Ôsin Nổi Loạn

Chương 54: Chương 54




- Kim Anh không ngờ cậu cáo già thế.

Hữu Thiện từ đâu xông vào lớp nói với Kim Anh trước vẻ sững sờ rồi còn thu dọn sách vở tức giận bỏ lên bàn trên ngồi.

Kim Anh đỡ đẫn không hiểu chuyện gì, nhưng đến giờ vào lớp cũng không hỏi them.

Hữu Thiện thường luôn đối xử tốt, hào phóng với bạn trong lớp không biết có chuyện gì lại khiến cô nổi giận đùng đùng thế.

………………….

Từ nhà ăn Hữu Thiện chạy theo Kim Anh và Thế bỗng thấy cảnh mà mình không bao giờ ngờ tới, ánh mắt xám xịt môi dưới bặm lại nấp sau bức tường. Đằng kia hai một đôi “gian phu dâm phụ” không kiêng nể mà còn than mật tình từ, Kim Anh cậu dám quyến rũ Tiểu Kim của tôi.

Trịnh Kim kéo tay Kim Anh lại làm cô bị lực kéo quá mạnh mà rơi hết đống đồ ăn trong tay, trừng mắt nhìn người gây ra chuyện này :

- Muốn gì nữa đây thưa thiếu gia.

Trịnh Kim thả tay ra nhặt đống đồ dưới đất nhét vào tay Kim Anh, không chấp mấy câu cằn nhằn của cô:

- Cậu có đi leo núi không?

- Có sao.

Cầm lại đống đồ ăn Kim Anh trả lời vẻ khó chịu.

Anh nhìn lơ đãng ra cửa sổ, mưa lại rơi rồi.

- Không có gì.

Kim Anh nhìn vẻ lơ đãng của Trịnh Kim mà chỉ muốn băm ra, khi không tự nhiên kéo tay người khác rồi hỏi một câu không ăn nhập. Định lấy câu chuyện làm quà chắc.

- Còn gì nữa không, nếu không tôi đi đây.

Định chuồn cho êm, nhưng không ngờ bị tiếng nói của Trịnh Kim kéo lại :

- Mai tôi có việc đi cả ngày cậu nhớ sang nhà tôi dọn dẹp với tổng vệ sinh, trông nhà. Tôi sẽ để tiền ở bàn nhân tiện mua đồ ăn làm cho tôi.

Đang nhai lại từng câu của Trịnh Kim mà Kim Anh bần thần không biết Trịnh Kim đã đi từ lúc nào.

Vẻ mặt anh suy nghĩ :

- Làm như thế chắn không có thời gian đi chơi.

Rồi hàng long mày dãn ra, những bước chân sải nhanh về phía trước.

Kim Anh đứng im bất động như pho tượng mặt vẫn còn trong trạng thái khó chịu khi bị kéo lại, tay để hờ hững giữa không trung không biết lúc nào đã có chiếc chìa khoá nhà trong tay.

Bàn tay nắm chặt lại.

Mắt trợn trừng.

Lồng ngực phập phồng.

- Cái… cái gì đây trời ơi……….

Tiếng thét vang vọng cả dãy hành lang làm kinh động những học sinh đang nói chuyện, học sinh đang học ai cũng ngó ra nhìn.

“ Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten….”

“ Hợp đồng.”

Tin nhắn vỏn vẻn hai chữ làm Kim Anh im du chỉ biết ngậm ngùi ôm đống bánh bỏ về lớp.

Hữu Thiện mặt tức tối, chạy về lớp.

……………………

Không hiểu vì bị Thế Du hành hạ hay bị những lời nói khó hiểu của Hữu Thiện mà Kim Anh thấy hơi chóng mắt, suốt tiết học cứ đờ đẫn, cố mãi mới hết tiết và đi về nhà.

- Ba… con mới về.

Kim Anh tiến đến ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa thờ dài thườn thượt.

- Con gái, học nhiều quá nên mệt hà?

- Không có gì đâu ba… ba đói chưa để con dọn cơm.

Ba sao ba học phép biến hình à, mà có những mấy người ngồi ghế thế kia.

Trong cả bữa cơm Kim Anh chỉ khuấy bát cơm chứ không ăn miếng nào, cứ nghĩ đến ăn là lại cảm thấy miệng đắng ngắt, ông Phùng hỏi nhưng cô đều bảo không sao.

Đến tối, không thấy biểu chiều Kim Anh bước xuống nhà, đến bữa cơm cũng không chịu xuống ông bèn lên gõ cửa xem có chuyện gì không.

“Cốc…”

Lạ thật con bé này có bao gờ ngủ nhiều như vậy đâu nhỉ.

Hay nó đi chơi.

Không! Nếu đi chơi nó sẽ thong báo với mình, hoặc chí ít cũng gọi điện.

