Một vật phẩm hiếm đâu tuyệt vời đến mức đó nhưng tôi vẫn gật đầu trầm trồ đôi chút vì không muốn tỏ ra thô lỗ. Steng cười và cất thanh kiếm vào, cậu thở dài,
“Hah~ khi nào thì chúng ta mới có thể đăng bán những vật phẩm tự làm ở buổi đấu giá của Công nương đây?”
Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cuộc trò chuyện này có gì đó không ổn nên tôi phải hỏi Steng để cho ra ngô ra khoai.
“Vậy thì… lí do mà cậu ở đây không phải để bán vật phẩm cậu chế tạo? Cậu đang thay mặt sư phụ của mình để bán những trang bị mà ông ấy làm ra?”
Steng mỉm cười đáp,
“Đương nhiên rồi, kể cả thợ rèn số một – Panmir – cũng không thể chế tạo một vật phẩm có khả năng trình diện ở buổi giá thì tôi làm gì có cửa cơ chứ?”
“… Cậu có thể chia sẻ cho tôi thông tin về nhiệm vụ cậu đang thực hiện được không?”
“Huh? Tại sao?”
“Không, tôi chỉ muốn kiểm tra chút thôi.”
“Okay. Cũng chả phải điều gì bí mật nên tôi sẽ cho anh xem.”
[ Người chơi ‘ Steng’ muốn chia sẻ thông tin nhiệm vụ. Bạn có chấp nhận?]
Tôi đồng ý và bảng thông tin về nhiệm vụ của Steng hiện lên.
[ Nhiệm vụ từ Sư phụ]
Độ khó: CĐây sẽ là phiên đấu giá đầu tiên được tổ chức sau lễ nhậm chức của Công nương vùng Winston.
Thợ rèn Razvan muốn tận dụng buổi đấu giá này để trình diễn kĩ nghệ chế tác với Công nương Winston và có chỗ đứng vững chải ở đây.
Vì thế ông ấy giao cho bạn – học trò của Razvan một nhiệm vụ.Điều kiện hoàn thành: Đăng bán thành phẩm của Razvan ở buổi đấu giá của Công nương Winston.
Phần thưởng: 20 đồng.
* Nếu tác phẩm của Razvan được bán thành công, ông ấy sẽ dạy cho bạn một phương thức chế tác mới…
<figcaption>[Teacher’s Errand]</figcaption>
Tôi đã quên rằng những người chơi nghề thợ rèn thường nhận những NPC thợ rèn khác làm thầy dạy nghề. Bằng cách kiên trì thực hiện những nhiệm vụ được bậc lão luyện giao cho, họ có thể tăng cấp những kĩ năng chế tác và sở hữu thêm những phương thức chế tạo mới.
Tôi thật may mắn khi được Khan cho không những cách thức chế tạo vật phẩm vô điều kiện
‘Mình chắc chắn về điều ấy sau khi nhìn thấy nhiệm vụ này.’
Người chơi tới đây không phải để trình bán những vật phẩm họ tự mình làm ra mà là thực hiện nhiệm vụ mà những NPC thợ rèn giao cho, Steng là một ví dụ. Theo lời cậu nhóc nói, những người chơi với nghề nghiệp sản xuất hiện giờ không cách nào có thể tạo ra những vật phẩm xuất chúng có thể thỏa mãn yêu cầu của Công nương và Kị sĩ vùng Winston.
Tôi có thể thấy rõ sự cách biệt lớn lao giữa tôi và những người chơi bình thường ngoài kia. Tôi không cảm thấy mấy hứng thú khi tạo ra vật phẩm hạng Sử thi, nhưng chắc chẳn những người chơi bình thường sẽ cảm thấy hạnh phúc khi họ chế tạo một vật phẩm hạng hiếm. Tôi hạnh phúc đến tột cùng khi mà tôi nhận ra sự vĩ đại của một nghề huyền thoại.
Steng nhìn tôi đầy hào hứng và lên tiếng hỏi.
“Nếu anh không phiền thì có thể cho tôi xem qua vật phẩm của thầy anh không?”
Tôi từ chối ngay lập tức vì cảm thấy có rắc rối sẽ xảy ra nếu tôi đồng ý.
