Nắng tràn vào khung cửa sổ, bên chiếc giường trắng toát, đôi mắt Lu khép hờ, Nó khẽ nhíu cặp chân mày, không thèm đoái hoài đến cuốn nhật kí đó nữa mặc dù Nó chưa đọc hết, Nó biết nó nên tìm đến ai rồi. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Nó khoác tạm chiếc áo khoác ra khỏi cửa phòng và bước xuống cầu thang
_Á!?- Theo quán tính Nó bất giác túm lấy chiếc áo mỏng khoác ngoài của Bà Vương, bên trong là bộ áo ngủ 2 dây, để lộ ra bờ vai hằn vết chàm khá lớn và sẫm.
_Cẩn thận!?- Bà Vương hét toáng lên giữ cân bằng được một lúc rồi kéo Nó dậy. Một tay Nó túm lấy vạt áo mỏng bám ngay vai Bà ta, còn tay nắm lấy cánh tay Bà. Ánh mắt Nó vô tình chạm phải vết chàm lớn ngay vai bên phải của Bà Vương, trong giây lát với vẻ mặt không chút sinh khí, nó như rơi tõm vào một khoảng không vô định tăm tối, mất mấy phút để Nó có thể định thần lại.
_C..cảm ơn dì
_Cầu thang này nguy hiểm thật, con nên để ý hơn- Bà Vương lo lắng
_D..dạ- Nó toát mồ hôi lạnh:_Con có việc, xin phép- Nói rồi Nó chạy thẳng một mạch bỏ lại thái độ khó hiểu của Bà Vương
_Con bé...đã dần phục hồi lại trí nhớ rồi, có lẽ một ngày nào đó mình nên giải thích với con bé những chuyện đã xảy ra- Trong đáy mắt Bà Vương như chứa đựng nỗi buồn sâu thẫm vô tận của một người mẹ không có trách nhiệm
Nó chạy ra nơi đậu chiếc S1000RR và phóng thẳng ra ngoài với những suy nghĩ bâng quơ trong đầu, Nó tự nhủ mình vứt hết đi những chuyện không đáng để bận tâm nhưng sao khó quá. Nó cảm giác như sẽ có một linh cảm chẳng lành. Đến một nơi quen thuộc.
_Đã lâu không gặp em- Tên Khang cất giọng thâm trầm
_Tôi không có nhiều thời gian
_...Hẳn là...Trong thời gian qua em đã thu thập được nhiều thông tin lắm nhỉ?- Đấy mắt cậu ta lóe lên một tia gian tà thâm hiểm
_Anh biết gì về cái chết của cha tôi?
_Cái chết của Ông Vương sao?
_Ông Vương là...!? Là..Cha tôi!?_Nó như hét toáng lên
_Vậy ra..Em vẫn không hay biết điều tôi biết trong suốt 5 năm qua? Tôi cứ tưởng em đã tìm ra được rồi chứ!- Tên Khang nói một câu cảm thán
_Anh đã giấu dẹm suốt 5 năm qua!?- Nó xách cổ áo Khang nhàu nát
_Bình tĩnh...Tôi mà chết rồi thì coi như việc tìm ra cái chết của ông ta sẽ...- Tên Khang nói đứt quãng chọc gang Nó rồi nhếch miệng:_Nhìn em luống cuống như thế đáng yêu thật, tôi chưa từng nhìn thấy em như vậy bao giờ
Nó nghiến răng chịu đựng rồi thả cổ áo nát nhàu của tên đó ra:_Nói mau!
_Em muốn biết đến vậy sao?- Khang vuốt cằm Nó một cách mơn trớn tỏ vẻ thích thú
_...
_Bây giờ trông em thật yếu đuối
Nó trợn mắt lườm Khang
_Sao em không thử nghĩ? Cái chết của cha em có liên quan đến Bà Vương?
_Bà ta không phải...- Nó chợt sững người
_Hay Bà ta là mẹ kế của cô? Vì muốn chiếm đoạt tài sản nhà Ông Vương nên mới..? Hay là...? Cũng có thể vì một lí do nào đó?
_THÔI ĐI!!!_Nó hét toáng lên, bất giác nước mắt tuôn không ngừng
_...!?
Sau khi ra khỏi nhà Khang, trong đầu Nó như hoang mang, như có một cây búa nện vào đầu nó, tâm trí như mất phương hướng, cảm xúc dồn nén bấy lâu nay cũng bắt đầu phun trào ra khỏi lồng ngực ngột ngạt chật hẹp. Bây giờ Nó phải làm gì đây?