- Cô. Cô là ai?
“Thôi xong rồi….Sao mình lại có thể ngủ quên thế này…haizz” Ma nữ bặm môi liếc mắt xang nhìn cánh cửa sau lưng Thanh Tuấn tìn cách thoát thân càng sớm càng tốt. Ma nữ đứng bật dậy. Bộ mặt trắng bạch như người chết, đôi môi thâm sì, hai con mắt trắng dã chỉ còn lại một chấm đen (kính áp tròng) với bộ đồ trắng dài quét đất , mái tóc đen mun xõa dài lù xe che khuất hai bên mặt. Nó không nói gì cứ thế tiến thẳng về phía Thanh Tuấn dơ hai tay lê trước như định bóp cổ Thanh Tuấn.
- Cô định làm gì.
Thanh Tuấn hỏang hồn khi thấy nó không nói gì mà cứ dấn về phiá mình. Cậu chạy ngay xang phiá Tú Anh đang đứng như trời trồng một chỗ.
Cạch…
Ma nữ lao thẳng ra ngoài cửa với vận tốc ánh sáng. Thanh Tuấn cũng chạy theo nhưng vừa ra đến hành lang đã không thấy con ma ấy đâu nữa. Anh cau mày quay lại về phòng “Ai sao nhìn quen quen
….
- Maaaaaaaaaaaaa
Kim Anh mở bừng mắt bật tung người hét giống lên gương mặt tái mét lại, thở hổn hển. Trống ngực đập liên thanh. Trịnh Kim đang thay áo cũng giật mình quay người lại nhìn Kim Anh:
- Sao vậy?
Kim Anh nhe có giọng hỏi mình, trong phút bần thần cô quay đầu tìm hướng người hỏi. Kim Ah há hốc mồm nhìn trước mắt mình là một thân hình tuyệt vời. Người có hẳn sáu múi đấy nhé không có tí mỡ thừa nào cả hai cánh tay săn chắc vừa phải chứ không thô như của mấy tên tập thể hình lực lưỡng …Good! Chốt hạ là thế.
Kim Ah nuốt khan, mắt nhìn lên gương mặt sở hữu thân hình lý tưởng này, cô hoàn hồn khi nhận ra Trịnh Kim. Cậu đang nhìn cô với ánh mắt chế giễu ư?.
Kim Anh vội quay mặt đi làm ngơ. Trịnh Kim lắc đầu cười nhẹ quay đầu lại. Mặc áo vào tiếp.
- Làm vệ sinh đi rồi xuống ăn sáng.
Lúc sau Trịnh Kim mơí lên tiếng.
Thấy không khí giãn ra đôi chút Kim Ah cũng đáp lại ằng câu hỏi mà nãy giườ cô ngồi cứ thắc mắc một mình:
- Này.
- Sao?
- Hôm qua, tôi nhớ là tôi ngất…rồi…
- Rồi sao- Trịnh Kim đưa mắt nhìn cô.
- Rồi…rồi – Kim Anh gãi gãi đầu cố nhớ lại nhưng vô ích cô đâm quạu - Ngất rồi, ai biết chuyện gì nữa. Cậu biết gì kể lại với.
Kim Anh chờ đợi nhưng chỉ nhận được sự im lặng. Cô bực mình, nói giọng châm trích Trịnh Kim:
- Chắc cậu cũng đi theo bước chân của tôi chứ gì. Tưởng đàn ông thế nào. Xuỳ.
Kim Anh nói xong cô liếc nhìn Trịnh Kim cố dò xem có nét phản ứng nào không.
- Chắc vậy.
“ Thôi thôi… nói chuyện với tên này một lúc chắc mình ói máu mà chết mất.” Kim Anh thầm nghĩ và chịu thua cái cách nói chuyện khó nhai của Trịnh Kim cô thở hắt ra đứng dậy hậm hực đi vào nhà vệ sinh.
…
7h30p…
Mọi người tập trung đông đủ tại đại sảnh dùng điểm tâm sáng.
Nha Hoàn xuất hiện khi tất cả đã dùng bữa xong. Cô mỉm cười thân thiện chào buổi sáng,mắt kín đáo liếc xang nhìn Thanh Tuấn rồi mơí nhẹ giọng nói:
- Đêm qua các bạn đã vượt qua khá tốt trò chơi “Cặp đôi gan dạ” mà chúng tôi tổ chức.
- Thì ra là họ giở trò.- Hữu Thiện nói.