“Tôi không muốn làm thế.”
Steng cảm thấy tiếc nuối,
“Vậy à… chịu thôi. Mà tiện đây, tuyệt thật đó, thầy anh không hề đặt giá bán…”
“Đúng thế. Cậu có tình cờ biết về giá tiền trung bình của một bộ giáp và găng tay ở cấp độ 120 không?”
“Kể cả những vật phẩm ở cùng cấp độ thì tính năng sẽ làm nên sự khác biệt. Hmm, một bộ giáp bình thường sẽ có giá khoảng 300 vàng còn đôi găng tay sẽ là 100 vàng.”
“Nếu chúng là vật phẩm hạng Sử thi thì sao?”
“Wow! Thầy anh tạo ra trang bị Sử thi? Điều đó cực kì hiếm thấy!”
Steng trầm trộ ngưỡng mộ và tốt bụng cho tôi câu trả lời,
“Giá trị của một vật phẩm hạng Sử thi sẽ biến động dựa trên tính năng đi kèm, một bộ giáp trụ sẽ có giá tối thiểu là 1,800 vàng và đôi găng tay sẽ khoảng 600 vàng chăng?”
“… Cái … gì… cơ?”
100 vàng tương đương với 400.000đ; Hay nói cách khác, với hai trang bị mà nếu tôi bán với cái giá 1,800 và 600 vàng, tôi sẽ kiếm được 9,5 triệu đồng. Chỉ 7 ngày sau khi bắt đầu chơi tại quán game, một lượng tiền lớn sắp đổ vào ví tôi.
‘Không, không. Nếu trừ đi chi phí ở phòng game và cả phí vật liệu, số tiền tối thiểu mình còn lại sẽ vào khoảng 6.6 triệu đồng.’
Nói gì thì nói, chỉ nhiêu đó cũng đã khiến tôi thỏa mãn rồi. Đúng thế, không cần phải chày cối với mấy trang bị Cực Phẩm hay Huyền Thoại kia, chỉ cần làm 2 trang bị Sử Thi mỗi tuần, tôi có thể kiếm tới 26.4 triệu đồng mỗi tháng!
‘Mình có thể sớm trả hết nợ!!’
Tổng số nợ của tôi hiện giờ là 33 triệu đồng. Sau khi có được nghề Huyền Thoại ở Satisfy này, khoản nợ đó không còn mấy to tát, nhưng đó là một gánh nặng tồi tệ với tôi mấy tháng trước đó. Tôi còn phải trả lãi nên không thể trả hết nợ được. Tôi đã có thể xoay sở đôi chút bằng những ngày tháng lao động chân tay vất vả nhưng bây giờ…..
Mà kệ đi! Tôi cuối cùng cũng có thể sống một cuộc đời thoải mái, thoát kiếp nợ nần. Nỗi khiếp sợ của tôi với mấy tên nhân viên của ‘Trái tim của mẹ đầy Hạnh phúc’ cũng sẽ biến mất.
“Kukukukuku….”
Thoát kiếp nợ nần! Tôi tưởng tượng về cuộc sống ngon nghẻ sắp tới nên không tài nào kiềm được mà cười phá lên. Rồi đột nhiên mắt tôi chạm mắt Steng, nét mặt cậu nhóc xanh lét khi chứng kiến tôi cười hả hê.
… Trước đây tôi cũng cảm thấy rồi, cái giọng cười của tôi cực kì kinh dị.
Mấy đứa trẻ hàng xóm sẽ bật khóc khi tôi cười, người dân thì bắt đầu chửi rủa khi tôi cười. Mấy tên vô lại sẽ móc tiền từ ví của tôi khi tôi cười. Có người lại mua cho tôi điếu thuốc khi tôi cười. Phụ nữ thì bất mãn khi tôi cười.
Cái cuộc đời này….
‘Sau khi trả hết nợ, mình nên đi phẫu thuật thẫm mỹ…’
Tôi cực kì đau khổ khi nghĩ về điều đó và tôi đặt giá bán tối thiểu dựa trên những gì Steng đã nói.
