Our Destiny

Chương 51: Chương 51: Tình yêu không có kết cục




Ai cũng biết khi ba thế giới phân chia, Thần đế đã giao cho Thiên giới và Ngục giới quyền nắm giữ, viết lên số mệnh người Hạ giới, cũng giống như dựa vào cuộc đời họ quyết định nơi bọn họ sẽ đến sau khi chết (kiểu thiên đường và địa ngục ý) hay hình hài khi đầu thai lại ở Hạ giới. Bất kể là người giới nào, một khi đã đặt chân xuống Hạ giới đều phải chịu sự sắp đặt của họ. Sasuke cũng nghĩ hắn và Sakura không phải là ngoại lệ nhưng dựa trên sắc mặt nghiêm trọng của Yuki thì có vẻ mọi chuyện không đơn giản như vậy...

- Người nói vậy là sao?

- Ngươi nghe cho kỹ đây, số mệnh của hai người vốn dĩ đã không nằm trong quyền sắp đặt của bọn ta.

Hắn kinh ngạc nhìn Yuki, không nói nên lời.

Nàng trầm giọng xuống kể lại những gì mình biết.

- Có những người rất đặc biệt, từ khi sinh ra đã có khả năng kiểm soát vận mệnh của chính mình, không chịu sự ràng buộc của Thiên giới hay Ngục giới. Ngươi cũng là một trong số hiếm đó. Do vậy, chúng ta chỉ có thể thông qua người khác can thiệp vào họ. Nhưng....

- ....Kể từ khi Sakura xuống đến Hạ giới, gặp ngươi, chúng ta hoàn toàn không có khả năng sắp đặt vận mệnh của tất cả những người đã từng can thiệp vào cuộc đời của ngươi. Ngay cả vận mệnh của Sakura ta cũng không có khả năng sắp đặt...

- Điều này chưa từng xảy ra trước đây. Vậy nên, ta đã cầu xin Thần đế giúp ta có thể nắm giữ được vận mệnh Sakura, để giữ nó được an toàn tại đây...

- Vậy Thần đế có làm được không? - Sasuke đột nhiên chen vào hỏi.

- Có.... Thần đế đã gắn kết vận mệnh cả đời của Sakura vào một cuốn sổ, ghi lại mọi thứ từ khi nó đến đây, ta cũng có thể sửa lại hoặc viết theo những gì ta muốn, nhưng....

- Người đã không làm vậy....

- Không sai! Ta đã để nó sống như những gì nó muốn, và nó đã yêu ngươi, chọn ở bên ngươi. Cũng là từ lúc nó chọn ở lại, có chuyện đã xảy ra...

Nói đến đây, sắc mặt nàng trở nên nghiêm trọng rất nhiều.

- Chữ viết trong sổ ngày càng mờ dần, cùng khi đó là tình yêu của các ngươi ngày càng lớn. Điều này là gì, ngươi cũng có thể tự đoán ra....

'Tình yêu của ta và Sakura sẽ không đi đến đâu....' Hắn thầm nghĩ, tay bất giác nắm chặt.

Nhìn sắc mặt của Sasuke, Yuki cũng biết là hắn đã đoán ra, liền tiếp tục.

- Khi ngươi làm tổn thương nó, tuyên bố muốn cưới Karin làm hậu, ta đã muốn viết cho nó một tương lai mới, cuối cùng ta đã chậm một bước. Ngay khi cây bút chạm vào giấy cũng là lúc đôi mắt màu đỏ của nó xuất hiện, đồng thời bật ngược cây bút lại, cuốn sổ lập tức tự bốc cháy và bị thiêu hủy hoàn toàn.

- .... - hắn khẽ nhíu chặt mày, rất muốn lên tiếng hỏi rốt cuộc đôi mắt đỏ của Sakura là sao, lại vẫn kiên trì im lặng lắng nghe, chờ lời giải đáp trong đó.

- Ta lần nữa đi cầu xin Thần đế, nhưng Ngài đã từ chối không giúp, bởi vì ngay cả Ngài cũng không thể làm gì được nữa.... Bây giờ, không một ai có thể sắp đặt các ngươi nữa, vận mệnh của hai người.... hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân....- Rốt cuộc đôi mắt đỏ đó là gì? - đến lúc này hắn đã nén không nổi nữa mà hỏi.

- Ngươi không cần biết nhiều về nó, chỉ cần biết là tuyệt đối không thể để nó xuất hiện một lần nữa!

- Vậy xin Người hay tin tưởng giao nàng cho ta, ta sẽ đảm bảo điều đó! - hắn khẩn trương tiến tới trước mặt nàng.

