Our Destiny

Chương 11: Chương 11: Gậy ông đập lưng ông




Sau tràng cười bá đạo của Yumi và Tenten, Yumi liền lập tức bám theo Sasuke và Sakura, mắt tai hoạt động hết công suất mong thấy được cảnh hay.

Về phần Sakura và Sasuke thì không hiểu là do ngại hay định giữ khoảng cách tôn trọng mà từ lúc đi đến giờ, hai người cách nhau tầm 4m và con số đó đang tăng dần.

Hơi bực mình khi cứ thấy Sakura tránh xa mình như tránh dịch không bằng, Sasuke bất chợt dừng lại. Sakura đang mải nghĩ ngẩn ngơ nên không để ý rằng hắn đã dừng lại từ khi nào, đến khi chỉ còn cách hắn vài bước nàng mới ngẩng đầu lên và để ý thấy hắn nhìn nàng chăm chú như đang đọc xem nàng nghĩ gì trong đầu. Hơi mất tự nhiên, Sakura cười gượng vội lùi lại vài bước.

Nhưng vừa co chân chuẩn bị bước lùi thì hắn đã nắm lấy tay nàng lôi đi.

- Này, ngươi làm gì vậy? Dở hơi à? - Sakura tự nhiên bị lôi đi nên hơi bực, hết em rồi đến anh lôi, bộ nàng là con chó chắc mà cứ lôi đi lôi lại?

- Ngươi đi chậm quá, trễ hết cả việc của ta - hắn chém đại ra lí do.

- Việc của ngươi thì ngươi cứ đi trước đi. Ta đến muộn mấy phút chết ai? - nàng càu nhàu.

Thật là... Bao nhiêu suy nghĩ tích cực về hắn từ sau hôm vừa rồi lập tức không cánh mà bay. Hoá ra hắn vẫn là tên cục cằn thô lỗ như trước, chỉ giỏi ức hiếp thiếu nữ bé nhỏ đáng thương như nàng.....

Cáu thật đấy, nàng càng kéo tay ra thì hắn càng nắm chặt, tính bóp nát xương nàng ra chắc?

Thấy Sakura nhăn mặt vì đau, hắn mới nới lỏng tay ra cho tay nàng “thở“.

Một lúc sau cả hai người đã đến đại điện, nơi diễn ra bữa tiệc. Sau mà chào hỏi quỳ lạy như mọi khi, Sakura đưa mắt xung quanh tìm chỗ ngồi cách xa cái tên chết tiệt kia hết mức có thể. Vừa tìm thấy chỗ ngồi vừa có view super đẹp, lại không lo phải chịu hàn khí tỏa ra từ hắn, Sakura lon ton chạy ra nhanh kẻo mất chỗ phong thủy.

Khốn nạn ở chỗ là nàng đã quên mất tiêu rằng hắn vẫn đang cầm chặt tay nàng. Đã quá muộn để hối hận, hắn đã đọc được ý định của nàng và tất nhiên là còn lâu mới để nàng ngồi đấy, không hề tốn sức lôi Sakura lên thẳng ngai vàng rồi kéo nàng xuống ngồi cạnh mình.

Sakura bất mãn nhích người cách xa hắn được milimet nào thì càng tốt, nhưng mà nhích được chưa nổi 1mm thì bị kéo lại sát cạnh hắn. Rồi thôi hay, nàng vừa bước vào chưa được nổi 5 giây thì đã nghe đủ thể loại xì xào bàn tán rồi, bây giờ còn ngồi cạnh hắn thế này nữa thì nàng không khác gì nam châm hút sắt, vừa ngại vừa ngán.

Hôm nay mừng dịp thánh nữ tái thế, Sasuke đã hạ lệnh tổ chức bữa tiệc mừng, các vị quan trong triều đều xuất hiện, còn có các vị sứ giả từ các quốc gia đem theo đủ các lễ vật, vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa ngà,... Đến tặng thánh nữ.

Thế là chỉ trong phút chốc, từ một người trắng tay từ trên trời rơi xuống, theo đúng nghĩa đen, đã trở thành đại gia tắm trong tiền vàng.