[ Bạn đã đặt giá bán tối thiểu của ‘Giáp trụ cực kì tinh tế’ là 1,800 vàng?]
“Đúng.”
[Bạn đã đặt giá bán tối thiểu của ‘Găng tay trông giản dị’ là 600 vàng?]
“Đúng.”
[ Vật phẩm đã được đăng kí thành công vào buổi đấu giá.]
Những người khác cũng đã hoàn thành việc đăng kí, người chủ trì phiên đấu giá xác nhận và dẫn chúng tôi tới phòng chờ. Có một tấm thảm da hổ lớn trên sàn và những món đồ trang trí làm từ vàng và bạc được trưng bày trên kệ. Còn có cả đèn chùm lấp lánh treo giữa phòng, đây quả nhiên là một nơi cực kì sang trọng đối với những con người bình thường như tôi.
‘Phòng của Công nương sẽ còn tuyệt vời đến mức nào nữa đây?’
Tôi choáng ngợp bởi sự giàu có của giới quý tộc, Steng tiến gần tôi và nói,
“Anh không nên chôm những món đồ trang trí đó. Tôi đã tham gia nhiều buổi đấu giá tại lâu đài trước đây vì những nhiệm vụ mà sư phụ giao cho, và luôn luôn có những con người muốn chôm chỉa tài sản của lâu đài. Đương nhiên là tất cả bọn họ đều bị phát hiện và bị trừng phạt thích đáng… Grid, anh nên cẩn thận hơn.”
“Được, tôi hiểu rồi… Tôi sẽ không làm thế. Mà, chờ đã! Cậu nghĩ tôi là cướp hả? Ai cũng sẽ thấy buồn nếu bị nói thế đấy!”
“X-xin lỗi.” Steng nhanh chóng xin lỗi và đứng cách xa tôi, nhưng dù thế, ánh mắt của cậu nhóc vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Thằng bé hẳn vẫn còn nghi ngờ tôi sẽ lấy trộm thứ gì đó. Tôi đứng cười một mình và bị Steng tưởng là một tên tội phạm.
‘Chậc, tên khốn này, hắn có một đôi mắt sáng suốt đấy.’
Tôi phải từ bỏ việc chôm chỉa thôi. Tôi chỉ muốn thó một cái chân nến nhưng có vẻ như việc đó là bất khả thi chừng nào mà tên nhóc này vẫn còn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi ngồi lên ghế trong khi chờ đợi kết quả buổi đấu giá sẽ xuất hiện sau 3 tiếng nữa và quyết định đánh một giấc.
***
Irene là Công Nương mới của vùng Winston và cũng là cô con gái duy nhất của Bá tước Steim. Nàng hiện đã có danh hiệu bá tước nhưng chưa phải là một Bá Tước thực thụ. Nói cách khác, nàng là người kế vị Bá tước Steim và sẽ là người đứng trên đỉnh danh vọng ở miền đất Bắc.
Vì lẽ đó, những kị sĩ của nàng sở hữu tinh thần trách nhiệm cũng như những gánh nặng mà người ngoài không tài nào có thể hình dung được.
“Chúng ta phải là những kị sĩ mạnh mẽ nhất vì Công nương Irene.”
Họ chưa bao giờ bỏ qua việc rèn luyện cả tinh thần lẫn thể chất, nhưng thân thể nào cũng có giới hạn, tài năng cũng thế. Vì vậy, họ sử dụng những trang bị mạnh mẽ để bù đắp những điểm yếu, giới hạn của bản thân.
Buổi đấu giá ở Winston vào hôm nay cực kì đáng thất vọng.
“Không có món nào tốt cả.”
Winston đã trở thành một thành phố lớn vì sự đột phá của miền Bắc. Dù thế, nơi đây vẫn còn thiếu sót nếu so sánh với Frontier. Khả năng của những kĩ thuật viên ở đây cũng vậy. Những phụ kiện, áo giáp được bán đấu giá đều kém chất lượng hơn. Vài nhà chế tác đã trình bán những sản phẩm tốt, nhưng vẫn chưa đạt mức yêu cầu tối thiểu của nhóm kị sĩ.
