắt, Bảo Tuệ khẽ gật đầu xác nhận câu hỏi vừa được nêu ra bởi thầy giáo với một vẻ hết
sức nai tơ.
-Thầy là Hoàng Nam, giáo viên chủ nhiệm của 11a3, em vào lớp đi! Nhà
trường đã đặt thêm một cái bàn ở góc cuối lớp cạnh cửa sổ đấy!
-Vâng! – Đúng với phong cách của một học sinh được nhận học bổng, cô khẽ cúi đầu nhỏ nhẹ đáp.
Bảo Tuệ thản nhiên bước vào lớp mặc cho tiếng xì xào của mọi người, cô
đặt chiếc ba lô của mình xuống bàn rồi yên vị, còn đôi mắt thì lại tò mò quan sát quanh lớp. Chợt, ánh nhìn của cô dừng lại rồi neo đậu trên
người của một cô gái với mái tóc vàng hoe ngồi bàn thứ ba dãy thứ tư, cô ta đang lấy một thỏi son đỏ thoa môi rất thản nhiên dù đôi môi của cô
ta đã đỏ chóe trước rồi. Đó là Dương Bảo Kim, chị kế của cô, mặc dù hai
người bằng tuổi, nhưng Bảo Kim lại thích được gọi là chị cả nên cô cũng
không phản đối.
Có lẽ là do cô đang hóa trang nên Bảo Kim không nhận ra cô. Chị ta có vẻ đang tăm tia ông thầy giáo trẻ măng trên bục, ngồi học mà cứ liếc mắt
đưa tình khiến thầy không ngừng đổ mồ hôi hột. Đối với thân phận tôn quý của Bảo Kim, có lẽ cô ta phải ngồi ở lớp a1 mới phải, nhưng vì sức học
của cô ta cô cũng biết quá rõ, nên chẳng có lấy làm ngạc nhiên.
Tiếc sinh hoạt chủ nhiệm nhàm chán kết thúc cũng là đến giờ giải lao,
tiếng chuông reng như đấng cứu thế, giải thoát cho tâm hồn đang bay lửng lơ đâu đâu của bọn học sinh. Cả đám cứ thế mà chen nhau ùa ra khỏi lớp, mặt ai cũng hớn hở. Bảo Tuệ chậm rãi bước xuống nhà ăn, cô cần tìm gì
đó lấp đầy cái bụng rỗng không từ ngày hôm qua đến giờ, kẻo Khải Lâm lại mắng cô thì khổ!
Sau một hồi đi qua mấy hành lang, cuối cùng Bảo Tuệ cũng đến được cái
nhà ăn mà bọn học sinh trường thường ca ngợi là cái nhà hàng 5 sao kia.
Mà cô cũng phải công nhận là đúng như vậy! Nhà ăn rộng rãi, thoáng mát
với gần trăm cái bàn lớn nhỏ xếp theo hàng gọn gàng, ở sát cạnh tường là cả một bàn dài xếp đủ loại thực phẩm từ ngon mắt đến lạ mắt, cách bày
trí thì sang trọng khỏi chê.
Khẽ nhếch mép cười, Bảo Tuệ bước đến lấy một cái bánh kem được bọc cẩn
thận trong một hộp giấy và một ly sữa tươi rồi bước ra khỏi nhà ăn, cô
không thích ăn chỗ đông người, nhất là một nơi xa xỉ thế này!
Lại tiếp tục vòng vèo đi khắp nơi tìm chỗ yên tĩnh để ngồi thưởng thức
bữa sáng, chẳng hiểu sao Bảo Tuệ lại đến được khu vườn trường xanh mát
của Master School, khu vườn thoáng đãng, trong lành với nhiều loại hoa
cỏ khác nhau, mùi thơm dìu dịu đưa trong không khí. Các táng cây che
bóng mát cả một vùng, thảm cỏ thì xanh mướt, ở giữa còn có một đài phun
nước màu trắng, hơi nước khiến không khí thêm tươi mát hơn, thật giống
như thiên đường.
Đứng trước một cảnh đẹp như vậy, một người biết thưởng thức nghệ thuật
như Bảo Tuệ làm sao có thể cưỡng lại, cô ngồi xuống một cái ghế đá dưới
một bóng cây, cái ghế làm từ đá mài nhẵn bóng màu đen làm khu vườn thêm
sang trọng.
Bảo Tuệ nghe mọi người bảo khu vườn này trước đây xảy ra một vụ xô xát
của các học sinh, khiến 2 nam sinh mất máu mà tử vong, từ đó bắt đầu
lảng vảng ở đây để trả thù. Nên giờ chẳng có học sinh nào đủ can đảm
bước đến nơi đây. Thật là rùng rợn, nhưng đối với Bảo Tuệ thì cô cũng
muốn nhìn thử một lần.
Vì mải ngắm cảnh nên Bảo Tuệ không biết có người đã đến gần mình, người
đó tiến nhẹ đến bên cô, giật cái kính dày cộp chẳng có đi - ốp nào:
-Biết ngay cậu sẽ ở đây!
Bảo Tuệ giật thót người, ngước nhìn lên.
Hoàng Hạo Phong?
-Cậu là … m ... ai ? – Bảo Tuệ suýt thì hỏi “Cậu làm gì ở đây?” Nhưng
chợt nhớ ra là mình đang hóa trang, hẳn là không biết Hoàng Hạo Phong,
thế nên mới chuyển câu hỏi lại. Đôi mắt xinh đẹp vì ngước lên tiếp xúc
với ánh sáng mặt trời nên nheo lại.
-Đừng có giả vờ nữa! Dương Bảo Tuệ ạ! Và cũng đừng nhìn như vậy, ánh
sáng sẽ làm hư mắt cậu đấy! – Hạo Phong rất quan tâm nói, cậu ngồi phịch xuống cạnh cô, khóe môi khẽ nâng lên, trả lời câu hỏi mà Bảo Tuệ đang
thắc mắc. – Tôi là học sinh ở đây, thế nên việc tôi có mặt trong khu
vườn này là chuyện lạ lắm sao?!
Bị đoán ra nên Bảo Tuệ cũng không già vờ nữa, cô biết Hạo Phong không
phải một tên con trai nhiều chuyện, chỉ là ... cô vẫn nghi ngờ hỏi:
-Nhưng sao cậu biết là tôi, chẳng phải ...
-Chẳng phải cậu đã hóa trang chứ gì? Đừng nghĩ tôi mù như thế chứ, nhìn
một cái là nhận ra cậu rồi. Vả lại tôi đã coi qua hồ sơ nhập học của cậu rồi, ngài Hondon đưa tôi xem, hình thật của cậu có trong đó! – Hạo
Phong cười cười, khẽ ngước mắt nhìn những hạt nước li ti đang bay toán
loạn dưới dòng chảy của đài phun nước.
-Nhưng ... sao ngài Hiệu trưởng lại đưa cậu?
-Tôi là Hội trưởng Hội học sinh! – Lời Hạo Phong vừa dứt cũng là lúc đôi mắt đẹp màu xanh tím long lanh của Bảo Tuệ trợn trừng lên. Làm sao cô
có thể tin chứ?!
-Đừng tỏ thái độ đó chứ, tôi cũng không ngu dốt gì đâu! Thậm chí … có thể giỏi hơn cậu đấy nhé! – Hạo Phong vẫn tiếp tục giữ nụ cười đó, mặt cậu dí sát vào mặt Bảo Tuệ, câu cuối lại cố ý kéo dài giọng muốn chọc tức cô.
-Chả tin nổi! – Bảo Tuệ quay phắt mặt sang chỗ khác, cắn một miếng bánh
thật to, nốc vội ly sữa đến suýt nghẹn. Mãi nói chuyện với cái tên này
khiến cô quên cả ăn.
-Ha! Trông cậu kìa, ăn từ từ thôi chứ! – Hạo Phong bật cười lớn trước vẻ mặt đỏ gay vì nghẹn bánh của cô.
-Tại cậu chứ ai! – Bảo Tuệ quay phắt sang cãi bướng.
-Gì chứ! – Người nào đó cũng không vừa đáp lại
‘Reeng ...’
Đúng lúc này thì tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp reo vang lên, cắt đứt câu chuyện giữa hai người bạn. Bảo Tuệ đứng phắt dậy, giật mạnh cái
kính trên tay Hạo Phong. Trong khi cậu cố gắng nói với theo.
-Này, ngày mai, giờ này lại đến đây nhé!