Ôsin Nổi Loạn

Chương 103: Chương 103




Mấy tối hôm sau, cứ tan giờ làm, Kim Anh ngồi rình trước cổng côngti để tìm gặp Trịnh Kim nhưng đều không thấy. Chẳng nhẽ cậu lại sợ gặp cô đến nỗi phải nghỉ việc luôn sao?.Hay cậu thấy cô cứ đứng đây nên không dám vào. Mỗi ngày không gặp cậu, cô đều thất thểu buồn rầu ra về

Hôm nay Kim Anh quyết định đứng xa một chút. Cô xang tận bên đường ngồi vào quán cafê ngay sát cửa kính để tiện việc theo dõi nhưng thu hoạch vẫn là con số không.



Trịnh Kim đang ngồi trong phòng, người trợ lý đi vào, tay cầm xấp tài liệu đặt xuống bàn nói:

- Đây là thông tin của người cậu cần.

- Cảm ơn. Ông làm việc đi.

Người trợ lý gật đầu, ông ta đi ra ngoài. Trịnh Kim cầm xấp hồ sơ lên xem.

Cậu lẩm nhẩm. Chợt mắt cậu dừng lại về chỗ khai vợ hoặc chồng.

Kim Anh đã ghi vào đó là đã có chồng. Nếu như 4 năm trước cô kí đơn thì sẽ không ghi như vậy. Như thế là….

Trịnh Kim nhíu mày, cậu thật khó hiểu. Sau 4 năm Kim Anh vẫn chưa đến với Lập Hàn sao?.

Ánh mắt cậu chợt sáng lên, nhìn vào tập hồ sơ miệng hé môi cười. “Vậy là mình vẫn còn cô hội”.

Trịnh Kim nhắm mắt ngả người sau, miệng vẫn tủm tỉm “Tôi sẽ không buông tay lần nữa đâu”

Trịnh Kim chợt nhớ ra đứa bé, cậu gọi điện cho người trợ lý vào hỏi:

- Thế còn về đứa bé.

- À quên không nói với cậu. Nghe nói đứa bé ấy do bà dì ở quá của cô Phùng Kim Anh nhận nuôi nhưng một thời gian sau bà bị tai nạn qua đời còn đứa trẻ mới được 2 tuổi nên cô Kim Anh đã thay bà chăm sóc nó và nhận là con nuôi. Còn nữa, hiện tại cô ấy đang theo một khoá học thiết kế thời trang và đăng kí làm vào đợt tuyển chọn nhân viên thiết kế của công ti mình.

- Vậy chức quản lý?

- Đấy chỉ là giám sát mọi gian hàng do bà chủ tịch tạm thời giao phó cho cô ấy vì công ti đang thiếu người.

- Ừm.

Trịnh Kim gật đầu. Vậy là mọi điều về Kim Anh cậu đã rõ.

…..

Lập Hàn đang đi siêu thị thì gặp Kim Anh trong đó, cậu đi lại hỏi:

- TiTi đâu sao em không cho nó theo.

- Thôi canh nó mệt lắm. Em đi nhanh rồi về.

- Vậy cho anh đến nhà em ăn cơm ké được không tiện thể chơi với nó luôn.

- Tuỳ anh. – Kim Anh cười gật đầu.

Tuy rằng Kim Anh đã nói rõ ràng tình cảm giữa hai người chỉ dừng lại mức anh em nhưng Lập Hàn vẫn quyết chí theo đuổi cô. Cậu nghĩ sẽ từ từ đi đuợc đến trái tim của Kim Anh thôi.

Kim Ah nói:

- À mấy tháng không gặp, anh tìm được em nào chưa.

Lập Hàn lắc đầu, cậu cười gian tà nhìn Kim Anh. Cô cảnh giác nói:

- Gì vậy?

- Anh đã bảo chung tình với em rồi mà lại. Anh lùi một bước để tiến 10 bước đấy. Cẩn thận không chịu nổi vẻ quyến rũ của anh mà siêu lòng bây giờ ấy chứ.

- Xời…sao lại có người như vậy nhỉ?

- Đợi đấy đi…

Hai người bật cười. Họ đi nhanh mua nhanh chóng rồi về nhà Kim Anh.



Trịnh Kim nhìn bộ lao công trên bộ salon trong phòng làm việc. Cậu cắn môi suy nghĩ “Bây giờ có nên đến gặp k nhờ…” Cậu xoay cây viết trên tay liên tục đắn đo.

Trịnh Kim quyểt định đứng dậy, cậu vào toilet thay bộ đồ lao công, lái xe đến chung cư của Kim Anh.

