Mọi người từ mặt Harry, Ron, Hermione và ngay cả tôi. Cái nhìn xấu lại quay về. Nỗ lực coi như công cốc. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành ngồi ở dãy bàn Slytherin, nơi duy nhất không xua đuổi mà còn ca tụng tôi.
Thế rồi, còn chừng một tuần lễ nữa là đến kì thi, lòng quyết tâm của Harry không đụng vô những chuyện không liên quan đến mình bỗng nhiên bị thử thách gay go. Lúc ấy cậu đang một mình đi từ thư viện về phòng thì chợt nghe có tiếng khóc nghẹn ngào vọng ra từ phòng học phía trước. Bước đến gần hơn, cậu nhận ra đó là giọng Quirrell:
- Không... Không... Làm ơn đừng... Đừng làm lần nữa...
Nghe như thể có ai đó đang dọa nạt Quirrell, Harry bước tới gần hơn. Cậu nghe Quirrell thổn thức:
- Thôi được... Thôi được...
Một giây sau, Quirrell lật đật đi ra khỏi phòng học, tay sửa sang tấm khăn vành trên đầu. Trông ông ta xanh xao và có vẻ như sắp oà khóc đến nơi. Vội vã đi khuất tầm mắt Harry, có lẽ ông ta đã không để ý đến cậu. Đợi tiếng chân Quirrell xa hẳn, Harry thò đầu vào phòng học. Phòng trống vắng, nhưng cánh cửa cuối phòng hé mở. Harry bước tới, được nửa chừng đường, sắp tới gần cánh cửa thì sực nhớ ra cái quyết tâm của mình. Dù vậy, cậu vẫn dám cá là thầy Snape vừa mới rời khỏi phòng qua ngả đó. Và căn cứ vào những gì cậu vừa nghe thì hẳn là thầy Snape vừa đi vừa nhảy múa, bởi vì Quirrell hình như cuối cùng đã chịu khuất phục. Những suy nghĩ lệch lạc.
* * *
Harry trở lại thư viện, nơi Hermione còn đang khảo bài Ron môn Thiên văn học. Cậu kể cho hai người nghe chuyện mới xảy ra.
- Vậy là thầy Snape sắp đạt được mục tiêu rồi! Nếu thầy Quirrell tiết lộ cho ông ta cách giải những lời nguyền chống thế lực hắc ám thì...
Hermione đăm chiêu.
- Nhưng vẫn còn con Fluffy canh giữ mà...
- Biết đâu thầy Snape đã tìm ra cách vượt qua con quái vật ba đầu mà không cần phải hỏi bác Hagrid! Thể nào trong đây cũng có một cuốn nào đó chỉ cách chế ngự một con chó ba đầu. Vậy bây giờ mình phải làm gì đây, Harry?
Máu phiêu lưu lại trào dâng làm ánh mắt Ron loé sáng. Nhưng Hermione đã nhanh nhảu trả lời:
- Đi thưa với thầy Dumbledore. Đúng ra tụi mình phải làm chuyện này lâu rồi. Bây giờ mà mấy đứa tụi mình còn tự tiện làm chuyện gì nữa thì sẽ bị đuổi ra khỏi trường ngay!
- Nhưng mà tụi mình không có bằng chứng gì hết! Thầy Quirrell thì khiếp đảm quá rồi, không thể làm chứng cho tụi mình được. Thầy Snape chỉ cần nói là không hề lảng vảng ở tầng ba thì lúc đó các cậu thử nghĩ xem người ta tin thầy hay tin chúng ta? Chuyện chúng ta ghét thầy Snape, ai cũng biết. Thầy Dumbledore sẽ nghĩ là chúng ta chỉ bịa ra những chuyện đó để thầy Snape bị cho thôi việc. Thầy giám thị Filch cũng không đời nào giúp chúng ta đâu, vì chuyện đó đâu ích lợi gì cho thầy? Ông ta quá thân với thầy Snape, với lại, càng có nhiều học trò bị đuổi thì thầy Filch càng khoái. Và đừng quên điều này nữa nhé: chúng ta đâu có được phép biết về Hòn đá phù thủy hay con Fluffy. Lại phải giải thích dài dòng lôi thôi thêm.
Sự phân tích của Harry có vẻ thuyết phục được Hermione, nhưng Ron thì không.
- Nếu mình chỉ để ý thăm dò chung quanh đây thôi...
- Không! - Harry dứt khoát. - Chúng ta xen vô chuyện này quá nhiều rồi!
Harry kéo tấm bản đồ sao Mộc về phía mình và bắt đầu học tên các mặt trăng của sao này.
* * *
Ở bàn ăn điểm tâm vào sáng hôm sau, chúng tôi cùng nhận được thông báo giống nhau:
“Trò sẽ thi hành hình phạt của mình vào lúc 11 giờ đêm nay.
Hãy gặp thầy Filch ở tiền sảnh.
Giáo sư Snape.”
