- Dumbledore!
Ông Karkaroff bước lên dốc, gọi thân thiết.
- Khỏe không ông bạn?
- Cám ơn, giáo sư Karkaroff, khỏe như vâm!
Cụ Dumbledore mỉm cười đáp lại. Thành thật mà nói, ông Karkaroff có một giọng nói ngọt lịm, nhờn nhợt khiến tôi cảm thấy sởn cả tóc gáy. Khi ông ta bước vào luồng sáng từ những cánh cửa trước của lâu đài tràn ra, chúng tôi thấy ông ta cũng gầy gầy cao cao như cụ Dumbledore, nhưng mái tóc bạc của ông ta ngắn ngủn, và chòm râu dê cuộn lại thành từng cuộn nhỏ không che được hết cái cằm cong veo. Bước tới trước cụ Dumbledore, ông ta bắt tay cụ bằng cả 2 tay.
- Ôi.. Trường cũ Hogwarts thân yêu!
Ông ta nói, mắt ngước nhìn lên tòa lâu đài và mỉm cười. Hàm răng ố vàng lộ ra, và nụ cười ấy chỉ dừng lại ở mức lạnh lùng và ranh ma.
- Về lại đây cảm thấy sung sướng làm sao.. Viktor, đi nào con, vào cho ấm. Có phiền gì không, anh Dumbledore? Viktor bị cảm nhẹ.
Karkaroff vẫy tay ra hiệu cho 1 trong những học trò của ông. Khi người đó đi ngang, tôi thoáng liếc thấy cái mũi gồ và cặp chân mày rậm đen. Cách chỗ tôi đứng tầm mấy bước, tôi nghe Ron reo lên:
- Harry! Krum kìa!
Ron trông có vẻ rất là thích thú khi Krum đến đây. Tuy nhiên, điều làm tôi chú ý hơn cả là Eric. Cậu ấy lạnh lùng, tỏ ra không thân quen mặc dù đã từng học ở đó. Tiếng ông Karkaroff vang lên khiến tôi có hơi giật mình:
- À phải, 1 học trò ưu tú ở trường tôi đã chuyển đến đây. Tôi có thể gặp nó chứ?
- Ồ, tất nhiên rồi. - Cụ Dumbledore quay người lại, vẫy tay bảo Eric lại gần. - Tôi phải nói nó quả thật xuất sắc, 2 năm liền đồng hạng nhất với một cô học trò thông minh của chúng tôi.
- Chào ngài, hiệu trưởng Karkaroff. - Eric cúi đầu chào hỏi nhưng trông có vẻ khó chịu.
- Được rồi, được rồi. Thầy trò ta cần gì lễ nghi. Có điều, tôi muốn hỏi về cô bé đồng hạng với trò Eric này đây. Đó hẳn là 1 nhân tài quý hiếm tại Hogwarts này.
- Hermione, con đến đây được không?
Nghe cụ Dumbledore gọi, Hermione hơi đỏ mặt và chầm chậm bước tới. Tôi có thể thấy rõ vẻ sững sờ của Krum khi nhìn thấy cô ấy. Hì.. Quả là Hermione có khác a! Rất cuốn hút.
- Tên của trò là?
- Hermione Granger, thưa thầy.
Karkaroff quan sát Hermione cẩn thận và suy nghĩ điều gì đó có vẻ không tốt. Tôi nhanh chóng lén chạy đến bên cô ấy, kéo cô ấy lùi lại. Cụ Dumbledore lên tiếng, cắt đứt đoạn hội thoại:
- Thôi được rồi. Cũng đã đến lúc rồi nhỉ? Chúng ta vào thôi.
- Phải rồi. Vượt đường xa tới đây, học sinh của tôi hẳn phải đói lắm.
Rồi chúng tôi bước vào lâu đài để nhập tiệc. Trên đường đi, cả nữ sinh lẫn nam sinh đều vây quanh xin chữ ký Krum, nhưng mà anh chỉ quan tâm đến Hermione mà thôi.
