Hôm nay tự nhiên nổi hứng up chap mới cho mn =)) nhớ Vote và Comment nhé!
***********
“Cháu muốn kết hôn với Sakura!”
Lời vừa nói ra đã khiến cả phòng im lặng trong chốc lát, nụ cười trên mặt ông Thomas thay thế bằng vẻ nghiêm túc, ánh mắt sắc bén quan sát hai người.
- Cháu thử nhắc lại một lần nữa xem.....
Trước áp lực nặng nề từ bề trên tỏa ra, Tokuro có chút rùng mình nhưng không hề do dự mà nhắc lại.
- Cháu muốn kết hôn v....
- Ông nội, anh ấy nói đùa đấy, ông đừng để ý! - Sakura đột nhiên giật mạnh tay ra khỏi bàn tay anh, cười gượng gạo vài tiếng phá cỡ bầu không khí căng thẳng này, lén dùng ánh mắt cảnh cáo liếc Tokuro.
- Thật là đùa? - Ông nhướn mày nghi hoặc.
Sakura vội gật đầu, không để ý đến biểu cảm khác lạ của Tokuro, giọng chắc nịch khẳng định.
- Vâng, chỉ là trò đùa vui! Từ trước tới giờ chúng cháu chỉ coi nhau như anh em, đâu phải là tình yêu nam nữ!
Bàn tay Tokuro bất giác nắm chặt, nghiêng đầu giấu đi khổ sở, mất mát trên khuôn mặt.
'Lẽ nào..... lời tỏ tình của anh chỉ như trò đùa trong mắt em thôi sao.....'
- Thực ra.....
- Anh ra ngoài chút được không, em có chuyện muốn nói riêng với ông! - Sakura lần nữa nhẫn tâm cắt đứt lời anh.
Bao lời muốn nói của Tokuro bị đánh gãy không thương tiếc, cuối cùng thay thế bằng một từ đầy chua chát, cay đắng, không cam lòng.....
- Được....
Đến khi cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn hai ông cháu, Sakura uể oải ngồi phệt xuống sàn, ôm mặt rầu rĩ.
- Ông trời ơi, tôi đã làm gì sao mà ông cứ đẩy tôi vào mấy cái tình huống trớ trêu này vậy? Giải quyết một người còn chưa xong, người khác đã tìm tới cửa.....
Ông Thomas nghe thấy vậy, kinh ngạc thốt lên.
- Cái gì? Vẫn còn “Thánh” khác không kì thị “sân bay” của cháu à?
- ..... - Thôi quên đi, nói ra còn lằng nhằng hơn..... cơ mà..... - Ông sẽ không định đồng ý..... “bán” cháu đi đấy chứ?
Ông Thomas liếc xéo cháu gái một cái, bất mãn hừ lạnh một tiếng.
- Ông đây là con người văn minh, hiện đại, dân chủ! Mấy cái kiểu ép hôn hay môn đăng hộ đối khỉ gió đấy chỉ dành cho mấy ông bà già chậm tiến hoá thôi!
- Pháp luật quy định là hôn nhân phải dựa trên tình yêu chân thành và sự tự nguyện từ hai người. Cháu muốn lấy ai thì lấy, miễn sao cả hai đứa đều yêu nhau là được!
Sakura không khỏi nhìn ông nội bằng con mắt đầy ngưỡng mộ. Nhìn cho kỹ đi, đây mới chính là người ông xuất sắc của năm!
- Nhưng..... - ông dừng lại, ngại ngùng nhìn nàng - .....dù sao thì ông cũng muốn Tokuro làm cháu rể.....
Nghĩ lại, Sakura nàng xin rút lại lời khen ban nãy.- Cháu xem, hai đứa sống gần nhau từ bé, hiểu rõ về nhau. Xét về điều kiện thì học vấn, công việc đều ổn định.
- Ông à, cháu hiện đang thất nghiệp.....
- Ông là đang khen Tokuro, cháu bớt hoang tưởng đi!
- .....