Lần này, ông tự mở cửa vào biết là vào phòng con gái là không được nhưng nhỡ có chuyện gì.

Bật đèn lên, ông thở phào khi thấy Kim Anh đang ngủ quay mặt vào tường.

- Kim Anh, dậy đi con.

- Kim Anh… Kim Anh.

Ông Phùg lại kiên nhẫn gọi lần nữa, rồi còn lay vai.

Kim Anh đầu nặng trịch, mặt tái mét trắng bệch ra, môi khô nẻ nứt toác. Ông Phùng giật mình lúc bấy giờ mới phát hiện sắc mặt con gái không ổn ông lo lắng đưa tay sờ lên mái tóc bết mồ hôi của Kim Anh.

- Trời đất, con bị sốt rồi Kim Anh sao con không nói với ba một câu.

Kim Anh nghe loáng thoáng giọng ba mình có vẻ tức giận, cô cố mở đôi mắt nặng nề, giọng đứt quãng :

- Ba.. con không sao… ba … lấy … hộ con cốc .. nước.

Ông Phùng liền đứng dậy tới chiếc bàn góc tường rót cốc nước rồi đỡ Kim Anh dậy.

- Con uống xong rồi ba đưa con đi viện, người con nóng quá.

- Không cần … đâu ba.

Đưa từ từ cốc nước lên, ông Phùng rất sợ bệnh tật nhất là với Kim Anh, vợ ông đã ra đi sớm nên ong chăm sóc rất tốt cho Kim Anh.

- Không cần là không cần thế nào, con là người chứ có phải siêu nhân đâu mà chịu được.

Kim Anh biết bây giờ nói chỉ khiến ông lo lắng them, nên im lặng uống nước, tựa lưng vào thành giường, hơi thở nóng như lửa đốt, đôi mắt lờ đờ đỏ dần lên. Ông Phùng ra ngoài gọi điện .

Giờ này mà Thế Nam lại nhấc máy rất nhanh có lẽ anh đang làm việc :

- Con à, con sang nhà bác chở em nó vào viện được không.

- Kim Anh sao vậy bác.

Giọng anh lo lắng, hốt hoảng hỏi :

- Nó bị sốt cao. Mặt mày tái nhợt cả đi. Con sang bác luôn nhé.

- Bác để con gọi thằng Du qua, bây giờ con đang đi công tác làm gì có ở nhà đâu ạ.

- Vậy à, bác phiền con quá.

- Sao bác nói thế, không có gì đâu ạ. Con gọi cho Thế Du ngay đây.

Ông Phùng trở vào nhìn con gái mà không khỏi xót xa, Kim Anh biết cha mình lo lắng nên không nói gì cứ nghĩ ngủ một giấc sẽ khoẻ lại nhưng không ngờ có vẻ không như cô nghĩ. Đã để mọi người lo lắng rồi.

- Con đói không để ba nấu cháo hành cho hạ nhiệt nhé.

- Thôi ba, con không đói… họng con… khô cứng chả muốn ăn gì đâu…

- Ừm vậy con chờ tí thằng Du đến đưa con đi.

Đang định nói không cần phiền đến Thế Du, đến chỉ tổ làm Kim Anh tức mà ốm them.

- Con nằm một lúc nó đến giờ.

Kim Anh mệt mỏi trườn người xuống lại thiếp đi.

- Bác, Kim Anh đâu rồi ạ.

- Thế Du à con. Cái Kim Anh trên phòng để bác lên đỡ nó xuống con chờ ngoài xe đi.

- Bác để con bế Kim Anh xuống.

Trong cơn mơ Kim Anh thấy một bàn tay bế mình, rồi thấy mùi ôtê hơi sộc vào mũi Kim Anh còn lẩm bẩm:

- Ba ơi, khó chịu quá.

Rồi lại thấy một bàn tay mát lạnh rất dễ chịu chạm vào trán, giọng nói truyền cảm nghe vẻ xót thương :

- Cố chịu đi, mai sẽ khỏi thôi.

Nhìn người con gái nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, đôi môi nứt nẻ, mặt tái nhợt vẻ mệt mỏi, Trịnh Kim khẽ đưa tay sờ chán cảm thấy khó thở lạ thường, hai hàng long mày nhíu chặt vào nhau.

- Bác à, muộn rồi bác cứ về trước để con ở lại chăm sóc Kim Anh cho ạ. Mai con sẽ đưa Kim Anh về, bác sĩ nói qua một đêm sẽ khỏi ạ.

Ông Phùng vẫn còn chần chừ nhìn con gái rồi nghe bác sĩ nói thế mới yên tâm đứng dậy :

- Ừm, may nó cũng không sao nên bác yên tâm rồi. Vậy nhờ cả vào con.

- Là trách nhiệm của con nữa, bác để con gọi taxi.

- Ừm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.