Ôsin Nổi Loạn

Chương 90: Chương 90




Kim Anh cũng định về phòng thì Lập Hàn bước tới ôm Kim Anh từ đằng sau. Cô mở bừng mắt, người đứng khựng lại…

Bà chủ nhà cũng đã đứng ngoài nhanh tay ghi lại những hình ảnh này…

………….

- Em có thể cho anh một cơ hội không?

Lập Hàn nhẹ nhàng nói bên tai Kim Anh làm cô rùng mình. Kim Ah vội vàng gỡ tay cậu ra, cô quay lại nhìn anh không hiểu Lập Hàn hôm nay sao lại lạ lùng như vậy.

Kim Ah ấp úng không biết nói kiểu gì, cô hỏi:

- Ý anh là sao?

- Chẳng nhẽ em không biết gì đến tình cảm của anh.

Lập Hàn hơi chau mày nhìn thẳng vào Kim Anh. Asnh mắt cô cho thấy Lập Hafn không có vị trí trong tim của cô, Lập Hàn cũng tự hiểu Kim Anh luôn đối xử đặc biệt với Trịnh Kim là cậu biết nhưng chẳng nhẽ một chút rung động dành cho mình cũng không có sao. Lập Hà không tin điều ấy, ánh mắt cậu lộ nét buồn.

Kim Anh lặng một lúc, không gian cảm thấy như thu hẹp nó ngột ngạt ngượng ngịu sao ấy, cô không thích cảm giác khó chịu này chút nào. Kim Anh nói:

- Ý anh là…

- Đúng anh muốn em làm người-của-anh - Lập Hàn cố nhấn mạnh mấy từ cuối.

Kim Anh nuốt nước bọt trước lời tỏ tình đột ngột này. Cô chưa hề chuẩn bị trước những pha bất ngờ như thế.

Kim Anh lúc này lại chợt nghĩ đến Trịnh Kim, cậu mới là người cô yêu. Còn Lập Hàn thì sao, Kim Anh khẽ đưa mắt dò nhìn Lập Hàn, cô cắn môi không biết nên nói gì. Nếu từ chối e Lập Hàn sẽ bị tổn thương nhưng thà như vậy dứt khoát một lần còn dễ chịu hơn.

Kim Anh hít một hơi thật sâu, cô ngẩng cao đầu:

- Anh à…thật sự là em đã thích người khác rồi. Em…xin..lỗi.

Lập Hàn mím môi, rồi khẽ cười để lộ vẻ tàn độc từ trước đến giờ chưa có nói:

- Từ trước đến giờ anh thích gì thì chưa bao giờ không đạt được cả.

- Ý anh là sao – Kim Anh tròn mắt nhìn Lập Hafn như người cõi trên.

- Anh biết bí mật giữa em và Trịnh Kim. Chắc bác Cẩm Phụng sẽ thất vọng lắm vì điều này.

- Sao…sao…- Kim Anh bị nói trúng tim đen, cô ấp úng – Anh biết mẹ cậu ấy sao?

- Đương nhiên. Chính bác ấy là người đã nhờ anh theo dõi hai người trong kì nghỉ lần trước. - Lập Hàn cười hắt ra rồi tiếp – Anh cũng đã giúp hai người diễn tròn vai đấy nhé.

Kim Anh nhìn Lập Hàn chăm chăm, cô không hiểu sao hôm nay từ sắc mặt đến cử chỉ thái độ của Lập Hàn lại luôn thay đổi 180% như vậy. Cậu không còn vẻ nhẹ nhàng như trước nữa mà thay vào đó là một Lập Hàn chứa đầy vẻ bất cần đầy những mưu tính ẩn chưá trong cái đầu kia. Kim Anh không tin người đứng trước mắt của mình là một Lập Hàn mà mình đã từng quen.

Lập Hàn cũng nhận ra cái ánh mắt đấy của Kim Anh không hề thiện cảm với mình. Cậu cố nén tiếng thở dài lấy lại vẻ điềm tĩnh, điềm nhiên tiếp:

- Em không cần nhìn anh vậy đâu. Nếu em đồng ý làm người yêu anh trong 3 tháng thì bí mật giữa hai người sẽ không ai biết.

Kim Anh nhíu mày khó chịu trước đề nghị trắng trợn của Lập Hàn. Cô không ngờ cậu lại là con người như vậy. Kim Anh cứ nghĩ Lập Hàn chính là một hình ảnh mẫu đàn ông chính hiệu quân tử đấy chứ.

Ngưng lại một lát, Kim Anh nói:

- 3 tháng để làm gì trong khi em không yêu anh.