- Với lại, nhìn cháu mặt mũi ngáo đá, ngu ngu thế kia, đứng cạnh một Tokuro đẹp trai, tuấn tú, cool ngầu thì đúng là chỉ để làm nền cho người ta thôi! - Càng nghĩ, mặt ông không che giấu thất vọng.
Vẻ mặt này đã thành công chọc tức Sakura. Nàng chịu hết nổi rồi, mắt mọi người có vấn đề à, có người đẹp lù lù ngay đây sao không biết đường mà thưởng thức!
- Thế thì ông còn muốn bọn cháu kết hôn làm gì? Cháu..... xấu thế cơ mà!
- Chính vì thế mới phải kết hôn, cháu teo não mà không nhận ra?
- Nhận ra cái gì? - Sakura ngu ngơ hỏi lại, liền nhận ngay cái liếc mắt đầy khinh bỉ của ông.
- Đây mới gọi là tình yêu chân thành, cháu xấu xấu bẩn bẩn thế kia nên chắc chắn cái Tokuro yêu không phải ngoại hình mà là tính cách, con người cháu.
- Ông đã quan sát rất kĩ suốt 18 năm rồi, cái cách nó nhìn cháu..... ừm, nói thế nào nhỉ..... tha thiết, cưng chiều, ấm áp, như nhìn vợ tương lai của mình vậy. Aizzz..... Đáng tiếc cháu quá bại não để nhận ra..... - Ông ngao ngán lắc đầu, thở dài thườn thượt.
Thấy ông thở dài, nàng cũng rầu rĩ thở dài theo. Đúng là trước đây nàng đã không nhận ra, chỉ cho đến khi nhớ lại kiếp trước, nàng mới ý thức được rằng chàng trai trưởng thành cùng mình đã đem lòng yêu mình. Chỉ là......
Hình bóng hắn bỗng nhiên hiện ra làm rối loạn suy nghĩ, tâm tư nàng.....
......bất kể là kiếp này hay kiếp trước, bất kể nàng có cố làm gì để quên con người phụ bạc kia đi chăng nữa, nàng vẫn không thể ngừng nghĩ về hắn, ngừng yêu hắn. Vậy nên.....
'Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh em, Tokuro, nhưng xin lỗi..... em không thể yêu anh.....'
- Ông, mai cháu muốn sang Canada....
Biết lý do vì sao, ông Thomas cũng không có ý định ngăn cản. Chuyện riêng của bọn trẻ cứ để chúng nó tự giải quyết đi.
- Ừ..... Đi bao lâu? Cần ông báo trước cho thằng Hidan không?
- Không cần đâu. Lâu rồi chưa đến thăm anh ấy, cháu định cho anh ấy một bất ngờ.
- Ừm.....
- Vậy..... cháu đi nghỉ trước.....
Sakura quay người đi ra cửa, khuôn mặt nặng nề suy nghĩ. Bàn tay nàng vừa chạm vào nắm cửa, sau lưng truyền đến giọng nói tiếc nuối của ông.
- Nếu cháu đã không có ý định đến với nó thì dứt khoát một chút, đừng mập mờ không rõ, làm nó hy vọng vô ích.
Sakura bất động, trầm mặc. Đúng là chuyện này cần phải giải quyết thật nhanh để anh có thể ngừng lãng phí thêm thời gian bên nàng mà đi tìm người con gái khác thích hợp hơn. Nhưng muốn nhanh thì phải thật phũ phàng, nói những lời có thể sẽ tổn thương anh ấy.Nhớ tới sự khổ sở, đau đớn trong ánh mắt của Tokuro lúc ban nãy, nàng càng thêm áy náy, không nỡ làm vậy.
- Cháu sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói...... còn về chuyện cháu sang Canada, ông đừng nói gì với anh ấy.
- Ông sẽ giúp cháu tránh mặt nó một thời gian, tốt nhất là cháu nên chuẩn bị nhanh lên.
- Cháu biết..... Cảm ơn ông.....
......
