Our Destiny

Chương 29: Chương 29: Từ từ sập bẫy




Sau khi đã làm lành với Sasuke, Sakura lại trở về như cũ, tuần 3 lần đi chơi ngoài thành với hội kia. Cứ thong thả mà tận hưởng cuộc đời vui thú thích đi đâu thì đi, nàng chưa bao giờ hối hận về cuộc sống này cả, có bạn bè đầy đủ, có một nam nhân lí tưởng dành riêng cho mình, tự do tự tại không bị gì bó, ép buộc. Nhưng đó chỉ là cho đến bây giờ, trong tương lai, nàng sẽ hối hận không nguôi về ngày này, hối hận về tự do đang có.

Hôm nay Tenten và Suigetsu có việc bận phải ở lại hoàng cung nên vốn dĩ nàng phải ở im trong phòng nhưng đằng này, lâu rồi nàng không được động chân động tay đâm ra hơi ngứa. Chính vì vậy, nàng quyết định sẽ lủi ra ngoài chơi một mình, để đảm bảo an toàn hơn nữa, hôm nay nàng sẽ không đến phủ Yamanaka mà sẽ đặc biệt đến một nơi hoang vu, thêm cơ hội trải nghiệm cảm giác rùng rợn như mỗi lần chơi ma lon hay ngôi nhà ma.

Rảo bước đến một khu phố bị bỏ hoang hẻo lánh, ghê rợn, vắng bóng người, chỉ có vài tia nắng yếu ớt chiếc xuống đường đi chật hẹp. Nhà cửa bị bỏ hoang, lớp bụi dày đặc, thi thoảng lại có tiếng kêu lách cách lạch cạch.

'Chưa gì đã thấy kinh rồi. Hay là mình quay lại?' Mới đi đến giữa đường mà nàng đã thấy hơi rợn rồi, đấy mới là ban ngày thôi đấy, không biết ban đêm thì còn tởm thế nào nữa.

Xoay người ra hướng cổng khu phố tính đi về thì một tiếng khóc lóc, rên rỉ tham thương, bi ai vọng đến tai nàng.

Sakura sợ đến mức chân cứng đờ ra, không nhúc nhích nổi, mặt xanh lét.

'Con ngu kia, mày đứng đấy làm cái gì? Chạy đi không “con ma” nó đuổi đến làm thịt mày bây giờ!!!' Inner giận dữ gào thét.

'Khoan đã, mày nghe kĩ thử xem. Đây không phải tiếng ma mà là tiếng khóc của người' Sakura dỏng tai lên nghe cho kĩ, quả nhiên là vậy.

'Trời ạ! Ma không phải là người không siêu thoát chắc? Mà đã là người thì không biết khóc chắc?' Inner đập trán thất vọng than dài 'Mày chơi ma lon bao lâu nay mà không có lấy một chút kinh nghiệm thực tiễn nào à?'

'Mày trật tự giùm cái. Nhức đầu quá! Tao sẽ đi xem thử xem đấy là cái gì' Nói rồi nàng quay người trở lại, lần theo tiếng rên rỉ rầu rĩ. Và đây cũng là lần đầu tiên Inner bị ăn quả bơ từ Sakura bản chính.

Càng bước lại gần, tiếng khóc càng trở nên rõ rệt, là tiếng khóc của một đứa trẻ. Đẩy cánh cửa gỗ cũ nát ra, nàng bước vào bên trong căn nhà nhỏ, sàn trải một lớp bụi dày, tường tróc sơn, trong góc nhằng nhịt mạng nhện.

Nhìn đến góc phòng, nơi phát ra tiếng khóc, có một bé trai trông tầm 4-5 tuổi đang gục mặt xuống sàn khóc đến giọng lạc hẳn đi vẫn cứ khóc. Phía trước đứa bé là một người phụ nữ trung niên, người gầy dơ xương, da trắng bệch, môi khô cong, tóc xơ. Đôi với một thầy y nghiệp dư như Sakura nhìn qua là biết người này đã qua đời được khoảng 1-2 ngày rồi.

Nghe được tiếng sàn nhà cót két, đứa bé ngưng khóc ngẩng đầu lên nhìn nàng, khuôn mặt gầy guộc, mắt sưng phồng lên đỏ hoe, nước mắt nước mũi nhem nhuốc khắp mặt.

- Chị là ai? - đột nhiên mặt đứa bé chuyển sắc, đầy sợ hãi, run run hỏi - Chị có phải là kẻ đến đòi nợ không? - Hả? Kh...ông...

Không để nàng nói đầu đủ câu, đứa bé lập tức khóc toáng lên.

- Oa oa oa... Nhà chúng tôi chẳng còn gì đâu... Xin các người tha mạng... Oa oa... Xin các người tha cho mẹ tôi... Oa oa...

- Em hiểu nhầm rồi... Chị không phải kẻ đòi nợ gì hết cả. Chị chỉ tình cờ đi qua đây thôi. Chị không phải người xấu - Sakura lúng túng xua tay lắc đầu.