Hai giờ đã trôi qua kể từ khi buổi đấu giá bắt đầu, tuy nhiên vẫn chưa có một ai đặt giá mua các trang bị cả. Trong bầu không khí tràn đầy sự thất vọng này, người chủ trì bỗng cười rạng rỡ.
“Mọi người nên chú ý vào hai món trang bị này.”
“Oh…!!!!”
Khi bộ giáp và đôi găng tay của Grid lộ diện, những kị sĩ trong bộ dạng ngái ngủ bừng lên vì phấn khích.
“Thật tuyệt làm sao!”
“Sẽ khó mà tìm được một bộ giáp chất lượng như này ở Frontier.”
Những kị sĩ bắt đầu kiểm định hai món trang bị tuyệt vời kia trước khi hỏi người chủ trì.
“Ai là người đã tạo nên những tuyệt tác này? Có phải là ngài Khan trong lời đồn?”
Khan là một thợ rèn danh tiếng đến cả Frontier cũng biết về ông ấy. Nhóm kị sĩ đoán rằng chỉ có Khan là người có thể tạo ra hai tuyệt phẩm kia nhưng người chủ trì lại khiến họ bất ngờ với câu trả lời của mình.
“Không hẳn là thế, chúng được chế tạo bởi người kế nhiệm của Khan, cậu ta được cư dân của Winston tôn kính và là một trong 3 Anh hùng.”
“Hoh… Người thợ rèn trọng chính nghĩa được đồn đại sao?”
“Đúng thế.”
Những nụ cười ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt nhóm kị sĩ.
“Vậy ra có một con người vĩ đại đến mức này ở Winston. Một người với tính cách mẫu mực cùng tài nghệ phi thường… Cậu ấy chắc chắn sẽ là một trong những nhân tài phục vụ cho Công nương Irene vào một ngày không xa.”
“Thứ này đáng giá cao hơn. Tôi sẽ mua với giá 2.000 vàng.”
“Chỉ 2.000 vàng thôi sao? Mắt cậu quá tệ rồi đó! Tôi đặt 2,500 vàng!”
“2,800!”
“Tại sao các người lại muốn chiếm lấy món mà ta thấy đầu tiên hả? Ta sẽ đặt 3.000 vàng nên mọi người bỏ cuộc đi!”
Bá Tước Steim được xem là một trong những quí tộc giàu có nhất ở Vương Quốc Vĩnh Hằng. Vì thế những kị sĩ phục vụ cho ông được trả lương khá hậu hĩnh. Họ đang vui sướng vì những tuyệt tác trước mắt mình nên giá tiền của bộ áo giáp và đôi găng tay của Grid cứ thế mà tăng đến chọc trời.
***
“Ngài Grid! Ngài Grid!”
Uhhh… Cái gì thế? Đến giờ đi phụ hồ rồi à?… Tôi đã ngủ mà không biết trời trăng mây đất và thức dậy vì có ai đang lay người tôi.
“Ngài Grid, buổi đấu giá đã kết thúc.”
“Ahh…”
Phải rồi, nơi này không phải là nhà tôi.
‘Nơi này… Đã hơn 1 tuần kể từ khi tôi bỏ công việc lao động chân tay, nhưng tôi vẫn lo về việc phải vác xác tới đó….’
Tôi muốn nhanh chóng thoát khỏi cái ám ảnh này nên tôi rời phòng đợi cùng Steng. Tôi hướng đến sảnh nơi người chủ trì đang chờ. Người quản lý đấu giá xác nhận số lượng người và nói,
“ Có tổng cộng sáu món đã được mua ở buổi đấu giá này.”
Cả đám đông rúng động.
“Chỉ sáu thôi sao? Tôi thậm chí còn đặt bán 7 món cơ đấy….”
“Không phải có gần 100 món đồ được bày bán sao? Và chỉ có 6 món được mua?”
Đáng ngại thật đấy…
‘Nếu vật phẩm của tôi không được mua thì sao? Tôi đã đặt giá tiền tối thiểu cao quá chăng? Nếu biết chuyện sẽ thế này thì tôi đã đặt một cái giá rẻ hơn.’
Khi mà tôi còn cảm thấy rối não, người quản lí đọc lên danh sách những vật phẩm đã được bán.
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen