Nó ngước đôi mắt to tròn của mình lên, là 1 cậu con trai trạc tuổi nó, dáng người cao, gương mặt anh tuấn, cậu nhìn "Con vật kì lạ" trước mặt mình.
- Xin lỗi....Chỗ này...là..._Cậu ngập ngừng khi vô tình nhìn lướt qua cái xích nó đang đeo trên cổ rồi nhìn đến 2 đầu gối trầy xước của nó:- Cô đang bị thương?
-....
- Để tôi giúp cô..._Vừa nói, cậu cố tháo cái xích cổ
- Đừng! Đừng tháo! Cậu chủ tôi không cho..._Nó gạt tay cậu ra nhưng nó càng vùng vẫy, cậu càng sấn tới, ngang bướng:- Máu từ cổ rỉ ra này...không đau à?
- Không
- Vậy sao lại run?
-....
Cậu mím môi cười rồi bắt đầu tháo cái xích, quay sang ông An_ quản gia nhà cậu:- Ông lấy giúp tôi bộ sơ cứu.
Cái xích cổ đã được tháo ra, một thoáng đã xong, công việc vệ sinh vết thương cho nó cũng đã hoàn tất. Cậu nhìn vào 2 đầu gối, cái cổ đã được băng lại tỉ mỉ và nhìn đến đôi bàn tay run rẩy đang siết chặt vào nhau.
- Đã hết đau chưa?_Cậu dịu dàng nhìn nó
- R..ồi
- Sao lúc nãy bảo không đau?
-.....
Nhìn bộ dạng lúng túng của nó trông thật đáng yêu.:-Ahaha...
- Cậu cười gì vậy?
- Không có gì. Mà...cô bé tên gì?
Nó ấp úng nhìn cái xích cổ...:- Tôi...tên Milu. Cứ gọi tôi là Lu_Ừ thì bởi đó là cái tên cậu chủ đặt cho nó mà
- Tên nghe dễ thương đấy
Nó nhìn cậu mang vẻ hồn nhiên:- Th...thật không?
- Ừ! Cô bé không nghe thấy à? Mà...cô bé mấy tuổi?
- Tôi 16 tuổi
- Bằng nhau rồi! Nhưng nhìn cô bé giống 13 tuổi hơn đấy!
- Sao vậy?_Nó nghiêng đầu thắc mắc
- Nhìn cô bé nhỏ con mà lùn quá
- Haha_Nó cười ngây ngô
-....Nhưng tại sao...cô bé lại có cái xích chó đó vậy?
- Cậu chủ bắt tôi đeo vào cổ rồi dẫn đi dạo
- Sao ác vậy?
- Nhưng cậu ấy...không tệ đến thế đâu. Có lẽ, do cậu cô đơn và dường như khó chịu vì những con người lố bịch chỉ biết tâng bốc nên cậu ấy...mới có những suy nghĩ đó. Cố ý làm hại và chơi đùa với người khác...làm cho người khác nghĩ rằng mình là một con người ác độc nhưng thật ra...
Dường như trong một khoảnh khắc nào đó...nụ cười nhạt của nó như chỉ thoáng qua nhưng sâu trong đôi mắt ấy lại có một điểm nhấn sâu sắc, nụ cười mang ý nghĩa thầm kín và chỉ chốc lát nó biến mất dạng...theo làn gió phớt qua đôi má ửng hồng, âm thanh xào xạc của những vạt lá xanh cọ vào nhau, tiếng gió vi vu thì thầm vào tai như tiếng sáo trong veo...Cậu nhìn nó hướng mắt về nơi xa xăm nào đó...
- Đến giờ tôi phải về rồi...hôm nay cám ơn cậu nhiều lắm
Cậu chưa kịp hé lời tạm biệt, cái bóng nó đã mờ dần sau màn nắng chiều này rồi. Vô tình!? Cậu nhìn thấy hắn!? Đồng nghĩa với việc cậu gặp lại đối thủ năm xưa cạnh tranh quyền lực và không ngờ...đó lại là cậu chủ của Lu_Cô bé ấy
Cậu thừ người một lúc...:- Ông An
- Thưa cậu chủ
- Hãy cho người theo dõi và hãy tìm thêm nhiều thông tin về cô ấy. Sẵn tiện...hãy sắp xếp thời gian một cách "Tình cờ kín đáo" để tôi có thể gặp cô ấy. Khi nhà họ Vương đến đây thì chắc cổ sẽ đi theo
- Vâng