Thế nhưng Sakura đây đến một chút vui mừng còn chẳng có. Căn bản là ánh mắt của mấy tên sứ giả kia nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng không bằng, mặt gian không tả nổi, cứ cười cười.Cười cười cái mẹt! Làm như bà đây là thằng hề không bằng chắc! Thật muốn rút dép ra cho một dép thần chưởng vào mặt bọn chúng, lại phải ngồi cạnh tên chết tiệt kia nữa là nàng thấy cực kì khó chịu. Vậy nên thấy Tenten đến làm nàng mừng khôn xiết, tưởng tìm được người bạn nói chuyện cho đỡ chán thì.....

Nào ngờ trời hành nàng vẫn chưa đủ, Tenten vừa bước vào nhìn thấy hoàng huynh và “hoàng tẩu” thân mật ngồi cạnh nhau, nàng không nỡ ra tay phá hoại nên lờ đi ánh mắt cầu cứu của Sakura lủi ngay chỗ khác. Vâng, bạn bè thế đấy.....

Sau màn chào hỏi và quà cáp đủ kiểu, đến màn giải trí. Mà đã gọi là giải trí thì phải có nhảy múa, có gái đẹp!

Ánh sáng từ từ giảm đi, những vũ cơ xinh đẹp thân mình thon thả, quyến rũ yểu điệu tiến vào, đi đầu là một nữ nhân trong bộ trang phục lụa mỏng manh, thướt tha màu xanh lam, ăn mặc mát mẻ hơn hẳn với những vũ cơ còn lại. Khuôn mặt được che mất một nửa, mái tóc màu đen được buông xoã ra, trên tay là những dải lụa mỏng bay phất phơ.

(tạm tưởng tượng trang phục múa kiểu như người ba tư, có điều không mặc quần mà mặc váy).

Từng bước đi uyển chuyển theo nhạc, những dải lụa màu lam theo động tác múa duyên dáng, mê hoặc, bay lượn xung quanh.

Ai cũng như đắm chìm trong vũ khúc, tất nhiên là trừ 2 người: Sasuke và Tenten, một người lúc nào cũng vũ khí với chả đâm chém cắt cổ giết người như nàng không mấy hứng thú với cái này. Điều duy nhất nàng thán phục là “bà già” này cũng thật đủ dũng cảm để mặc cái trang phục..... sẹc xi kia lượn lờ trước mặt hoàng huynh.

Tiếng nhạc vừa dứt, mọi người ai cũng trầm trồ khen ngợi rằng người đâu mà vừa đẹp lại vừa giỏi, tiếng vỗ tay và lời khen vang lên không ngớt.

Quan Tổng Đốc liền đứng lên cung kính chắp tay, cúi đầu hỏi:

- Hoàng thượng, người thấy vũ khúc của con gái thần như thế nào?

Thì ra đấy là con gái của ông ta, thảm nào nhìn giông giống. Nàng ta tên là Noyasu Kiri, con gái độc của quan tổng đốc Noyasu Shigasa. Nàng ta nổi danh trong Hoả thành là một mĩ nhân với tài múa không ai đọ nổi.

Tất nhiên, đấy cũng chỉ là những gì Tenten nghe dân tình đồn thôi. Chứ tự nàng đánh giá thì “bà già” này đẹp lắm, đẹp gần bằng bà già 50 tuổi, múa cũng đẹp, đẹp gần bằng vũ cơ múa xấu nhất Hỏa thành. Rõ rang là dân tình đồn thổi quá chớn rồi....

Sasuke nhíu mày, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn Kiri, rồi bỗng dưng phẫn nộ vỗ mạnh lên bàn, quát:

- Hỗn xược! Dám ăn mặc thô thiển thế này diện trước mặt trẫm!