Cậu đứg trước căn hộ, bấm chuông. Kim Anh đang bận nấu đồ ăn nên Lập Hàn ra mở cửa..

- Sao cậu (sao anh) lại ở đây. - Cả hai không hẹn mà cùng hỏi nhau.

Lập Hàn cau mày nhìn Trịnh Kim.

“O.M.G~~~~” “ Sao lại gặp tên này “ Trịnh Kim trố mắt, cậu thấy Lập Hàn nhìn mình từ đầu đến cuối, vẻ mặt khinh khỉnh. Trịnh Kim nuốt nước bọt, sao cậu lại rơi vào tình thế này chứ “mất hết cả phong độ”.

Trịnh Kim nhíu mày nói:

- Tôi có chuyện muốn nói với anh, ra ngoài chút đi.

Lập Hàn gật đầu. Cậu bước ra ngoài hành lang theo chân Trịnh Kim. Nhìn bộ đồ Trịnh Kim đang mặc Lập Hàn suýt bật cười thành tiếng. Không hiểu cậu làm gì mà có được bộ đồ này nhưng có vẻ rất giồng đồng phục của người dọn vệ sinh. Lập Hàn nhìn dáng vẻ Trịnh Kim nó vẫn vậy, bước đi lúc nào cũng thẳng lưng nhìn về phía trước, tay đút vào túi.Vừa nhìn qua gương mặt Trịnh Kim, Lập Hàn cảm thấy cậu không còn dáng vẻ của một thiếu gia yếu ớt sắc mặt lạnh lùng cam chịu nữa mà ẩn trong đó là cả một sự quật cường trong đáy mắt cậu.

Đi được một đoạn khá xa, Lập Hàn dừng lại trước, cậu nói:’

- Cậu về đây làm gì, chẳng phải cậu đã muốn Kim Anh đến với tôi sao?

Trịnh Kim quay mặt lại, gương mặt cương nghị nhìn thẳng mắt Lập Hàn tuyên bố:

- Tôi trở về để đòi lại Kim Anh.

- Cậu nghĩ mình có thể làm được à.

Trịnh Kim nhún vai, thản nhiên nói:

- Kết quả sẽ trả lời. Vậy anh nghĩ mình có thể thắng tôi à.

Lập Hàn cũng không kem phần cậu nói:

- Tôi đã thắng cậu 1 lần thì cũng sẽ có lần thứ 2.

- À ra thế.

Lập Hàn nói:

- Bây giờ cậu đang làm…

Lập Hàn bỏ lửng câu nói đó rồi tiếp xang ý khác:

- Kim Anh đã biết chuyện này rồi.

Trịnh Kim gật đầu, Lập Hàn tiếp:

- Ra vậy. Cậu về đây tìm sự thương hại à.- Lập Hàn cười khẩy chế giễu Trịnh Kim.

- Có thể là vậy - Trịnh Kim nhún vai đáp với vẻ thờ ơ không quan tâm lời nói khích của đối phương, cậu chẹp miệng – Anh nói xong chưa tôi...

Tít tít…

Đúng lúc đó điện thoại Trịnh Kim reo lên, cậu quay lưng đi chỗ khác vừa nói chuyện điện thoại gì đó mà Lập Hàn không nghe được.

- Được rồi, tôi đến ngay…

Trịnh Kim nói xong, cậu lại về phiá Lập Hàn nói:

- Hôm nay tôi đi trước, nhưng không biết sau này ai sẽ là người bước tr ước đâu

Lập Hàn cau mày nhìn theo dáng điệu của Trịnh Kim. Cậu có vẻ chững chạc hơn rất nhiều so với Trịnh Kim công tử bột trước kia. Cách nói năng cũng sâu xa đầy hàm ý. Điệu bộ của cậu không hề liên quan gì đến trang phục cậu đang mặc tí nào…

Lúc đầu khi Trịnh Kim đi thấy Kim Anh sướt mướt đau khổ cậu mới có ý định buông xuôi. Nếu Trịnh Kim quay về thì sẽ tác hợp cho họ.

Nhưng Trịnh Kim đã đi quá lâu, cậu không còn kiên nhân nữa nên đã bỏ ý định đó và theo đuổi Kim Anh lại từ đầu. 4 năm rồi. Tại sao Trịnh Kim lại còn xuất hiện nữa. Lập Hàn cắn môi…nếu Trịnh Kim không về cậu chắc chắn sẽ có cơ hội đến với Kim Anh nhưng sao cậu ta lại về cơ chứ…

- Anh…

Kim Anh từ sau gọi, cô thấy Lập Hàn cứ đứng ngẩn một mình ở ngoài hành lang, cô hỏi:

- Anh vừa gặp ai à.