- Anh tin sẽ làm em thay đổi. - Lập Hàn tự tin hai tay đặt lên hai vai Kim Anh xoay người cô nhìn thẳng vào mình.

Và cậu cũng chợt nhận ra nơi đáy mắt ấy bây giờ không còn nhìn mình như trước nữa. Nó có chút gì đó gọi là khinh bỉ sao.

Kim Anh giọng lạng băng nói:

- Sau 3 tháng thì sao?

Lập Hàn nén buồn, cậu cười nhếch môi :

- Đương nhiên là anh vẫn muốn tiếp tục nhưng điều đấy anh sẽ dành cho em quyết định.

Kim Anh không còn gì để nói. Những hình tượng của Lập Hafn trong lòng mình đều sụp đổ. Kim Anh rất muốn tát vào mặt cậu không những thế còn phải đấm đá Lập Hafn một trận. Tại sao cậu có thể giả dối với cô suốt thời gian qua. Những cử chỉ tao nhã của cậu đâu hết rồi mà để lại một con người ngạo mạn này.

Lập Hàn chợt lạnh mặt nói:

- Thôi muộn rồi em đi nghỉ đi. Hãy suy nghĩ về đề nghị này của anh rồi trả lời. Anh cũng mệt rồi.

Lập Hàn nói xong rồi bước ngang qua Kim Ah để đi về phòng. Cậu mở đóng cửa phòng lại rồi bước đến gần cửa sổ nhìn những vì sao sáng trên bầu trời cao vơị kia.

Lập Hàn cũng không hề muốn điều này. Cậu rất muốn Kim Ah tự nguyện đến với mình chứ không phải bằng cách ép buộc như vậy. Nhưng liệu không làm thế thì Kim Anh cũng sẽ chẳng giờ thuộc về cậu. Thôi đành làm vai ác vậy như thế sẽ có Kim Anh dù là trong một khoảng thời gian ngắn.

Hít thật sâu, Lập Hàn châm một điếu thuốc. Những lúc thế này cậu thường cần một khỏang không gian cho riêng mình. Làn khói nhẹ bay che mờ nửa khuôn mặt anh tuấn ẩn đầy sự buồn bã chán chường.

Lập Hàn rất ít hút thuốc. Cậu chỉ hút những khi một mình và thật sự buồn. Lập Hàn cứ nghĩ mài đến ánh mắt Kim Anh đã nhìn mình, cậu không hề muốn cô nhìn mình như vậy chút nào.

Lập Hàn mím môi, ánh mắt khẽ nheo lại nhìn xa xăm…

“ Xong. Tớ xây thành đẹp chứ…hehe…- Kim Anh chỉ tay vào lâu đài cát mình mới xây trong khuôn viên của trường Mầm non. Cô bé cười toe toét hất gương mặt bầu bĩnh khoe với Trịnh Kim.

Xì…tớ cũng đẹp nữa - Thế Du cũng tự hào khoe lại lâu đài mình mới xây.

Tớ đẹp hơn – Kim Anh phùng chiếc mồm bé tẹo lên nói.

Tớ đẹp - Trịnh Kim cũng không vừa liền cự lại.

Hai đưá trẻ cãi qua cãi lại, không ai chịu nhường ai. Kim Ah tức quá, cô thấy một cậu bé đằng kia đang đứng một mình, tay ôm khư khư qủa bóng mà chả chơi với ai cứ nhìn xung quanh với ánh mắt xa lạ. Kim Anh phủi phủi tay, cô nói với Trịnh Kim:

- Tớ sẽ hỏi bạn kia xem của ai đẹp hơn. Hứ…

Kim Anh đứng dậy nghoe nguấy chạy tót đến chỗ cậu bé hơn mình1 tuổi đang đứng. Cô nói:

- Ấy ơi. Muốn chơi chung không?

Lập Hàn vẫn nét mặt ấy nhìn Kim Ah, đôi mắt xoe tròn nhìn ai cũng như người cõi trên. Kim Anh chống tay vào hông nói:

- Bạn muốn chơi chung thì lại đây với mình, hay lắm.

Kim Ah nói xong liền dắt tay Lập Hàn theo mình. Cậu cũng lững thững theo sau, Kim Anh dắt đến chỗ mình đang chơi. Trịnh Kim vẫn đang ngồi canh không cho mấy bạn khác làm đổ.

Kim Anh hất mặt nhìn Lập Hàn, chỉ nhón tay trắng mũm bé xiú vào hai lâu đài hỏi:

- Bạn thấy cái nào đẹp hơn.

Lập Hàn nhìn nhìn hai người, Trịnh Kim dục:

- Nói đi.

Kim Anh thêm:

- Nói đi bạn.

