Ôsin Nổi Loạn

Chương 17: Chương 17: Hành động




Kim Anh vừa đi đến trường vừa lẩm bẩm :

- Hôm nay là Thứ 7 No. 1 sẽ xuất hiện, mình phải mai phục sẵn ở trường mới được.

Vừa nói, Kim Anh chạy nhanh đến lớp, cất cặp rồi đứng rình ở chân cầu thanh rình Trịnh Kim đến. Cô vừa đứng vừa tủm tỉm cười vì kế hoạch sắp cho ra lò của mình. “ Cậu ta sẽ phải động lòng thôi.”

Chờ mãi, chờ mãi Kim Anh vẫn chưa thấy mục tiêu xuất hiện mà giờ vào lớp đã đến. Thấy giáo viên đang bước trên cầu thang cô đành ngậm ngùi bước vể lớp. “ Hôm nay chẳng nhẽ không đến.”

Ngồi trong lớp, không học hành gì. Kim Anh cứ nhìn liên tục lên đồng hồ. Cuối cùng thì giờ đổi tiết cũng đến. Kim Anh đứng bật dậy như lò xo, chạy với tốc độ ánh sang lên phòng y tế xem có “mục tiêu” không. Cô thất vọng vì căn phòng trống không. Kim Anh đi lên tầng bỗng thấy thấp thoáng bong của Trịnh Kim, hình như đang hướng lên phía sân thượng. Cô tươi cười chạy thật nhanh về lớp, lôi từ trong cặp một túi bột mì đã chuẩn bị sẵn. Rồi cô lại chạy ngược lên sân thượng. Kim Anh đứng bên ngoài chuẩn bị hóa trang. Cô tự mở bột rồi rắc lên người mình. Hít một hơi thật sâu.

Cô mở bật cánh cửa, chạy nhanh ra ngoài sân thượng hét to :

- Tử Kỳ tên đạo đứa giả, cậu thật quá đáng. Cái gì mà No. 2. cái gì mà có nụ cười thiên thần chứ. Tất cả đều là giả tạo. Rồi sẽ có ngày tôi cho cậu biết tay, tôi sẽ…

Có tiếng động. Cô quay lưng lại , ngạc nhiên, sửng sốt. “Anh đẹp trai” đang đứng trước mặt cô. Cô lắp bắp :

- Cậu … sao cậu … cậu lại ở đây.

Trịnh Kim nheo mắt nhìn cô từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu. Quét ánh mắt khắp người cô. Vẻ mặt khó hiểu không biết anh đang nghĩ gì.

“ Sao cậu ta lại đứng im thế nhỉ, phải dìu mình rồi cầm khăn lau cho mình và nói “sao thế” rồi mình sẽ kể lể nỗi khổ.. Rồi a…b…c như trong Vườn Sao Băng chứ nhờ.”

Kim Anh cũng nhìn lại cậu bằng ánh mắt khó hiểu, chờ đợi một phản ứng giống như mình nghĩ, thấy anh vẫn đứng yên, cô đâm quạu :

- Này, nhìn gì.

Không trả lời.

- Này, cậu thôi ngay cái ánh mắt “thương hại” tôi đi nhớ.

Lúc này Trịnh Kim mới thở ra được một câu. :

- Vậy thì xuống soi gương xem cậu có giống hề không.

Kim Anh ngượng chin mặt. Cái này không có trong kịch bản, không biết phản ứng sao. Cô nhát gừng :

- Kệ tôi. Bực mình.

“ Quê muốn chết đi được. Sao cậu ta có thể dửng dưng trước một người con gái tội nghiệp như mình được cơ chứ. Hay mình diễn không đại, rõ ràng giống y hệt Goo Jan Di trong phim mà. Mỗi tội mình tự “bát nạt” mình thôi. “ . Thấy ngượng quá Kim Anh bỏ đi. Quả thật nhìn cô lúc này giống cái bánh bao chiên thì đúng.

Kim Anh đi hẳn Trịnh Kim cười nhếch môi rồi lại nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Kim Anh che mặt chạy nhanh vào phòng vệ sinh, đề phòng người khác nhìn thấy để giữ hình tượng. Vào đến nơi. Cô phủi hết bột trên mặt, trên quần áo rồi rửa tay chân mặt mũi cho thật sạch sẽ. Vừa rửa Kim Anh vừa lẩm bẩm :

- Đúng là đên đủi đã tốn tiền mua bột rồi lại hi sinh tấm thân vàng ngọc này để vĩ đại cuộc mà chốt lại vẫn không được việc gì cả. Hừ đúng là tên máu lạnh.

Chưa dọn xong tàn cuộc Kim Anh nghe thấy bước chân. Cô nhảy tót vào nhà vệ sinh để không ai phát hiện ra.

Hai cô nữ sinh vừa đi vào vừa oang oang mồm :

- Này, biết gì chưa.

- Gì?

- Nghe nói Trịnh Kim thích con gái chơi piano đấy.

- Sao cậu biết?

- Thì nghe mọi người đồn vậy. Chắc là đúng đấy. Không có lửa làm sao có khói.

- Ừ đúng thật. Tớ phải đi học lớp chơi piano mới được.

- Thôi xin đừng có với cao nữa đi.

- Biết thế nào được.

Hai cô nàng khúc khích cười. Cô cầm son, cô dặm lại phấn.