Lập Hàn giật mình, cậu lắc đầu:

- Không có gì, vào ăn thôi anh đói lắm rồi.

- Ừ.



- Vẫn tụ tập ở đây à.

Mọi người dừng tay đánh bi-a lại tất cả ánh mắt đều sững sờ nhìn về phiá người thanh niên có dung mạo bất phàm vưa bước vao cất giọng nói ấy lên, nhất là Tú Anh, Tử Kỳ đang ngồi uống nước cũng suýt sặc, mắt trợn to ra nhìn.

- Trịnh Kim…

Tú Anh vứt luôn gậy đánh bi-a xang một bên, cậu lao thẳng vê phíc Trịnh Kim, miệng lam điệu mếu máo, hai tay dang ra:

- Kim của tớ…Kim ơi cậu đi đâu…

Thấy Tú Anh định ôm mình, Trịnh Kim đưa bước xang một bên luôn, Tú Anh mất hứng, tụt xảm xúc, cậu chẹp miệng:

- Trả biết lãng mạng gì.

Trịnh Kim ngồi xuống cạnh Tử Kỳ, Tử Kỳ nhếch nhếch lông mày:

- Đi lang thang 4 năm sướng nhỉ.\\

- Cũng tàm tạm.

Tú Anh đấm bốp vào lưngTrịnh Kim cậu nói:

- Mày thích tàm tạm không thằng ranh này. Mày biết nhỏ Kim Anh nó nghe tin mày đi xong nó điên đến mức nào không?

- Điên á - Trịnh Kim ngạc nhiên.

Tú Anh đá mắt xang Tử Kỳ, hiểu ý Tử Kỳ hắng giọng tiếp:

- Nó đi lang thang giữa đường gọi tên mày như con điên tình ấy xong tối lại thơ thẩn về nha nằm vừa gọi điện thoại cho thăng Tú Anh vừa khóc cả đêm lam thăng Tú Anh suy sụp tinh thần trầm trọng suốt thời gian đấy. Chưa hết…

- Khoan đã. Lúc đấy Kim Anh đang yêu Lập Hàn sao lại...

Tú Anh vừa lắc lắc ly rượu trong tay vừa nói:

- Yêu cái gì mà yêu.

- Là như nào? - Trịnh Kim không hiểu hai người này muốn nói gì, cậu nhiú mày lại.

- ……

Tú Anh kể lại hết những gì mình biết, cậu ngưng một lúc nhìn Trịnh Kim thừ người ra, cậu lay vai Trịnh Kim:

- Này…

Tử Kỳ lắc đầu :

- Sốc quá…

Trịnh Kim đứng bật dậy, mặt cầu đằng đằng sát khí. Tú Anh với Tử Kỳ nhìn cũng phát hoảng. Tú Anh kéo tay Trịnh Kim lại, cậu nói:

- Này, mày định làm gì Lập Hàn à?

Tử Kỳ cũng lên tiếng khuyên can:

- Bình tĩnh đi..

Trịnh Kim nhìn hai người, cậu trầm giọng nói:

- Buông tay ra, tao đi tìm Kim Anh.

Tú Anh, Tử Kỳ lập tức buông tay hai cậu ngồi phịch xuống ghế thở phào:

- Thế mà mình tưởng…

- Thôi tao đi trước, tụ sau.

- Ok.

Tú Anh nhìn Tử Kỳ, hai người cười đắc chiến.

Tử Kỳ gọi ngay cho bà LiLi:

- Đúng dự tính bác rồi.

- …

- Nó đang đi gặp Kim Anh rồi.

- …

- Vâng. Bye bác.



Trịnh Kim về công ti chắc giờ này Kim Anh vẫn còn làm. Vừa bước đến cửa côngti cậu nhớ lại chuyện mình làm lao công. Cậu dừng bước, lại quay mặt đi.

- Cậu…

Kim Anh đứng sững nhìn Kim Anh từ trên xuống dưới mắt cô mở to hết cỡ. Trịnh Kim cũng cứng đờ người.

Cậu ậm ờ :

- Xang kia nói chuyện đi.

Kim Anh từ từ đi theo cậu xang quán cafê.