Lập Hàn nhìn nhìn hai cái lâu đài vẫn không nói gì cậu chỉ chỉ tay về phiá lâu đài của Kim Anh.

Kim Ah cười phá lên lộ rõ vẻ đắc thẳng, cô vỗ tay đôm đốp vui quá đến nỗi hôn cái chụt vào má Lập Hàn :

- Cảm ơn cậu.

Lập Hàn tuy là một đứa trẻ nhưng phản xạ cậu với tình huống này hơi lạ lẫm, chưa ai như thế với cậu. Lập Hàn luôn cô lập giữa những đứa trẻ trong trường Mầm non này mà không kể cả trong lớp cũng không chơi với ai nữa ấy chứ. Cậu luôn cảm thấy mình thật lạc lõng.

Kim Anh vênh mặt lên nhìn Thế Du đang xụ mặt :

- Thấy chưa.. đã bảo của tớ đẹp hơn mà…hehe…

Thế Du quay xang lườm cả hai rồi phủi phủi tay:

- Không chơi với hai người nữa, chơi xấu tính…hứ…

Thế Du bỏ ra chơi xích đu với mấy người khác còn lại KimANh là Lập Hàn.

Thấy Lập Hàn có vẻ ít nói, Kim Anh liền kéo cậu bé xuống, miệng nói liên hồi:

- Ngồi xuống chơi đi, bạn ít nói thế…hihi…lúc nào cũng cười như tớ này...ba tớ bảo người ta cười lên sẽ rất đáng yêu đấy…cậu thấy tớ dễ thương không.

Lập Hàn ngồi xuống cạnh Kim Anh, đây là lần đầu có người bắt chuyện với cậu như vậy, Lập Hàn dương đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn Kim Ah, cô bé có hai má bánh đúc trắng hồng luôn tươi cười, Lập Hàn gật gật đầu.

Kim Anh thấy tay Lập Hàn vẫn ôm qủa bóng, cô dựt nó ra nói:

- Bạn chơi xây thành vui hơn là ôm quả bóng đấy đấy.

- Vậy hả? - Lập Hàn bây giờ mới bập bẹ lên tiếng.

- Ừ ấy ..thử đi…chúng mình thì xem ai làm đẹp hơn…vui lắm…hihi…

Lập Hàn rụt rè đưa tay xuống khoảng cát, nhìn tay Kim Anh làm, cậu cũng bặt chước nặn theo… vừa làm Kim Anh vừa hỏi:

- Mà bạn học lớp nào thế…

- Lá.

- Í vậy hơn mình một lớp rồi…hihi…gọi bằng anh rồi…

Đến khi vào lớp một, Lập Hàn đã phải chia tay với Kim Anh về ở với bà còn mẹ cô chỉ thỉnh thoảng mới về thăm. Chính nhờ quen được Kim Anh, Lập Hàn đã biết thân thiện với những người xung quanh mình, cậu biết cách hoà đồng và làm bạn với tất cả.

Lập Hàn cảm thấy rất vui khi được chơi chung với Kim Anh. Cô giáo cũng thấy mừng khi cậu có biểu hiện vui đuà như những đứa trẻ cùng trang lứa chứ không còn thái độ trầm cảm như trước nữa.

Vốn dĩ cậu trở thành một đứa trẻ như thế vìLập Hàn tuy sống trong điều kiện đầy đủ mà đúng ra là dư thừa nhưng cậu không nhận được sự chào đón của họ nội.

Mẹ cậu thì mải mê lo sự nghiệp của mình còn nói đến ba mình thì Lập Hàn thật sự chưa được gặp lần nào.

Có lần mẹ cậu đưa đi siêu thị chơi. Lập Hàn đòi mẹ dẫn vào ăn KFC, đang vui vẻ ăn. Mẹ cậu thấy một người đàn ông già dặn với vẻ mặt nghiêm nghị đang đi cùng với một đứa cháu ngồi đối diện bàn. Bà khẽ dắt tay Lập Hàn lại cuí chào ông:

- Con chào ba.

Bà khẽ nắm tay Lập Hàn chặt lại dục cậu chào ông, Lập Hafn nhìn mẹ cũng hiểu ý, cậu bế giương đôi mắt tròn, cuí đầu lễ phép:

- Con chào ông.

- Không cần, tôi không có đứa cháu như cậu. Hai người hãy đi khuất mắt tôi đi.Tôi chỉ có đứa này là cháu thôi.

Ông ta quay xang nhìn đứa trẻ kháu khỉnh đi cùng mình triù mến nói. Mẹ Lập Hàn khẽ cắn môi, cố kìm cảm xúc xuống, bà cười nhếch môi:

- Ba đã nói vậy con cũng không dám làm phiền. Con chào ba.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.