Mọi người đồng loạt giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, ngay cả Sakura cũng không nén nổi khó hiểu quay sang, trên đầu là ba dấu hỏi chấm. Ăn mặc thế này thì sao? Thế nào gọi là thô thiển, trang phục người ta mềm mại, quyến rũ thế mà? Làm gì mà tức thế, người ta mặc thế nào ảnh hưởng tới kinh tế nhà ngươi chắc!

- Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! – Kiri còn chưa hiểu mình sai ở đâu nhưng vẫn thức thời quỳ rạp xuống van xin tha mạng, tránh chọc giận tới Hoàng thượng thì chỉ còn đường chết.Rất nhanh sau đó, các vị đại thần cũng vội quỳ rạp xuống, đồng thanh hô:

- Hoàng thượng bớt giận!

Sắc mặt Sasuke không khá thêm được chút nào, cặp mắt lạnh lẽo, sắc bén quét qua một loạt đại thần phía dưới rồi rời đến nhìn Kiri đang run rẩy, trầm giọng quát:

- Đường đường là Thiên kim tiểu thư được giáo dục đàng hoàng lại dám ngông nghênh ăn mặc phóng túng như vậy trên điện! Để các sứ thần biết thì còn ra thể thống gì nữa, các nước láng giềng sẽ đánh giá thế nào về văn hoá Hỏa quốc chúng ta!

- Liên quan.....? – Sakura nhỏ giọng lầm bầm, quên mất là mình đang ngồi cạnh ai.

Cái giọng khinh khỉnh này lọt vào tai Sasuke, làm hắn đang giận còn tức điên hơn, hung hăng nhéo mạnh vào đùi nàng một cái, hại nàng giữa đại điện trang nghiêm đang im phăng phắc kêu oái một tiếng.

Chà.... Cái tiếng này mờ ám biết bao....

Tất cả các đại thần, ngay cả Kiri cũng tò mò muốn ngẩng đầu nhưng bị sát khí từ hắn toát ra làm cho khiếp vía đổ mồ hôi, nghiêm chỉnh cúi đầu. Vẫn chỉ có Tenten đang ngồi nhấm nháp ly rượu, nhìn về phía hai người đang “thân mật âu yếm” kia, khinh bỉ một cái.

'Làm như huynh tử tế lắm! Giữa nơi công cộng dám sàm sỡ con gái nhà lành.... Tch Tch.... Hư hỏng!'

Sakura bị nhéo đau, uất ức trừng mắt nhìn hắn, lại ngoài ý muốn bị hắn nhéo cho cái nữa, còn lườm cảnh cáo nàng.

'Lườm cái đầu nha ngươi! Ngươi gây sự trước mà còn dám dùng cái ánh mắt đấy là sao! Muốn oánh nhau à?' Tất cả những suy nghĩ này vô tình thể hiện rõ nét trên mặt nàng. Kết quả.... ăn thêm cái nhéo nữa....

Kì thực Sasuke cũng không thích chơi ác thế đâu, nhưng mà tự nhiên hắn nổi hứng muốn trêu chọc nàng, nhìn cặp mắt rưng rưng ủy khuất của Sakura với cặp má hồng mềm mại kia làm hắn càng muốn chọc tức nàng hơn!

Đáng tiếc, chỗ này không phù hợp để có những hành vi như vậy, với lại, vẫn còn có chuyện cần xử lí....

- Lôi ra ngoài chém làm gương cho kẻ khác!

Cái gì?

Sakura khiếp sợ quay sang. Tên này bị cuồng chém giết hay sao, hở tí là đòi chém người, bị rối loạn tâm lý à?

- Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Nô tì biết tội rồi! Hoàng thượng tha mạng! – Kiri hoảng sợ quỳ xuống, dập đầu van xin, khuôn mặt vốn trang điểm xinh đẹp đã giàn dụa nước mắt, khóc lóc ỉ ôi.

Thấy hoàng thượng ra tay tuyệt tình như vậy, các đại thần cũng không đành lòng, cúi xin thay cho Kiri.

- Hoàng thượng, tài nhân Kiri cũng chẳng qua là vì muốn góp vui cho buổi tiệc mới ăn mặt có chút thất thố như vậy. Mong bệ hạ tha cho tài nhân một con đường sống. Với lại, hôm nay là ngày vui của Thánh nữ, không nên để cảnh chém giết làm ảnh hường không khí! Bệ hạ minh xét!