- Ừ cũng đúng. Mình cũng phải đi học để thử vận may. Lọt vào mắt Trịnh Kim thì tốt quá.

Lại một tràng cười man rợn nữa. Nói xong hai người kéo nhau về lớp.

“ He he. Trong cái rủi lại có cái may.” Cô cười tủm tỉm. “ Đã có cách”. Kim Anh đi về lớp tìm Tú Anh, cô ngoắc tay gọi :

- Tú Anh, lại bảo.

Đang nói chuyện với mấy cô em trong lớp, Tú Anh bảo mọi người chờ rồi lại chỗ Kim Anh :

- Sao chị.

- Mày có biết chỗ học piano cấp tốc ở đâu không.

Tú Anh ngạc nhiên nhìn bà chị mình, không hiểu hôm nay bị mắc chứng gì. Mọi khi chỉ cần mở đến nhạc dương cầm hay piano là bà ấy tắt tivi cái “rụp’, thế mà giờ tự dưng hỏi học ở đâu mới lạ :

- Chị lại có trò gì vậy.

- Bí mật. Thế mày có biết không.

- Có. Chiều dẫn đi. Có gì alô. – Vừa nói anh vừa đưa tay lên làm hình chiếc điện thoại.

Kim Anh cười tươi roi rói :

- Em yêu của chị là nhất. Nhớ chiều nhé.

Kim anh nở nụ cười tinh quái tự khen thầm mình. “ Mình thông minh thật đấy.”

Tú Anh nhìn bộ mặt gian xảo của bà chị mình mà thấy điều gì đó không lành mạnh sắp xảy ra. “ Không biết bà chị mình lại nghĩ ra vụ gì nữa đây. Nguy hiểm thật.”

Buổi chiều đúng như đã hẹn, Kim Anh gọi điện dục Tú Anh qua nhà chở cô đi đến lớp học piano cấp tốc.

Đến nơi Kim Anh xuống xe.

- Này, mày vào nộp học phí giúp chị đi.

- Cái gì. – Tú Anh trố mắt nhìn Kim Anh.

Kim Anh dở giọng nũng nịu :

- Đi mà. Mày nhìn chị nè. Làm gì có tiền học. Vào nộp đi.

Tú Anh dở khóc dở cười vào đăng ký rồi đóng học phí cho Kim Anh.

Cầm tờ giấy vào học, Kim Anh quay sang hất mặt với Tú Anh.

- Thôi để tao tự vào mày cứ về đi.

- Được không đấy. – Tú Anh nghi ngờ.

Kim Anh khẳng định :

- Được, cứ về đi.

Bước vào phòng học nhạc. Kim Anh đưa tờ giấy cho cô quán lý :

- Em muốn học nhạc cụ nào. – Cô quản lý với ánh mắt bồ câu, không thèm nhìn cô, hỏi.

- Dạ piano ạ.

- Ừ được rồi. Trước tiên em bắt đầu bằng lớp căn bản nhé. Ở phòng 2 đằng kia.

Kim Anh xua tay :

- Không được cô ạ. Cô có thể duyệt em vào lớp học cấp tốc không ạ. Em chỉ cần học một bản nhạc thôi là được.

Cô Phi – cô quản lý, nhíu mày :

- Nhưng em phải học từ các nốt căn bản hì mới bắt đầu tập phím, rồi mới đánh đàn bài được. Còn thành thạo hay không còn tùy thuộc vào khả năng và sự cố gắng.

Kim Anh nghe quá trình học mà nhức cả đầu, cô cắn môi :

- Vậy phải học trong khoảng bao nhiêu lâu mới đánh được một bài ạ.

- Ít ra phải hai tháng, còn không thì …

Ngắt lời :

- Không được. Em cần học gấp. Em sẽ cố gắng siêng năng luyện tập xin cô hãy dạy em đánh nhạc luôn đi ạ. Không cần học từng bước một đâu, thưa cô.

Cô Phi lắc đầu cười :

- Vậy thì không được em ạ. Cô chịu thua.

Kim Anh năn nỉ :

- Em xin cô đấy, em sẽ cố gắng hết sức, đi mà cô.

Cô vờ khóc lóc, níu tay cô Phi :

- Em xin cô mà, giúp em với, đứa em nhỏ của em bị bệnh sắp qua đời. Nó rất ham mê chơi piano nhưng vì một tai nạn giao thông mà em ấy không chơi được nữa…. hic… nó lại còn bị ung thư ( chị xin lỗi Tú Anh (( ) em …..em phải cố gắng chơi một bản nhạc trước khi nó qua đời. Em mong cô giúp em.

Kim Anh còn tăng hiệu ứng bằng cách sụt sịt, ánh mắt u buồn. Cô có thể đi làm diễn viên được rồi ấy chứ.

Chiêu này có hiệu quả thật, nó động đến lòng người. Cô Phi cũng không cầm được nước mắt , cô cầm tay Kim Anh an ủi :

- Thôi được rôi. Chính tôi sẽ dạy em. Em hãy cô gắng lên nhé.

Kim Anh mừng thầm nhưng vẫn tỏ vẻ tội nghiệp :

- Vâng, vâng em sẽ cố gắng.

Tú Anh suốt nãy giờ nhảy mũi liên tục. Anh cũng liên tục rủa thầm tên nào đang nói xấu mình. Thật là bực mình hết biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.