- Thế mà làm tao hết cả hồn – Kim Anh quay xang Chi Mai nói
- Mày sợ vậy cơ à, tao thấy bình thường mà.
- Ờ…ờm thì cũng bình thường. Đấy là nói vậy cho nó sống động. Hề…- Kim Anh vội quay đi không nói đến chuyện này nữa. Cô mà để lộ chuyện mình bị ngất chắc chui xuống đất mà sống mất.
Nghe Kim Anh lên giọng tỏ vẻ không sợ vơí Chi Mai,Trịnh Kim đứng cạnh khẽ cười nhẹ. Kim Anh thầm cầu mong sự việc hôm qua sẽ đi vào quá khứ không ai biết tơí. Trịnh Kim im lặng không nói gì.
Nha Hoàn đơị mấy cô gái nói xong, lại nói tiếp với giọng đều đều:
- Cặp vượt qua trò chơi này nhanh nhất là nhóm của Trịnh Kim – Kim Anh.
Kim Anh há hốc mồm ngạc nhiên tột độ “Chẳng nhẽ mình và tên kia ngất cũng được coi là vượt qua??? Lại còn nhanh nữa chứ” Thấy mọi người quay xang nhìn mình trầm trồ. Chi Mai cười cười huyéch tay Kim Anh:
- Giỏi nhỉ.
- Ờ…thì ừm…chiện…Kim Anh mà.
Tú Anh cười cười:
- Chị gặp ma không ngất em bé.
Kim Anh huých mạnh tay vào eo Tú Anh cười hề hà với mọi người, rồi quay xang gườm Tú Anh, cô nghiến răng nói nhỏ:
- Mày cũng như tao thôi. Đừng vạch aó cho người xem lưng thế chứ.
Tú Anh xoa xoa chỗ đau. Lườm chị không thèm trả treo nữa mắc công lại rước đòn vào thân.
Hữu Thiện chẹp miệng tiếc rẻ nói:
- Ước gì mình cùng nhóm Trịnh Kim có phải tốt không.
Kim Anh lên mặt nói:
- Trịnh Kim thì tốt gì chứ hôm qua cậu ta cũng ngất đấy thôi.
Nói xong Kim Anh vội che mồm lại vì biết mình bị hố. Mọi người đều nhìn Trịnh Kim khẳng định xem chuyện đấy có đúng không. Anh im lặng nét mặt vẫn điềm tĩnh không phủ nhận.
Tú Anh trố mắt nhìn chị đầy nét ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ:
- Vậy hôm qua là chị bảo vệ người đẹp” Trịnh Kim” thoát khỏi tay ma ư???
- Thật à Kim Anh. Mày giỏi vậy.- Chi Mai cũng tỏ lòng ngưỡng mộ nên thêm lời vào.
- Xì, có gì đâu… là tôi cũng có thể mà..Xuỳ. - Hữu Thiện ganh tị chua giọng nói.
- À thế cơ đấy - Tử Kỳ trề môi nhìn Hữu Thiện giọng đầy mỉa mai làm Hữu Thiện cúi đầu im bặt.
Không có đường lui lỡ “Nổ “ rồi Kim Anh đành nổ tiếp vậy. Co đưa mắt nhìn Trịnh Kim cười hề hà ánh mắt muốn nói lời “xin lỗi” thân thương và cầu mong khi cô đang “chém gió “ thì anh đừng xen vào.
- Ừ thì cũng bình thường mà. Có gì lạ đâu.
- Được. Tao nể mày rồi đấy – Chi Mai tấm tắc khen
- Chị không sợ ma à – Trâm Nhi hỏi như sét đánh ngang tai Kim Anh.
- Đương nhiên là không – Khó khăn lắm Kim Anh mới nói một cách rành rọt nhất.
Cô cứ cười hãnh diện với mọi người mà mắt không quên liếc nhìn Trịnh Kim. “Đừng thêm lời nhé. Đứng im thế thôi”.
Lúc mọi người hiểu lầm Nha Hoàn định đính chính thì Trịnh Kim vội hắng giọng để lôi ánh mắt của cô xang cậu và khẽ nhíu mày ra dấu im lặng. Nha Hoàn cũng không nói gì khẽ cười lắc đầu nhìn Kim Anh “nổ đại pháo” với mọi người.