Trịnh Kim gọi nước cho hai người, cậu mở lời:

- Chuyện 4 năm trước…

Thấy Kim Anh cau mày nhìn mình, Trịnh Kim tưởng cô không muốn nhắc lại nữa. Kim Anh đanh giọng hỏi:

- Sao cậu lừa tôi.

- Hở …- Trịnh Kim tròn mắt nhìn cô.

- Rốt cuộc cậu đang làm gì. Lúc tôi gặp cậu với bộ dạng này lúc là bộ dạng khác. Tôi không hiểu đâu mới là cậu.

- Thật ra tôi đang làm trong công ti nhưng không phải là …

Kim Anh thấy tức giận thật sự. Cô cứ nghĩ chuyện mấy năm trước bà LiLi đã nói cho Trịnh Kim biết sự thật nhưng cậu vẫn cố tình bỏ đi. Rồi 4 năm sau trở lại, cậu làm cô lo lắng vì nghĩ mình đã làm cho Trịnh Kim ra nông nỗi trở thành một đứa đi dọn vệ sinh.

Kim Anh mím môi, cô cắt ngang lời Trịnh Kim:

- Đủ rồi. Tôi chờ cậu quá lâu rồi, đến lúc phải chấm dứt thôi.

Kim Ah đứng lên bỏ đi. Trịnh Kim ngồi sững nhìn theo. Cậu không hiểu sao Kim Anh lại có thái độ tức giận với cậu như vậy. Chỉ là cậu nói dối cô là người dọn vệ sinh thôi chứ có gì đến mức tức vậy không.

Trịnh Kim thở hắt ra. Cậu thanh toán tiền rồi ra ngoài. Vừa đi vừa nghĩ nguyên do khiến Kim Anh tức đến vậy nhưng mãi mà vẫn chưa ra.



Trịnh Kim đến căn hộ Kim Anh đang sống, cậu nhấn chuông, Kim Anh nói vọng ra:

- Đến ngay đây.

Cô vừa mở cửa ra, thấy mặt Trịnh Kim, Kim Anh liền đón sầm lại làm cậu suýt dập mũi. Trịnh Kim định đến xin lỗi cô vì chuyện cậu nói dối đấy nhưng Kim Anh có cho cậu cơ hội đấy đâu cơ chứ.

TiTi vừa đi vệ sinh ra, thấy mẹ đứng quay lưng vào cửa, miệng lẩm bẩm gì đó, cô bé tò mò hỏi:

- Mẹ làm gì mà đứng ôm cửa nói một mình thế.

Reng…reng…

Tiếng chuông cửa lại vang lên, Kim Anh nhìn bé TiTi, cô nói:

- Không có gì, con mau vào xem hoạt hình tiếp đi. Mẹ phải nấu cơm.

Kim Anh bỏ vào trong gian bếp. Cô cố gắng bỏ hình ảnh Trịnh Kim đứng chờ mình ngoài cửa. TiTi thấy tiếng chuông reo mãi mà mẹ không ra mở cửa,cô bé ong đầu quá liền đi ra mở khoá:

- Thật ra…

Trịnh Kim không thấy ai cả, cậu đang định giải thích luôn thì không thấy mặt Kim Anh đâu,cậu nhìn xuống phiá dưới, cô bé lần trước mình gặp, nó đang tròn mắt nhìn mình như người ngoài hành tinh, Trịnh Kim nuốt khan, cậu cười:

- Mở cửa cho chú vào.

Ti Ti mở to cửa ra, cô bé đi vào vừa nói:

- Chú đóng cửa lại luôn nhé.

- Ờ. - Trịnh Kim định đóng cửa thì một người xuất hiện làm cậu không lấy làm vui.

Lập Hàn cũng cùng tâm trạng thế thôi.Hôm nay Trịnh Kim lại ăn mặc kiều khác,Lập Hàn nheo mắt không hiểu Trịnh Kim đang làm gì nữa, Lập Hàn nói:

- Có thể đứng xích qua cho tôi vào không.

Trịnh Kim đứng qua một bên theo pphản xạ. Lập Hàn tự nhiên đi vào như nhà của mình.Rõ ràng nơi đây là mái ấm của mình nhưng Trịnh Kim lại cứ như người khách lạ vậy.

Trịnh Kim đóng cửa rồi vào trong.

- Bác Hàn…

TiTi chạy lại ôm chầm lấy Lập Hàn vẻ rất thân mật Lập Hàn cũng mỉm cười dang tay ôm nó. Trịnh Kim nuốt khan nhìn họ, cậu đi lại ghế ngồi.

Nghe tiếng TiTi gọi tên Lập Hàn nên cô bước ra ngoài:

- Anh…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.