Osin Lạnh Lùng Của Thiếu Gia!

Chương 14: Chương 14: Thiếu Gia Ngạo Mạn Sợ Sóc, Dị Ứng Với Chó! P2




Nó đang đi thì có một bóng đen vụt qua, nó nghi ngờ đuổi theo. Đi đến con hẻm cuối đường thì bóng đen ấy dừng lại, nơi đây dù là buổi sáng nhưng xung quanh lại tối om, cảm giác rùng rợn bủa vậy mọi ngóc ngách. Nó cũng bước vào trong và nói gì đó với bóng đen thì chợt một tiếng động vang lên.

Chát...

*___*___*___*___*

Đến sở thú lớn nhất của thành phố, cả ba cùng bước xuống. Thanh Ngân ưỡn vai nói:

-Tới nơi rồi. Hàn Phong, Bảo Vũ chúng ta vào thôi.

Bảo Vũ nhất trí chạy tới đi bên cạnh cô, tay thì vẫy vẫy hắn lại. Thiếu gia Hàn Phong lấy lại hình tượng của mình rồi bước chậm chậm tới chỗ hai người họ. Cậu mỉm cười nói:

-Em đi mua vé với nước uống nha, hai người đợi em đó.

Nói xong Bảo Vũ chạy mất hút chỉ còn lại hắn và cô. Hắn lên tiếng trách móc cô:

-Chị nhớ đó Thanh Ngân, sau này đừng gọi em đi chơi nữa.

Cô dỗ ngọt hắn:

-Thôi mà em trai, chị đây chỉ muốn em tập chống lại nỗi sợ thôi mà.

Hắn không nói gì chỉ khoanh tay dựa lưng vào một thân cây gần đó rồi lấy ra chiếc điện thoại nhắn tin cho osin ngốc nhà mình:

Hắn: Mày về chưa?

Nó: Rồi.

Hắn: Tối làm cơm đợi tao về ăn.

Nó: Chẳng phải cậu đi dã ngoại sao?

Hắn: Dã ngoại gì chứ? Bực mình, không nói nhiều.

Viết xong dòng chữ cuối với tâm trạng chẳng mấy vui vẻ thì hắn cất điện thoại vào. Thanh Ngân thấy hắn không nói gì nên chỉ im lặng đứng nhìn mọi thứ xung quanh mà trên môi còn vương lại nụ cười thích thú. Sau một hồi đứng đợi thì Bảo Vũ cũng về tới, trên tay cậu cầm ba vé vào cổng và còn tay kia thì đang giấu thứ gì đó trông rất bí ẩn. Cậu gọi hắn:

-Này, tặng mày nè!

Cậu nói xong liền quăng món đồ trên tay về phía hắn, còn hắn sau khi nghe cậu gọi thì theo phản xạ quay người lại nên hứng trọn món quà bất ngờ của cậu. Hắn hét lớn và tay chân run rẩy sau nhận diện được thứ trên tay:

-AAAAA, Hoàng Bảo Vũ mày chết với tao. AAAA bỏ nó đi, con sóc, bỏ nó đi.

Các bạn biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo không? Vâng những ánh mắt của mọi người trong sở thú đều hướng về phía hắn. Hàn Phong ngạo mạn bây giờ đang ngồi xuống, ôm chặt hai tai và luôn miệng hét: Con sóc, bỏ nó đi.

*___*___*___*

Sau khi trở về nhà thì nó nhận được tin nhắn của hắn nên hậm hực bước vào bếp nấu một chút đồ ăn tối. Tài nấu ăn của nó không giỏi nhưng cũng không đến mức phải nôn khi ăn vào. Sau nửa tiếng quanh quẩn trong bếp thì nó bưng ra một ly sữa nóng và đi đến chỗ chú cún tên Sun. Nó đổ sữa vào khay thức ăn và dịu dàng vuốt bộ lông trắng muốt của Sun, còn miệng thì mỉm cười nói:

-Sun của chị uống ngoan nha!

Sun như hiểu được lời của nó nên cuối mình xuống uống cạn sữa trong khay và dúi đầu vào người nó một cách đáng yêu.

Hắn ngoài cửa bước vào với khuôn mặt tái mét, đôi chân đi sắp không vững nên có phần lảo đảo. Nó thấy hắn về với bộ dạng này nên chợt hiểu ra và chạy tới đỡ hắn ngồi xuống.

-Cậu có sao không vậy?

Nó hỏi nhưng thừa biết tâm trí hắn hiện giờ đang rất hoảng. Hắn đặt tay lên trán đáp lại:

-Tao vừa mới trải qua một việc kinh hoàng.

-Em biết rồi. À cậu ăn cơm để em dọn ra.

Hắn thở dài gật đầu, nó bước vào bếp dọn đồ ăn ra. Hắn định đứng dậy thì có vật gì đó mềm mềm cọ vào chân hắn và cảm giác dựng tóc gáy bắt đầu xuất hiện. Hắn hắt hơi liền ba cái rồi mệt mỏi nằm xuống sofa, miệng thì đau khổ gọi nó:

-Nhật Vy, mày dẹp con chó này cho tao. Hắc xì...

Nó từ trong bếp chạy ra liền bế con chó lên rồi nói:

-Không được, nó là của em.

-Mày có biết tao bị dị ứng với chó không hả?

Hắn đen mặt quát, nó cũng bướng bỉnh đáp lời:

-Kệ cậu, con chó em sẽ không bỏ đâu.

-Mày... hắc xì...

Nó nghe hắn hắc hơi tội quá nên bồng con chó lên phòng rồi bước xuống kéo hắn vô bếp ăn cơm.

-Cậu vào ăn cơm đi.

Hắn gật đầu định bước vào nhưng chợt khựng lại vì thấy trên mặt nó có một vết đỏ, hình như là bị ai đánh thì phải.

-Mặt mày bị sao vậy?

Hắn xoay mặt nó lại, hỏi.

Nó vội trả lời để tránh cho hắn nghi ngờ:

-À hồi nãy không cẩn thận bị té thôi, cậu vào ăn cơm lẹ đi.

Nó đẩy hắn vào trong bếp rồi ngồi xuống ăn cơm như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn thì hậm hừ im lặng nhưng lại suy nghĩ gì đó nên khi ngồi ăn, nó và hắn không ai nói một lời.

*___*___*___*

*Chap này nam chính bị mất hình tượng hết rồi, em xin lỗi anh main nhiều lắm! *khuôn mặt tội lỗi*

Các bạn thấy truyện hay nhớ cho mình đề cử để tiếp thêm động lực ra chap nha*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.