Đợi cho tất cả lắng xuống Nha Hoàn lại tiếp:
- Nhóm Trịnh Kim trong tháng hè sắp tới này sẽ có một chuyến du lịch…cho em được giữ bí mật đến khi ấy nhé…vào hè sắp tơí. Chút nữa sẽ có xe đến đưa mọi người về trường. Em chúc mọi người lên đường may mắn nhé.
Nha Hoàn mỉm cười rồi lui ra sân để lại không khí vui vẻ cho mọi người.
Thanh Tuấn nãy giờ chú ý quan sát Nha Hoàn. Dáng vẻ đó rất giống …sáng nay. Trong khi mọi người ngồi nói chuyện với nhau chờ xe đến thì Thanh Tuấn theo sau chân Nha Hoàn ra vườn. Thấy cô lom khom đang tưới nước cho vài khóm hoa. Anh lại gần đứng sau lưng cô, đanh giọng hỏi:
- Phải cô không.
- Hở..
Nha Hoàn giật thót người quay lại sau tay vẫn cầm vòi xịt nước và đương nhiên…
Người Thanh Tuấn ướt sũng như chuột lột, anh bực dọc nhìn Nha Hoàn. Cô vôị vàng vứt vòi nước xuống đất, lúng túng, cúí đầu 45độ liên tục nói “xin lỗi” Thanh Tuấn.
Vốn là người không chấp nhặt những chuyện vô ý nhất là với con gái, Thanh Tuấn xua tay bỏ qua :
- Không sao.
- Anh, anh chờ em đi lấy khăn.
Chưa kịp để Thanh Tuấn trả lời cô đã vụt chạy đi với vận tốc ánh sáng. Chưa đầy 3phút đã quay lại với chiếc khăn khô trên tay:
- Ánh lau đi.
- Thôi khỏi. Đằng nào cũng phải thay đồ thôi.- Anh lại nheo mắt nhìn cô lập lại câu hỏi: - Người sáng nay là cô phải không?
- Ai ạ. – Nha Hoàn tròn mắt với vẻ ngờ nghệch không hiểu Thanh Tuấn đang nói đến ai.
- Vậy chắc không phải – Thanh Tuấn gật gù
Anh đút ta vào túi quần rồi lôi ra một chiếc lắc, dơ lên nhìn nó Thanh Tuấn hỏi”
- Cái này của cô à. Nãy tôi thấy cô đi mà làm rơi chiếc lắc này ra sàn.
Nha Hoàn nhìn chiếc lắc tay:
- Đúng rồi. Cảm ơn anh nhé.
- Vậy thì đúng rồi – Thanh Tuấn lườm cô – Sao cô lại ngủ trên giường tôi?
- Sao cơ – Nha Hoàn tỏ vẻ không hiểu gì.
Thanh Tuấn khom người cho bằng ngang mặt vơí cô, anh nhìn gần mặt Nha Hoàn rồi dơ chiếc lắc lên trước mắt cô khẳng định:
- Cái lắc này tôi nhặt được trên giường đấy.
“Hết cãi”. Nha Hoàn cứng họng. Đóng kịch đạt đến thế mà vẫn bị Thanh Tuấn làm cho lòi đuôi cáo. Cô đưa tay ra sau cổ gãi gãi vẻ bối rối. Thanh Tuấn tiếp:
- Sao lại ngủ trên giường tôi?
- Thì tại anh thôi.
- Là sao?- Thanh Tuấn cau mày hỏi.
Không dấu được nữa Nha Hoàn bèn kể thành thật những chuyện xảy ra tối qua. Nghe xong Thanh Tuấn chẹp miệng :
- Vậy mà tôi cứ tưởng cô định sàm sỡ tôi.
- Sao cơ – Nha Hoàn nhìn anh thảng thốt kêu lên
Cả hai cùng bật cười. Ngoài kia xe cũng đã đến mọi người ai cũng xách đồ ra về. Thanh Tuấn nói:
- Tôi về nhé.
- Ừ. Gặp lại sau.
Thanh Tuấn cười quay đầu đi. Anh định chạy vào trong đại sảnh để lấy túi xách thì Trâm Nhi đã đứng ở giữa khoảng sân rộng cầm túi xách cậu trên tay, í ới nói vọng lại:
- Đây rồi.
Thanh Tuấn không cần vào trong nữa cậu chạy thẳng đến chỗ Trâm Nhi. Hai người không để ý đến ánh mắt hậm hực đang nhìn họ. Tú Anh thấy hai người đi cạnh nhau. Anh liền xen vào giữa:
- Hề..xin lỗi nhé.