Yuki cười lạnh, giọng giễu cợt.

- Ngươi đã mất đi một cơ hội rồi, nghĩ rằng ta sẽ giao cơ hội thứ hai quý giá cho ngươi sao? Nên biết rằng, chỉ một sai lầm nữa sẽ dẫn tới kết cục không tưởng nổi đâu! Ngươi có thể sẽ chết đó....

Ai cũng sợ cái chết, bây giờ là lúc thích hợp để thử thách tình yêu của hắn với Sakura có vượt qua nổi cái chết không? Mặc dù nàng cũng biết rằng trước đây hắn đã từng liều mạng bảo vệ Sakura khỏi bầy sói, hỏi lại có hơi thừa. Nhưng nàng không nói đùa, cái chết có thể là điều khó tránh khỏi trong tương lai gần....

- Sớm muộn gì cũng chết, vấn đề là chết sớm hay chết muộn.... - hắn lấy nguyên câu của Sakura trước kia ra - .... Hơn nữa, nếu ta chết vì Sakura thì cũng không có gì hối tiếc. Đời này gặp được Sakura, cho dù ta chết, nàng cũng chỉ có thể là của ta!

Giọng bá đạo tuyên bố chủ quyền, cũng ngụ ý rằng Yuki đừng mơ mang Sakura đi khỏi hắn.

Làn môi bạc khẽ nhếch lên. Không tệ! Người dám dùng cái giọng ngang ngược này với nàng không nhiều, hắn dám vì con bé mà hỗn xược với nàng. Xem ra.... Hắn là yêu nó thật lòng. Thời gian ở trên Thiên giới theo dõi Sakura, nàng cũng đã thấy được tình yêu ngày một lớn của hai người. Chỉ hy vọng, vượt qua mọi khó khăn, tình yêu này sẽ được trả đúng giá.

- Ta hỏi ngươi, ngươi sẽ làm Sakura hạnh phúc và an toàn chứ?

- Ta sẽ cố...

- Ta không cần ngươi cố! - nàng gắt - cái ta cần chính là lời bảo đảm, lời thề!

- Ta thề sẽ dùng cả đời này để bảo vệ nàng, để yêu nàng, làm nàng trở thành người hạnh phúc nhất thế gian! - hắn lớn tiếng cứng giọng thề.

Nàng hài lòng mỉm cười. Chuyến xuống đây xem ra cũng có ích lợi một chút. Thời gian không còn nhiều. Dưới cản trở của phong ấn, nàng chỉ có thể nhập hồn xuống đây trong khoảng thời gian ngắn, rồi dùng phép dịch chuyển thể xác nữ tư tế đến đây, hết thời gian, thân thể này sẽ quay trở lại Thánh điện ở Tuyết quốc, còn hồn nàng sẽ trở về Thiên giới.

- Dù gì thì ngươi cũng đã từng mạo phạm đến thần thánh....

- Ta sẽ tiếp nhận trừng phạt - không đợi nàng nói xong, hắn đã nói rồi.

- Thử thách của ta đặt ra cho người chính là.... tương lai... Vượt qua được nó, ngươi mới có thể ở bên Sakura...

Dứt lời, làn khói trắng lần nữa xuất hiện bao quanh Yuki. Khói tan cũng là lúc nàng biến mất khỏi căn phòng.

---------------

Trong phòng, Sakura thì sốt ruột, lo lắng không thôi, từ nãy đến giờ tính ra đã đi lại gần 100 vòng rồi. Nàng không chóng mặt nhưng người đang nằm bò trên bàn đã hoa mắt đau đầu buồn ngủ rồi đấy.Tenten miệng không ngừng ngáp đến chảy hết nước mắt nước dãi ra.

Hừ! Nếu không tại hoàng huynh lôi nàng đêm đây trông chừng Sakura chạy đi theo hắn thì giờ này Tenten đã đang nằm kềnh lên giường mơ đẹp rồi. Thông cảm, dạo này nàng đặc biệt có thói ngủ ngày....

Đúng lúc đang ngoạc mồm ra chuẩn bị ngáp cái nữa thì cửa mở ra. Tiếp theo, trước khi nàng kịp nhận ra đó là ai thì đã bị xách cổ áo ném bay ra ngoài lộn vó trên hành lang rồi, đến kêu cũng chưa kịp, chỉ nghe được tiếng cánh cửa đóng rầm lại. Một lúc sau trấn tĩnh lại, nàng mới thầm chửi thề trong lòng:

'Bà nó! Có gấp lắm cũng đâu cần nhẫn tâm ném muội như ném bóng như thế! Hại bà tí nữa bay xuống tầng một

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.