“Bệ hạ minh xét!” Chúng thần đồng loạt hô.

Sasuke cau mày, lửa giận dâng cao. Hắn vốn định hạ lệnh lôi hết lũ đại thần này ra chém, không ngờ cô nàng bên cạnh hắn bỗng dưng ôm chặt lấy tay hắn.- Ông ta nói đúng đấy, dù gì cũng là ngày vui của ta, ngươi không thể làm mất hứng của ta được, Sasuke.... – Môt tiếng “Sasuke” ngọt ngào của Sakura kèm theo đôi mắt lục bảo long lanh của nàng thành công làm ai đó mất hồn trong giây lát.

Tức giận của Sasuke lập tức vơi đi một nửa, lại thêm cánh tay mềm mại ôm chặt lấy tay hắn, tức giận cứ thế không cánh mà bay. Có người đẹp ôm mình, tội gì không hưởng thụ! Giữa đại điện, hắn ngang nhiên duỗi cánh tay ra ôm nàng vào lòng, tay còn lại không đứng đắn nhéo má nàng một cái.

- Được rồi, lần này chiều theo ý ngươi!

Sakura nén đau nhức trên mặt, miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi, trong lòng khổ sở kìm nén tức giận muốn nổi bão.

'Cứ đợi đấy, thù bị sàm sỡ công khai này nhất định bà sẽ báo!'

Sasuke không nói gì, phất tay cho hai thị vệ đang giữ Kiri lui ra, giọng hắn lạnh lẽo đầy cảnh cáo Kiri đang dập đầu tạ ơn phía trước.

- Khôn hồn về ăn mặc lại cho tử tế! Nếu còn có lần sau, chém đầu không tha!

Sau khi Kiri lui ra ngoài, Sakura bực mình giãy khỏi vòng tay cứng như sắt thép của Sasuke, đen đủi thay, càng bị siết chặt hơn, làm nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Trái lại, Sasuke lại đang rất hưởng thụ, thỉnh thoáng nhéo yêu má nàng một cái, làm ai tức muốn hộc máu....

Bề ngoài người khác nhìn vào thì trông cả hai rất ân ái, hòa thuận, chứ chỉ có người trong cuộc biết khói lửa chiến tranh đang tung tóe cả lên đây....

Tenten nhìn thấy hai kẻ “bất lịch sự” này lại diễn trò ôm ôm ấp ấp, cộng thêm cái mặt hớn hở, sung sướng của ai đó nữa, lần thứ N coi thường.

'Khiếp! Trông cái mặt kìa! Sàm sỡ người ta thế kia còn dám khoe ra cái mặt sung sướng như vớ phải vàng! Mất thể diện hoàng tộc quá đi!'

Sau khi Kiri rời khỏi, bữa tiệc lại tiếp tục như thường, chỉ có điều không khí có chút e ngại, không còn náo nhiệt như trước nữa. Bỗng xuất hiện một sự kiện làm người ta tưng bừng cả lên. Vị quan Khâm thiên cạnh Tente đứng lên tâu:

- Bệ hạ, ngôi hoàng hậu đã lâu chưa có chủ. Vị trí Quốc mẫu không thể một ngày không có, chi bằng tổ chức cuộc thi tuyển tú nữ khắp Hỏa Quốc. Bệ hạ cũng cần lập gia đình nhanh để còn có người sớm nối dõi tông đường. Ý người thế nào?

“Phụt...” Tenten nghe xong mà bao nhiêu rượu trong mồm lần lượt theo gió mà bay. Thấy mọi ánh mắt hướng về hành động không mấy lịch sự của mình, Tenten vội chỉnh đốn lại tư thế, cầm cái khăn lau lau miệng.

Quận chúa đã bình thường lại rồi thì hàng trăm ánh mắt lại nhắm thẳng đến hắn đang ung dung ngồi đằng kia. Tenten nhìn hắn với ánh mắt “huynh mà đồng ý thì phần đời còn lại không xong với muội đâu“.

