Osin Lạnh Lùng Của Thiếu Gia!

Chương 17: Chương 17: Giành Trả Tiền




Sau một tuần biển yên sóng lặng, mọi thứ cũng trở về quy cũ của nó. Những người trong cuộc cũng dần lãng quên tất cả, ai cũng có niềm vui cho riêng mình. Và chắc một điều, những việc bất thường này sẽ không dừng lại ở đó.

Hôm nay thứ bảy, trường nó được nghỉ do thầy cô bận họp nên việc nó ở nhà là không có gì lạ. Trời bắt đầu nổi gió, mây đen cũng kéo đến ngày một nhiều. Những cành cây quật cường mạnh mẽ, xào xạc lá rơi.

Lụp bụp

Lục bụp

Từng giọt, từng giọt rơi đều đều.

Nó bỗng từ trong nhà chạy ra ngoài sân, nhảy chân sáo tắm mưa. Nó rất thích thời tiết này, khí trời lúc mưa thật dễ chịu, không còn cái nóng rát của mùa hạ cũng chẳng còn cái ấm áp nhè nhẹ của mùa xuân. Hắn chợt thấy nó chạy ra liền kéo lại, một mực ngăn cản:

- Mưa đầu mùa, không cho tắm.

Nó giật tay lại, tiếp tục chạy ra ngoài:

- Em thích tắm.

Hai tay giang ra, tận hưởng từng giọt mưa mát lạnh, nó mỉm cười chạy quanh sân. Hắn ngây người một lúc nhưng cũng nhanh trở lại bình thường, liền chạy ra kéo nó vào nhà.

- Không cho.

- Nằm mơ, lè!

Nó bướng bỉnh không nghe lời, hắn chỉ biết lắc đầu rồi mặc kệ, nhưng cũng chỉ một lúc thôi, nó đã bị ai đó bồng vào nhà.

*****

Thiên Di đi ra từ biệt thự của mình, tay cầm theo một hộp bánh, hình như là tự làm, miệng cười tươi rói chạy về hướng nhà hắn. Trên đường đi thì gặp phải cậu, Bảo Vũ không do dự bước về phía nhỏ:

- Tôi bị thất tình rồi.

Cậu nói với giọng thảm thiết nhưng lại bị nhỏ đáp lại một câu vô cùng phũ phàng:

-Mặc kệ anh, liên quan gì tôi?

- Tôi đang buồn đấy, cô đúng là.

Nhỏ nghênh mặt trả lời:

-Đúng là xinh đẹp, dễ thương chứ gì, khỏi nói tôi cũng biết.

-Cô..

-Cô cháu gì. Tôi có việc.

Cậu hầu như đang rơi vào sa mạc lời, cứng họng chẳng biết đáp lại gì, thẹn quá nói:

- Đưa hộp bánh trong tay cô cho tôi.

Ra lệnh!

Nhỏ chưa kịp từ chối thì đã bị cậu giật trên tay hộp bánh một cách trắng trợn, tròn mắt tức giận nhìn cậu:

- HOÀNG BẢO VŨ! Anh trả lại cho tôi.

-Nằm mơ!

Cậu và nó chắc là anh em thất lạc hay sao ấy, giống thật.

Bảo Vũ nói xong ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó ăn một cách ngon lành, còn làm giọng khen ngợi:

-Ừm bánh của cô ngon thật đấy.

Mặt của người nào đó xám lại, bóp chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn người đang ăn.

Binh

Bốp

Rầm

Một lúc sau, trên nền gạch, một công tử đào hoa nằm đau đớn còn ai kia lại cười một cách hả hê.

****

- Anh đang làm gì ở đây vậy?

Cô quay qua hỏi Khôi Vĩ. Ban nãy định rủ Bảo Vũ đi ăn kem thì gặp được anh ở đây, hai người vừa đi vừa nói.

-À tôi chỉ đi dạo thôi, còn cô?

-Tôi cũng vậy.

Cô đáp.

-Tôi mời anh ăn kem được chứ?

-Thôi để tôi mời cô.

Anh lại tranh dành, cô cũng không vừa:

-Để tôi mời.

-Không tôi là con trai, để tôi mời.

Anh vẫn tiếp tục, cô cũng không chịu ngừng.

-Tôi là con gái, tôi mời anh.

-Sao có thể để con gái mời được chứ, để tôi.

Hai người tranh qua dành lại, liền giận lẫy nhau. Cô và anh bực bội cùng nói:

- Tự trả tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.