Đứa bé lúc này mới thôi gào thét, bò ra túm lấy chân nàng, ánh mắt cầu khẩn van xin.

- Xin chị hãy cứu mẹ em, em không hiểu tại sao 2 hôm nay mẹ ngủ dậy không tỉnh lại nữa... Mẹ có bị làm sao không? Em sợ lắm... Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Mẹ là người thân duy nhất của em... Hức hức

Ánh mắt nàng bỗng nhiên trầm xuống. Nhìn đôi mắt đẫm lệ của đứa bé mà nàng không đành lòng. Nhưng nàng đâu thể làm gì khác, người chết đâu thể sống lại, cho dù là thần thánh cũng không làm nổi.

Ngồi xổm xuống xoa đầu đứa bé, nghẹn ngào nói:

- Xin lỗi em. Chị không thể làm gì khác được. Mẹ em... sẽ không tỉnh lại được nữa.

- Không.... Không biết đâu. Chị nói dối... Oa oa... Nhất định mẹ sẽ tỉnh lại... Mẹ không có chết... - Đứa bé lần nữa khóc thét lên.

Sakura thì quả thật loay hoay không biết nói gì để an ủi đứa bé đây... Bỗng nhiên, nó im bặt lại, ánh mắt khẩn cầu nhìn nàng.

- Chị ơi, chị có thể đi xin thánh nữ ra tay giúp đỡ được không? Người đã từng hồi sinh hoàng thái hậu thì chắc chắn sẽ hồi sinh được mẹ... Xin chị... Mất mẹ em không biết phải sống ra sao nữa... Thánh nữ rất hiền lành tốt bụng, chắc chắn sẽ đồng ý thôi.

- Chuyện này... - nàng không biết nói thế nào, chẳng lẽ bảo là hoàng thái hậu lúc đó đâu có mất, chỉ là hôn mê nên mới cứu được thôi.

Nàng rất muốn thẳng thừng từ chối nhưng đau lòng thay lại hoàn toàn không có khả năng đó. Đành gật đầu đồng ý đại vậy, có gì về cung sẽ tính sau.

Đứa bé thấy nàng gậy đầu thì vui lắm, ríu rít cảm ơn nàng, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

---------

Tại hoàng cung, thư phòng, cùng lúc đó.

- Hoàng huynh, hôm nay huynh gọi mọi người đến đây chỉ để ngắm huynh làm việc thôi à? - Tenten chán nản chống tay gật gù trên ghế.

Naruto và Suigetsu ở bên cạnh thì đã ôm gối ngủ từ lúc nào, miệng còn có nước dãi chảy tong tỏng ra kia kìa. Ino thì lấp đầy bụng nước trà rồi, hiện giờ đang uống cốc thứ 20. Neji thì vẫn lãnh đạm khoanh tay ngồi.

Kể từ lúc mọi người vào đến giờ đã là 1 tiếng, cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng nhưng nói một câu chẳng có đầu đuôi.

- Thế nào rồi?

Tenten ngơ mặt chẳng hiểu gì cả, nhưng chỉ có mình nàng lạc loài thôi vì ai cũng hiểu hết. Naruto và Suigetsu choàng tỉnh, Ino đặt cốc trà xuống. Neji lên tiếng trả lời:

- Hiện giờ Karin vẫn chưa có động tĩnh gì, ngoài ở im trong phòng và đi ra vườn thôi thì hoàn toàn không có gì khác.

- Sứ giả bên Thuỷ quốc cũng không có động tĩnh gì. Từ đầu đến giờ ngoài bữa tiệc ra chưa hề gặp mặt với bất cứ người nào của Lôi quốc. (Suigetsu)- Gián điệp bên Lôi quốc nói rằng hiện tại Orochimaru bên đó đang chuẩn bị cho cái gì đó mà đào bới lung tung cả nghĩa địa lên thu thập xương cốt. Đồng thời dời phòng thí nghiệm đến đảo núi lửa Kosaka ở phía Đông Lôi quốc. (Ino)

- Còn gián điệp bên Thuỷ quốc thông báo lại rằng Danzo và Orochimaru đang ngấm ngầm cấu kết với nhau hợp binh lực hai quốc gia, tập trận duyệt binh hàng tuần như đang chuẩn bị cho chiến tranh. (Naruto)

- Hn... Tiếp tục theo dõi mọi động tĩnh của Danzo và Orochimaru, tìm cho ra được kế hoạch Orochimaru đang chuẩn bị. Giám sát Karin và người của Thuỷ quốc thật chặt và mọi người xung quanh. Và... Canh chừng Sakura, phái thêm người đến bảo vệ nàng ấy.

Mọi người nghe xong mặt lập tức trở nên gian xảo.

- Chưa gì đã lo lắng cho “hoàng tẩu” rồi à? Huynh yên tâm, có muội ở bên cạnh thì không phải lo cho hoàng tẩu.

- Có muội bên cạnh ta mới lo.

- Huynh nói cái gì? Thử nói lại xem nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.