Harry quên béng là ngoài chuyện làm mất điểm của Gryffindor, họ còn bị phạt cấm túc. Cậu cứ đoán là Hermione sẽ phàn nàn thế là mất toi một buổi tối ôn bài, nhưng cô không nói lời nào cả. Cũng giống như cậu, cô cảm thấy mình đáng bị phạt lắm. Và hình như trong họ có cảm xúc gì khác nữa. Họ đang bắt đầu ghét tôi thì phải.
* * *
Đêm đó, lúc 11 giờ khuya, ba người kia đi xuống đại sảnh đường. Thầy Filch đã đợi sẵn ở đó, bên cạnh là tôi và Malfoy. Họ cố lẩn tránh ánh nhìn của tôi, còn Malfoy thì luôn miệng chửi rủa. Thầy Filch thắp một ngọn đèn lên rồi dẫn chúng tôi ra ngoài.
- Đi theo ta. Ta cam đoan là từ nay về sau các trò sẽ biết cân nhắc hơn khi định vi phạm nội quy nhà trường. Mà phải, theo ý ta, đau đớn và nhọc nhằn mới chính là những người thầy giỏi nhất. Thật đáng tiếc là ngày nay người ta không còn dùng những hình phạt như xưa nữa, như trói tay các trò rồi treo lên trần nhà vài ngày chẳng hạn. Trong văn phòng ta vẫn còn dây xích và lòi tói ấy. Ta vẫn thoa dầu mỡ để phòng khi cần có sẵn. Thôi, chúng ta đi. Đừng hòng chạy trốn, làm vậy chỉ tổ khốn khổ thêm mà thôi!
Tôi tự đập vào đầu mình. Không được hình dung! Không được nhớ!
Thầy dẫn chúng tôi băng qua sân trường tối đen. Harry thắc mắc không biết hình phạt mình sắp lãnh chịu là gì. Thầy Filch giọng rất hoan hỉ nên mọi người có hơi sợ.
Trăng sáng, nhưng mấy đám mây lang thang thỉnh thoảng bay qua che mất mặt trăng khiến chúng tôi phải lọ mọ trong bóng đêm. Tôi thấy ánh đèn ấm áp phát ra từ cửa sổ căn chòi của bác Hagrid và nghe một giọng nói to ở phía xa xa:
- Thầy đó hả thầy Filch? Mau lên. Tôi muốn bắt đầu cho rồi.
Tim Harry như muốn nhảy múa trong lồng ngực. Nếu họ phải làm việc với bác Hagrid thì sẽ không đến nỗi tệ lắm. Vẻ mừng rỡ của cậu lộ ra cả trên nét mặt nên thầy Filch nói:
- Trò tưởng trò sắp được vui chơi với lão già hậu đậu ấy hả? Này, nghe cho kỹ nhóc à: các trò sẽ phải vô rừng làm việc, rồi sau đó có về được toàn thây thì lúc đó hãy mừng vui! Ta đố đấy!
- Bác Hagrid không phải lão già hậu đậu!
Tôi hét to phản đối. Bác Hagrid bật cười lớn, còn thầy Filch thì nhướn mày không nói gì. Nghe những lời thầy ấy nói, Malfoy đứng chết lặng giữa đường.
- Vô rừng hả?
Cậu ta lặp lại, giọng nghe không còn chút hách dịch nào. Thầy Snape sẽ không đời nào phạt chúng tôi nặng đến như vậy nếu không cộng thêm chút vụ ở buổi học Độc dược đầu tiên chưa xử và đặc biệt là lời đề nghị của cụ Dumbledore.
- Không thể vô rừng vào ban đêm được... Có đủ thứ ở trong đó... Tôi nghe nói... có người sói...
Thầy Filch nói, giọng đắc thắng rõ ràng:
- Đó là lỗi của các trò đúng không? Sao cái hồi quậy phá các trò không nghĩ đến đám người sói?
- Rồi mọi chuyện sẽ qua mau thôi. Tất cả đều an toàn.
Thầy cười khinh khỉnh giễu cợt.
- Được thôi. Ta sẽ chờ xem các trò có toàn mạng hay không.
Bác Hagrid lại gần căn chòi lấy vài vật dụng rồi trở lại, theo chân là Fang, con chó săn to đùng. Bác mang theo một cây cung lớn và đeo một giỏ tên vắt vẻo trên vai.
- Trễ rồi. Ta đã đợi ở đây gần nửa giờ. Khỏe không hả mấy đứa?
Thầy Filch lạnh lùng nhắc nhở:
- Ta không nên quá thân mật với chúng, anh Hagrid à! Dù sao tụi nó cũng đang bị phạt.
Bác Hagrid nhăn mặt với thầy giám thị Filch.
- Có phải tại vậy mà thầy tới trễ không thầy Filch? Giảng đạo với tụi nó xong rồi chứ? Nhiệm vụ của thầy đã hết, giờ đến lượt tôi.
Thầy Filch nói, giọng độc địa:
- Sáng sớm tôi sẽ quay lại lãnh thi thể của chúng.
- Nếu có thể, thưa thầy.
Tôi mỉm cười ngạo mạn. Thầy lầm bầm khó chịu rồi quay mình trở về tòa lâu đài, ngọn đèn trên tay đung đưa trong bóng đen.