Hoàn tất thủ tục kiểm tra ở cổng cuối, Sakura được đoàn vệ sĩ hộ tống lên phi cơ riêng. Trong lúc chờ máy bay cất cánh, nàng tiện tay bật TV lên xem tin tức quốc tế, ngay lập tức trên màn hình xuất hiện tin nóng hổi nhất hiện nay.
“Sáng ngày X tháng Y năm 20ZZ, tập đoàn Izzu, một trong top những tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới, đã chính thức tuyên bố phá sản vì không thanh toán được khoản nợ ngân hàng lên đến hàng trăm nghìn tỷ USD.
Chủ tịch Izzu đã nhảy lầu tự tử tại trụ sở chính của tập đoàn ngay sau đó.....”
Trên màn hình chiếu lại cảnh một người đàn ông nhảy từ tầng 65 xuống, thi thể đẫm máu đã được máy quay làm mờ, cảnh sát nhanh chóng phong tỏa hiện trường, ngăn chặn phóng viên chen chúc xung quanh. Khung cảnh hỗn loạn chưa từng thấy.....
“.....Hiện vẫn chưa xác định rõ nguyên nhân vì sao một tập đoàn với bề dày lịch sử phát triển hàng trăm năm lại mắc phải khoản nợ khổng lồ như vậy. Chúng tôi sẽ cập nhật thông tin mới nhất trên kênh XXX.....”
Không chỉ trên kênh quốc tế, hầu như trên mạng, báo chí đều phủ kín tin tức này, thậm chí có toà báo còn mạnh dạn viết bài đăng:
“Chủ tịch Vasconcellos từng có hôn ước với tiểu thư Izzu Kanna, tại sao bây giờ thấy nhà “hôn thê” gặp nguy không ra tay cứu giúp?”
Sakura đọc xong mà âm thầm thương thay cho toà báo này. Deidara ghét nhất là bị nhắc đến chuyện có hôn ước với gia tộc Izzu, đến nàng là em gái cưng còn bị cấm không được nhắc đến chữ “Izzu”, đừng nói là người xa lạ khác. Thôi, xem như toà báo này xác cmn định rồi.....
Một phút mặc niệm bắt đầu......
Một phút mặc niệm kết thúc.....
Vừa mặc niệm xong chưa được bao lâu, nàng lại chuẩn bị mặc niệm tiếp cho một con người xấu số khác.
“Chủ tịch Vasconcellos, ngài có cảm nhận gì khi gia đình của người “suýt đã trở thành vợ ngài” sụp đổ?“. Trên màn hình, một cô phóng viên nhỏ vượt qua sự ngăn cản của vệ sĩ, đến đứng trước Deidara, đưa mic về phía anh, hỏi.
Deidara vốn đang bước đi bỗng dừng bước, cặp mắt sắc bén lạnh lùng quét qua cô phóng viên vừa đặt câu hỏi.
Vệ sĩ sau lưng vội tiến lên đẩy cô phóng viên đó sang bên, không ngờ Deidara lại ngăn cản. Tiếp theo, anh lại làm ra hành động khiến quần chúng sững sờ, không ngoại trừ Sakura.
Deidara tiến sát lại gần cô gái đó, cánh tay mạnh mẽ vòng xuống ôm chặt thắt lưng cô, kéo lại. Bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay cầm Mic của cô, nâng lên.”Tôi chưa từng coi đó là vị hôn thê của mình, gia đình cô ta gặp chuyện có liên quan gì tới tôi!?”
“Không phải trước đây có tin đồn rằng ngài và tiểu thư Izzu là thanh mai trúc mã, tình cảm mặn nồng sao?” Cô phóng viên đó không hề có bất cứ biểu hiện cảm xúc gì với việc bị..... sàm sỡ công khai, thái độ hờ hững chuyên nghiệp đến đáng sợ.
Trên đời này có mấy cô gái nào kháng cự lại được sức quyến rũ menly của Deidara, Sakura buộc phải nhìn cô phóng viên nhỏ bé này với cặp mắt khác.