Nàng không muốn có mấy bà chị dâu đỏng đảnh choảnh chó như Kiri phiên bản 2 đâu, nàng chỉ muốn Sakura làm chị dâu thôi.

Sắc mặt Sasuke mới tốt lên được chút lập tức sa sầm lại, giọng nói lãnh khốc vang đến tai quan Khâm thiên.

- Đến chuyện gia đình trẫm ngươi cũng muốn can thiệp sao?- Nô tài không dám! – Quan Khâm thiên vội vàng phủ nhận - Chỉ là.... hoàng thượng cũng đã đến tuổi nên lập phi, yên bề gia thất....

- To gan! Các ngươi không lo chăm sóc dân chúng đang đói khổ, lại suốt ngày nghĩ đến chuyện đưa con gái vào làm phi tần mong trèo cao!

Một câu này của Sasuke đã đâm trúng tim đen của quan Khâm thiên, đúng là ông đang định tiến cử con gái mình vào làm phi, nếu chiếm được sủng ái của hoàng đế thì sau này còn ai dám không nể mặt ông nữa. Tiếc là, ông không ngờ hoàng thượng vạch trần ông như vậy....

- Nô tài biết tội! Hoàng thượng bớt giận!

'Lại là câu này.... các ngươi nói hoài không thấy chán à?' Sakura lười biếng phải để ý mấy chuyện này, cũng kệ xác bàn tay đang khóa chặt eo nàng, cứ ăn đã rồi tính sau!

- Quan khâm thiên to gan, dám cạy quyền làm càn! Lôi xuống đánh 50 đại trượng, tước hết chức quan, đuổi ra khỏi Hỏa đô, vĩnh viễn không được quay lại! – Sasuke không chút nhân từ hạ lệnh, những kẻ dám can thiệp vào truyện của hắn đừng mơ được kết cục tốt đẹp, trừ một người....

Sasuke khẽ liếc nhìn nữ nhân đang thản nhiên ăn uống như thường kia, ánh mắt lóe lên một tia dịu dàng, yêu chiều không rõ....

Mọi người còn tưởng được xem kịch hay, còn đang định nhân thời cơ này góp vui, thử tiến cử con gái mình lên xem có cơ may làm hậu không. Ai ngờ, hoàng thượng lại phản ứng dữ dội như vậy, nếu ban nãy bọn họ mà hùa cùng với lão già kia, không phải lúc này ngồi chờ bị đánh chết sao....

Sakura vẫn điềm nhiên không quan tâm, chỉ cần ông già không chết là được rồi, còn lại nàng không cần để ý nhiều làm chi, mất cả khẩu vị....

Sau hai lần biến cố bất ngờ xảy ra, bữa tiệc vẫn cứ thế tiếp tục.

Nhạc nổi lên, các vũ cơ quyến rũ vào nhảy múa, các thiên kim tiểu thư cũng tham gia hiến vũ, đánh đàn,.... còn có để góp vui không thì chắc chắn là không rồi.

Toàn con ông cháu cha đủ kiểu thế này, cứ như đây là lễ xem mắt không bằng, vui cái nỗi niềm gì. Từ đầu vào đến giờ nàng đã nhìn và nghe đủ thể loại giọng ngọt phát ói, ánh mắt hấp dẫn, quyến rũ hướng đến tên “sáng nắng chiều mưa trưa bão tố” bên cạnh nàng, rồi còn ánh mắt đố kị, ghen ghét bắn về nàng.

Sakura xin thề, xin hứa, xin đảm bảo rằng nếu nàng không bị phong ấn thì nàng sẽ thiêu rụi mấy cái mặt bôi son chát cả hộp phấn lên mặt kia.

Mà nàng cũng không phải dạng vừa đâu, nó trừng mình, mình quắc mắc trừng lại.