Beauxbaton ngồi với Ravenclaw và Durmstrang ngồi với Slytherin. Khi tất cả học trò đã vào Sảnh đường và ổn định chỗ ngồi, ban giám hiệu mới bước vào, đi thành hàng lên dãy bàn dài và ngồi xuống. Đi cuối hàng là giáo sư Dumbledore, giáo sư Karkaroff và bà Maxime. Ngay khi cô hiệu trưởng của Beauxbatons xuất hiện, đám học trò trường ấy đứng dựng lên. Một vài đứa Hogwarts phá ra cười. Tuy vậy, họ có vẻ như không hề bối rối, và chỉ chịu ngồi xuống khi bà Maxime đã yên vị bên trái cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore vẫn đứng, và một sự im lặng bao trùm đại sảnh. Cụ nhìn các học sinh ngoại quốc, cười tươi:
- Kính chào các quý ông, quý bà, các vị ma, và đặc biệt, các vị khách. Tôi rất vui mừng được đón tất cả các vị tại trường Hogwarts. Hi vọng các bạn sẽ vừa được thoải mái, vừa được vui vẻ trong thời gian ở lại đây.
1 người con gái Beauxbatons vẫn còn khư khư cái khăn choàng quanh đầu phát ra 1 tiếng cười nhạo báng không lầm vào đâu được. Hermione nổi giận, thì thào:
- Không ai bắt mày phải ở lại đâu!
Chuyện này thì đến cả tôi cũng không chịu đựng được? Dám cười nhạo Hogwarts sao? Để xem nào.. Nghĩ rồi, giấu đũa phép trong tay áo, tôi bắt đầu vẫy đũa. Cái đầu cô ta tự nhiên ụp xuống đống đồ ăn, khiến chúng dính đầy mặt, trông buồn cười hết chỗ nói. Eric đang lạnh băng cũng không thể nào không phì cười trước cảnh tượng đó. Bà Maxime thấy vậy có hơi mất mặt. Cụ Dumble mỉm cười nói tiếp:
- Cuộc thi đấu sẽ chính thức khai mạc vào cuối bữa tiệc. Giờ tôi xin mời các bạn ăn uống, và cứ tự nhiên như ở nhà.
Cụ ngồi xuống, và tôi thấy Karkaroff ngay lập tức ngả sang phía cụ để nói chuyện. Những chiếc đĩa trước mặt chúng tôi như thường lệ bỗng đầy ắp thức ăn. Đám gia tinh trong nhà bếp dường như đã trổ tài hết ga: Có thật nhiều món ăn khác nhau bày ra trước mặt, bao gồm cả vài món chắc chắn của ngoại quốc tôi đã ăn quen rồi. Nhưng dĩ nhiên, chúng vẫn ngon hết chỗ chê!
Tôi hết hồn khi biết được người tôi chơi khăm lúc nãy chính là Fleur Delacour. Aizza.. Công nhận tôi ham vui quá quên luôn cái tình tiết này rồi. Ron quả thật bị cuốn hút bởi chị ấy. Một lúc sau, ông Crouch và ông Bagman cũng tới để chủ trì màn khai mạc cuộc thi.
Khi những cái đĩa bằng vàng đã được dẹp sạch sẽ, cụ Dumbledore lại đứng lên. Dường như đang có một sự căng thẳng dễ chịu tràn ngập đại sảnh. Tôi có thể thấy mình run lên vì phấn khích, hồi hộp chờ đợi những gì sẽ xảy ra. Cách tôi vài ghế, Fred và George chồm người tới trước, chăm chú ngó cụ Dumbledore với sự tập trung cao độ. Cụ mỉm cười trước biển học trò đang ngước mắt lên.
- Đã tới lúc rồi. Thi đấu Tam pháp thuật sắp bắt đầu. Ta muốn có vài lời giải thích trước khi mang cái rương nữ trang vô, cốt để làm cho minh bạch quá trình chúng ta sẽ tiến hành trong năm nay. Nhưng đầu tiên, cho phép ta giới thiệu với những ai chưa biết, ông Bartemius Crouch, Trưởng Ban hợp tác quốc tế về pháp thuật.
Vài tiếng vỗ tay lộp độp lấy lệ vang lên.
* * * Và ông Ludo Bagman, Trưởng Ban thể thao và trò chơi pháp thuật.
Tràng vỗ tay dành cho ông Bagman lớn hơn khi dành cho ông Crouch, có vẻ bởi danh tiếng Tấn thủ của ông, hay đơn giản chỉ vì ông dễ thương hơn. Ông đón nhận điều này với 1 cái vẫy tay vui vẻ. Còn ông Crouch tịnh không vẫy tay hay mỉm cười khi người ta xướng tên ông lên. Cụ Dumbledore tiếp tục:
- Ông Bagman và ông Crouch đây đã làm việc không mệt mỏi suốt mấy tháng qua để chuẩn bị cho Thi đấu Tam pháp thuật. Và họ sẽ cùng giáo sư Karkaroff, bà Maxime và tôi ở trong ban giám khảo để đánh giá nỗ lực của các quán quân.