Hơn nữa, bị nhắc đến điểm cấm kị mà Deidara không những không nổi giận, trái lại còn cất tiếng cười sảng khoái trả lời.
“Tin đồn chỉ là tin đồn. Mặc dù chúng tôi từng là thanh mai trúc mã nhưng từ lâu tôi đã chấm dứt tất cả các mối quan hệ với cô ta, đừng nói là yêu đương, đến người xa lạ cũng không bằng.”
“Tôi có thể hỏi vì sao không?”
“Đơn giản là vì tôi đã phải lòng người con gái khác. Tôi yêu cô ấy và nguyện cùng cô ấy đi đến cuối cuộc đời này.”
“Dù không biết hiện giờ cô ấy có chịu tha thứ cho những sai lầm tôi đã gây nên và chấp nhận nguyện vọng này của tôi không nhưng tôi sẽ làm tất cả khiến cô ấy cam tâm tình nguyện trở thành phu nhân của Deidara này.” Nói đến đây, ánh mắt Deidara trở nên ấm áp, dịu dàng hiếm có nhìn cô gái trong tay.
Mà cô phóng viên cũng không giữ được vẻ mặt bình thản nữa, khoé môi kéo lên nụ cười nhẹ.
“Chúng ta cùng xem xem ngài sẽ khiến điều đó thành hiện thực bằng cách nào.....”
“Không phải em biết rất rõ cách đó sao?” Anh cười nhẹ, một nụ cười cưng chiều, sủng ái, không báo trước hôn lên trán cô gái.
Xung quanh như vỡ ầm lên tiếng hò hét toán loạn, đèn flash từ máy ảnh loé lên liên tiếp, các thợ chụp ảnh đua nhau chụp lại khoảnh khắc này.
“Bốp!”
Quyển tạp chí trong tay Sakura rơi xuống đất, cằm cũng theo đó mà rớt xuống. Mặt nàng lúc này trông giống hết lúc gặp ma ở bệnh viện, có thể nói là nghiêm trọng hơn một chút: “°0°”
Nàng đang xem cái moé gì đây!????
Không chỉ Sakura mà còn vô số người khác đồng cảnh ngộ thê thảm với nàng khi coi đoạn live này trên TV. Ví dụ như ở Mỹ, Sasori đã ngất xỉu sau khi xem xong, hiện đang trên xe cấp cứu vào viện. Ở Anh, Yuki vừa đổ nhầm cả lọ mù tạt vào bể cá. Ở Nga, Kakuzu vừa lỡ tay đánh rơi vỡ tan tành cả bộ bàn cờ vua tinh xảo 100% làm từ kim cương mà mình quý hơn cả mạng. Ở một nơi nào đó dưới đại dương, chiếc tàu ngầm do Itachi lái đã va chạm phải cá voi sát thủ. Cả hai không bị làm sao nhưng tình hình là con cá voi đó đang rất rất rất tức giận..... thế nên có khả năng là sẽ có người “bị làm sao” đấy.....
Về phần Sakura, cũng phải mất một lúc để lấy lại bình tĩnh. Chuyện của anh, tốt nhất là mình đừng nên biết thì hơn, biết chỉ tổ choáng quá mà ngất thôi.
Cơ mà phải thừa nhận một điều, lời Deidara nói rất xúc động và..... rất giống lời một người từng nói với nàng..... Không biết là lời thật lòng hay chỉ là đùa giỡn như trước kia đây.....
Nghĩ tới hắn, vẻ mặt Sakura ảm đạm đi trong chốc lát nhưng rồi khoé môi nhanh chóng kéo lên nụ cười đắc ý, hả hê.
Aizzz..... Nàng rất tò mò, không biết cái bản mặt của gắn trông như thế nào khi phát hiện bị nàng cho “leo cây” nhỉ?
Càng tưởng tượng Sakura càng không nhịn được cười ra tiếng. Tuy nhiên, nụ cười đó không duy trì được bao lâu khi nhìn ra cửa sổ, cái người mà nàng đang cười lại ngồi ngay bên cửa sổ, đối diện nàng trong chiếc phi cơ vừa đỗ vào vị trí bên cạnh.
