Người ta thường nói, cái gì trong quá khứ thì hãy để cho nó ngủ yên. Người sống trong quá khứ là những người hay đau khổ, tinh thần không thoải mái. Hắn đã nghe, đã biết và đã hiểu nhưng một con người cố chấp và không chịu buông bỏ như hắn thì quá khứ chắc chắn sẽ thức mãi, cùng với những nỗi đau.
Đồng hồ điểm 11 giờ đêm, khoảng thời gian kiêng kỵ của dòng họ Lâm, điều này không cho phép hắn ôn lại quá khứ để bỏ đi giấc ngủ quý báo của mình. Hàn Phong nhẹ nhàng cất đi tấm hình cũ kĩ, ánh trăng dịu nhẹ hắc xuống khung cửa sổ khiến cho cảnh vật trở nên mông lung, huyền ảo. Hắn bước vào phòng tắm, xả vòi nước với công suất cực lớn và đắm chìm trong làn nước lạnh lẽo. Sau khi tắm xong, hắn bước lên chiếc giường rộng lớn với gam màu chủ đạo là xanh dương u buồn. Hắn nằm xuống, khép đôi mắt lại một cách mệt mỏi và dần dần ngủ say lúc nào không hay.
*___*___*___*___*___*
Mặt trời lên cao, mặt sông được phủ một lớp ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Sương mù từ từ tan biến, trên không trung, một đàn chim bay vụt qua, thành phố dần lộ ra từng nét, như con thú khổng lồ trỗi mình trong ánh ban mai. Những cơn gió lạnh vô tình thổi thoảng qua ô cửa sổ, bay thẳng vào căn phòng màu tím đậm, luồng qua mái tóc của nó khiến cho đôi mắt vô hồn ấy khẽ mở ra. Nó ngồi dậy nhìn cảnh vật xung quanh rồi bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân. Nhớ lại chuyện hôm qua nó khẽ thở dài rồi lấy ra từ chiếc tủ màu trắng một cái áo phông đen cá tính và chiếc quần bò ôm sát. Buộc mái tóc của mình lên, nó bôi chút son dưỡng rồi bước ra khỏi phòng.
Hắn cũng đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị cho chuyến dã ngoại cùng Thanh Ngân và Bảo Vũ đã sắp xếp trước đó. Hắn mặc một cái áo thun rộng có nón, chiếc quần dài đen cùng một đôi giày thể thao. Thấy nó bước xuống hắn hỏi:
-Đi dã ngoại cùng tao không?
Nó ngước nhìn hắn, lạnh lùng đáp:
-Không! Em có hẹn.
-Với ai?
Hắn kiệm lời hỏi nó. Hạ Vy lười nhác nhìn đồng hồ rồi nói:
-Không biết.
Nói xong nó bước ra khỏi nhà mà cảm thấy bất an về người đã hẹn. Còn hắn khi bóng nó đã khuất sau cánh cửa, hắn mới nhận ra rằng, lời nó nói thật mâu thuẫn.
*___*___*Đề cử đê*___*___*
Bờ sông A cũng gần đây nên nó quyết định đi bộ tới đó, nhìn cảnh vật hai bên đường thật khiến cho người ta dễ chịu. Những tán lá đùa nhau với gió tạo nên những tiếng kêu xào xạc nghe thật êm tai. Ánh nắng yếu ớt luồn qua các khe lá nhưng cũng đủ làm cho bầu không khí trở nên ấm áp. Tới nơi nó không thấy ai khác ngoài một người con trai đang dựa vào gốc cây phượng vĩ nghe nhạc. Khung cảnh này thật đẹp, như một bước họa mà người vẽ đã kì công tạo ra, còn tô thêm vài vệt vàng nhè nhẹ của ánh nắng thật khiến người khác nhìn vào khó tránh khỏi sự say mê.
Nó không để tâm lắm với cảnh tượng trước mặt, mà chỉ quan tâm đến người đã hẹn nó ra. Nhận ra sự hiện diện của nó, người con trai đối diện khẽ mở mắt, xoay người qua để nhìn thẳng mặt nó. Hạ Vy chợt nhận ra, đó không ai khác ngoài chàng hotboy khối 12 đã tuyên bố chuyển đối tượng sang nó-Trương Khôi Vỹ. Nó lạnh lùng lên tiếng:
-Tôi tới muộn à?
-Không, tôi cũng vừa mới tới thôi.
Khôi Vỹ nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt và nụ cười của anh như ánh nắng buổi ban mai, ấm áp mà có chút lạnh lẽo do đã đọng lại vài giọt sương. Nó ngồi xuống chiếc ghế gần đó, lười biếng nhìn mọi thứ nên khép đôi mắt lại và hỏi:
-Anh tìm tôi có việc gì?
Khôi Vỹ: -Có việc mới cần tìm em à? Chỉ là đi dạo buổi sáng thôi.
Nó: -Vậy à?!
Nó vừa nói xong thì từ bụi cây gần đó phát ra vài tiếng động rùng rợn. Khôi Vỹ nhìn sang phía đó thì những tiếng kêu đầy bi thương vang lên
Ẳng... ẳng... ẳng
Anh đi tới và ôm ra một chú chó con khá dễ thương. Chú chó có lông màu trắng, đôi tai cụp xuống và chiếc đuôi nhỏ xinh xinh khiến nó không thể rời mắt. Đôi chân chó con bị thương do mắc kẹt phải cái bẫy do con người đặt ở đó. Khôi Vỹ dịu dàng lấy từ áo mình ra một cái khăn tay và băng bó lại cho con cún. Nó nhìn hành động của anh đã bớt phần nào hoài nghi về con người trước mặt, nó lên tiếng:
-Tôi mời anh trà sữa!
*Hết chap 10
Mình hóng đề cử và bình luận từ mọi người vậy có ai hóng truyện của mình không ta? ^-^