'Tưởng chỉ có cưng biết trừng mắt thôi á! Chị mày đây ba năm đoạt giải quán quân trừng mắt suốt 3 tiếng không chớp đấy! Hạng tép riu như chú địch sao nổi chị!'

'Mày rảnh vừa thôi! Con điên!' Inner coi thường mắng.

- Trừng vừa thôi! Lòi mắt ra bây giờ! – Sasuke buồn cười xoay mặt nàng lại, không quen lạnh lùng quét mắt qua đám thiên kim kia, rồi nhanh tay đút quả nho vào cái mồm bên cạnh đang chuẩn bị ngoạc ra mắng hắn kia.

Cứ mỗi khi Sakura nhai xong muốn mở miệng mắng người liền bị hắn tống ngay quả nho hoặc táo vào mồm. Dần dần nàng cũng lười không muốn nói, ăn xong lại há mồm ra cho hắn đút ăn.Tạm thời sau hai biến cố không có nhiều chuyện gì to tát xảy nữa, cho đến khi....

- Hoàng thượng, nô tỳ xin mời người và thánh nữ chén rượu coi như tạ tội vì sự lỗ mãng lúc trước.

Có vẻ như Kiri vẫn quyết tâm mồi chài cho bằng được Sasuke, suýt bị chém chết rồi mà vẫn còn muốn câu dẫn hắn. Sakura thật bội phục bản mặt dày vô đối của ả.

Kiri uốn éo, yểu điệu cầm bình rượu đi đến chỗ bọn họ, rót ra hai chén rượu rồi che mặt làm bộ e thẹn mời mọc.

Sakura: “.....” Con rảnh!

Sasuke không trả lời, cảm thấy loại đàn bà này thật phiền toái, hắn cũng biết trừ khi hắn giết ả thì cho dù hắn có đuổi thế ào ả cũng như đỉa bám dính cho mà xem. Sasuke không tìn nguyện, nâng ly lên uống cạn một hơi. Nàng không thích chém giết, vẫn là mình chịu thiệt tí vậy....

Còn Sakura thì nặn ra nụ cười cảm tạ rồi nâng ly lên uống trước ánh mắt vui mừng của Kiri. Rượu mà ả rót là loại rượu cực mạnh, nam nhi sức khoẻ tốt uống quen không sao, còn nữ nhân mà mới uống thì sẽ bị choáng váng đầu óc, hoa mắt chóng mặt, ngất xỉu.

Kiri cho rằng Sakura gây cản trở ả quyến rũ hoàng thượng nên cần loại bỏ ngay vật cản khỏi bữa tiệc. Ả cho rằng Sakura không quen uống rượu vì là thánh nữ, lí do hết sức vớ vẩn. Nếu dùng nó với Yuki thì sẽ thành công, còn với Sakura thì phản tác dụng là cái chắc.

Sasuke uống rồi mới biết là rượu mạnh, định bảo Sakura đừng uống thì ai ngờ nàng đã nốc cạn rồi.

- Sakura, ngươi có sao không? - Sasuke lo lắng nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của nàng, lắc nhẹ vai gọi.

Sakura im lặng chóp chép miệng một chút, rồi bỗng nhiên cười hớn hở, hưng phấn đưa ly ra đòi thêm.

- Không sao! Không sao! Rượu ngon phết đấy! Cho ta ly nữa!

Kiri hơi bất ngờ trước Sakura, không những không mệt mỏi mà còn rất phấn chấn đòi uống tiếp. Kế hoạch thay đổi, chuốc say nàng.

Và ả tiếp tục rót hết chén này đến chén nọ đến gần hết bình rồi mà nàng vẫn còn rất tỉnh, tỉnh đến đáng sợ. Cầm chén rượu lên định nốc tiếp thì không ngờ bị hắn giật mất chén rượu đặt ra xa.

- Ơ..... ơ..... - Sakura ngơ ngác, đơ mặt nhìn hắn.

- Uống thế đủ rồi! - Sasuke nghiêm mặt nói, phất tay đuổi Kiri - Ngươi lui xuống!

Ả đành bất đắc dĩ lui xuống bực mình, ai mà ngờ tửu lượng của Sakura tốt vậy.

- Trả cho ta. Sao ngươi vô duyên, bất lịch sự thế, ta đang uống mà..... - Sakura làu bàu, rướn người vớ lấy ly rượu nhưng bị Sasuke giữ tay lại.

- Uống gần hết cả bình rượu nặng rồi mà ngươi vẫn còn tỉnh. Ngươi có bình thường không đấy?

- Xời, cái bình bé tẹo đấy ăn nhằm gì. Ngày xưa ta còn chơi cả vại rượu như thế uống thi với phụ hoàng cơ mà.....

Quả thật bây giờ là mặt mũi nàng chán đời thật, đỏ lừ cả lên do nốc nhiều quá. Mắt mũi lờ đờ buồn ngủ, hết ngáp ngắn rồi lại ngáp dài.

Haizzz.... Bó tay...

Kiri nhìn thấy tình trạng của Sakura thì vui như vớ phải vàng, liền bước lên nói:

- Bệ hạ, thánh nữ có vẻ đã mệt rồi, nên đưa người về nghỉ ngơi.

Nghe ả nói có lý, hắn quay sang định bảo Tenten đưa Sakura về thì Tenten đã chạy mất tiêu từ lúc nào rồi. Quay lại nhìn Sakura định hỏi xem nàng tự đi một mình được không thì thấy nàng đã tựa đầu vào hắn ngủ ngon lành cành đào rồi. Thở dài, hắn nói với Tsunade gần đấy.

- Tsunade, phiền bà thay ta tiếp tục bữa tiệc....

Nhìn Sasuke rồi lại nhìn sang Sakura bên cạnh, Tsunade cười một cách mờ ám....

- Không phiền, không phiền! Hoàng thượng mau nhanh nhanh đưa hoàng hậu à nhầm thánh nữ về “nghỉ ngơi vui vẻ“. Còn lại cứ để ta lo!

- .....

Hắn quay sang bế Sakura trong vòng tay rời đi, coi như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn mình. Kiri thì tức ói máu, vốn định đuổi Sakura đi thôi, ai ngờ hoàng thượng lại đưa cô ta về. Không những hỏng cả kế hoạch mà còn tạo cơ hội cho hai người kia ở bên nhau nữa. Đây gọi là gậy ông đập lưng ông.

Sakura ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn, rúc đầu vào người hắn. Không biết là do say hay ngủ mơ nữa mà nàng lại vòng tay ôm cổ hắn, tựa đầu lên vai hắn ngủ ngon lành.

Nhìn nàng ngủ yên trong vòng tay mình, hắn khẽ mỉm cười, tay ôm nàng chặt hơn như sợ nàng sẽ đi mất. Giờ thì hắn đã chịu thừa nhận rằng người con gái này đã trở nên cực kì quan trọng đối với hắn. Hắn sợ rằng một ngày nàng sẽ rời xa hắn mãi mãi để trở về thế giới của nàng, nơi nàng thật sự thuộc về. Trân trọng từng khoảng khắc bên cạnh người mình yêu là tất cả những gì hắn có thể làm bây giờ, bởi ai biết ngày mai sẽ có những chuyện bất ngờ nào xảy ra.

Bế nàng về cung Bạch Hổ, nhẹ nhàng đặt Sakura lên giường, đắp chăn cho nàng, bảo vệ khỏi cái lạnh vẫn còn vương lại của mùa đông. Cúi đầu hôn lên vầng trán nàng rồi lặng lẽ rời đi.

Ngay khi cánh cửa vừa khép lại cũng là lúc Sakura mở mắt. Hoá ra ngay khi hắn đặt nàng xuống giường nàng đã tỉnh rồi, chẳng qua là giả vờ ngủ để xem hắn có định làm trò gì sàm sỡ nàng không.

Sakura khẽ đưa tay chạm nhẹ lên trán, đôi mắt lục bảo lờ đờ nhìn ra cửa, môi khẽ nở một nụ cười rạng rỡ, ấm áp như mùa xuân....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.