Dường như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, Sasuke bất giác quay ra cửa sổ, vừa vặn bắt gặp khuôn mặt khiếp sợ như thấy ma của người đã cho hắn “leo cây“. Lửa giận mới nguôi ngoai một chút lại bùng cháy dữ dội, hận không thể đốt cháy nàng.
Lông tơ trên người không hẹn mà dựng đứng như cột cờ, một cơn lạnh lẽo bao trùm từ đầu tới chân nàng.....
Ặc..... Thôi nát rồi.....
Sakura đứng hình, bất động hồi lâu, có vẻ như là đã bị dọa sợ quá mức, chỉ đến khi thấy hắn đứng dậy xuống máy bay, thần kinh nàng mới miễn cưỡng hoạt động lại được.
- Cất..... Cất cánh nhanh! - Sakura loạng choạng chạy vào buồng lái, khẩn trương nói với phi công rồi quay sang chỉ ra ngoài, ra lệnh cho đoàn vệ sĩ - Tất cả các anh xuống máy bay, bằng mọi giá ngăn cản không cho bất kì ai lên đây!
Khi tất cả vệ sĩ đều đã xuống cũng là lúc máy bay chuyển động, từ từ tăng tốc độ, hướng đường băng thẳng tiến.
Sakura nhanh chóng về vị trí, thắt dây an toàn rồi nhìn ra cửa sổ. Không ngoài dự đoán, phía dưới đang có một màn trình diễn võ thuật hết sức vi diệu. 1 chọi 6, nghe con số thì hầu như ai cũng cho rằng 6 người kia thắng chắc, nhưng thực tế lại không như vậy.
Dựa theo hiện trạng ngoài kia thì 6 người đàn ông lực lưỡng đang nằm chổng vó trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, chính là 6 vệ sĩ của nàng. Còn kẻ thắng xuất sắc là cái kẻ đứng hiên ngang nhìn theo phi cơ của nàng đang lao vun vút trên đường băng.
Từ xa trông thấy 6 vệ sĩ ưu tú bị đập cho te tua, còn hắn thì vẫn lành lặn không mất sợi tóc nào, Sakura vừa thương vừa sợ.
Thương là thương mấy người kia vì nàng mà bị ăn đập, sợ là sợ cái bộ mặt hầm hập không khác gì bị quỵt nợ kia của hắn. Nếu như..... nàng bị hắn bắt được thì..... Ực..... Thật không dám tưởng tượng.....
Dưới mặt đất, Sasuke nhìn chiếc máy bay mất hút trên bầu trời, bàn tay siết chặt, âm thanh khớp xương kêu răng rắc kết hợp với vẻ mặt hung hăng, đáng sợ đúng là làm người ta rùng mình.
Hắn liếc mắt nhìn đám người nằm lăn lội trên mặt đất, tuỳ tiện xách cổ áo một người, dễ dàng một tay nhấc lên.
- Máy bay đó đi đâu?
Giọng nói âm lãnh, ma quỷ thành công dọa người vệ sĩ khiếp vía, lắp bắp trả lời.
- Ca..... Canada.....
- Thành phố nào?
- Là..... Là Ottawa.....
Sasuke buông tay vứt người vệ sĩ xuống đất, xoay người quay lại phi cơ, hạ lệnh cho trợ lý sau lưng.
- Đến Ottawa.
- Vâng!
Ngồi trên máy bay chờ trợ lý hoàn tất thủ tục xin cất cánh, Sasuke nghiến chặt răng nhìn lên bầu trời xanh qua cửa sổ, ánh mắt ở đỉnh điểm của sự lạnh giá, phẫn nộ.
- Sakura, nếu để anh bắt được, em___chết___chắc!!!
************
Chap sau hơi bị hot nhé! Muốn có chap sớm tuỳ vào vote vs com của mn=))