Khi nói đến từ “quán quân”, sự chăm chú của đám học trò đang dỏng tai nghe có vẻ như tăng thêm. Hình như cụ Dumbledore cũng nhận ra sự tĩnh lặng đột ngột của bọn họ nên mỉm cười và nói:
- Mang vô đi, ông Filch!
Thầy Filch nghe vậy thì tiến về phía cụ Dumbledore, tay mang theo 1 cái rương gỗ lớn khảm đầy đồ trang sức. Cái rương trông quá cũ kỹ. Những tiếng thì thào hồi hộp nổi lên từ đám học trò đang căng mắt ngó. Dennis Creevey còn đứng cả lên ghế để nhìn cho rõ, nhưng vì bé quá nên cái đầu thằng bé chẳng vượt qua nổi cái đầu ai. Cụ Dumbledore nói tiếp khi thầy Filch cẩn thận đặt cái rương lên bàn trước mặt cụ:
- Các chỉ dẫn về những bài thi mà các nhà quán quân sẽ phải làm trong năm nay đã được ông Crouch và ông Bagman xem xét kỹ, và họ đã có những sắp xếp cần thiết cho từng thử thách. Sẽ có 3 bài thi, trải dài suốt cả năm, và sẽ kiểm tra các vị quán quân theo nhiều cách khác nhau: Về kỹ năng pháp thuật, lòng can đảm, khả năng suy luận, và dĩ nhiên, khả năng đối đầu cùng nguy hiểm.
Nghe tới lời cuối cùng, cả sảnh đường lặng ngắt đến nỗi dường như không ai dám thở nữa. Cụ Dumbledore tiếp tục một cách trầm tĩnh:
- Như các trò đã biết, sẽ có 3 quán quân so tài trong cuộc thi đấu, mỗi người đến từ 1 trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm coi mỗi bài thi làm giỏi tới đâu, và vị quán quân nào có tổng số điểm cao nhất sau 3 bài thi sẽ giành được Cúp Tam pháp thuật. Các vị quán quân sẽ được chọn ra bởi 1 vị giám khảo công minh: Chiếc Cốc Lửa.
Cụ Dumbledore rút cây đũa phép ra và gõ 3 cái lên nắp cái rương. Cái nắp từ từ mở ra cót két. Cụ thò tay vào trong, kéo ra 1 chiếc cốc bự thô kệch đẽo bằng gỗ. Sẽ chẳng ai thèm chú ý tới cái cốc nếu không có 1 ngọn lửa màu xanh trắng phừng phừng tới tận miệng cốc. Cụ Dumbledore khép cái rương lại và cẩn thận đặt cái cốc lên trên nắp, từ đó cả Sảnh đường đều có thể nhìn thấy rõ.
- Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm quán quân phải ghi tên mình và trường mình thật rõ ràng lên 1 mẩu giấy da rồi thả vô trong cốc. Những ai tha thiết muốn thành quán quân sẽ có 24 tiếng để nộp tên mình. Đêm mai, vào lễ Hội Ma, chiếc cốc sẽ trả lại 3 cái tên của 3 người được chọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Chiếc cốc sẽ được đặt ở tiền sảnh suốt đêm nay, rất thuận tiện cho những trò nào muốn thử sức. Để đảm bảo rằng không có trò nào chưa đủ tuổi bị cám dỗ thì một khi Chiếc Cốc Lửa được đem vô tiền sảnh rồi, tôi sẽ vẽ 1 Lằn tuổi quanh cốc. Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với bất cứ trò nào muốn đọ sức trong cuộc thi đấu này, là không có chuyện tham gia hời hợt cho vui. Một khi Chiếc Cốc Lửa đã chọn ra vị quán quân nào, thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng. Đặt tên mình vô chiếc cốc cũng có nghĩa là đã ký 1 bản hợp đồng ma thuật đầy trói buộc. Và khi đã được chọn làm quán quân rồi thì không được đổi ý nữa. Do đó, làm ơn đảm bảo rằng các trò thực lòng sẵn sàng chơi trò này trước khi thả tên mình vô chiếc cốc. Giờ, tôi nghĩ tới lúc đi ngủ rồi. Chúc tất cả 1 đêm ngon giấc.