Đôi mắt tôi nặng trĩu mở ra. Cảnh vật thật mờ ảo. Nhấp nháy mắt vài cái, mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn. Có gì đó man mát trên trán, tôi đưa tay lên: 1 chiếc khăn ướt. Nó khá là ấm, thử sờ trán xem, tôi phát hiện ra mình hình như có hơi sốt. Gắng gượng ngồi dậy, tôi mới để ý thấy bóng hình nhạt nhòa của 1 người con trai ngủ gục trên giường bệnh của tôi.
- Tom..
Khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói của tôi làm Tom cựa mình.
- Em dậy rồi à?
Tom dụi dụi mắt, trông cũng có phần dễ thương. Sau đó anh ta vươn vai, 1 tay lấy cái khăn trên tay tôi, 1 tay cầm chậu nước, mỉm cười bảo:
- Em cứ nghỉ đi, anh đi thay nước.
Sáng sớm ăn cháo thật là ấm lòng, và đặc biệt hơn là cháo do Tom tự tay nấu. Cháo của Eric thì tôi ăn nhiều rồi, nhưng nếu là cháo của Tom, tiền kiếp của Eric thì sao? Nó thật là đặc biệt, ngon miệng lắm, tôi không biết phải diễn tả thế nào nữa. Nghe kể là Tom đang đi dạo quanh trường để khám phá, tất nhiên là không để lộ cho ai biết, thì vô tình thấy tôi ngã rầm xuống trong đại sảnh. Chẳng nghĩ ngợi gì, anh ta lao đến bế tôi vào bệnh thất. Tôi cảm giác thật hạnh phúc khi được người khác quan tâm như vậy.
Nhưng tại sao đôi mắt tôi lại chảy máu lần nữa? Tôi đăm chiêu suy nghĩ về điều đó. Phải chăng là do lời nguyền đã trở lại? Dẫu biết rằng mọi thứ chỉ là tạm thời thôi, nhưng có phải đã nhanh quá không? Eric giờ đây có sao không nhỉ? Tôi thực sự muốn hỏi thăm cậu ấy, nhưng nếu cậu ấy chưa sao, tất nhiên cậu ấy sẽ đoán được tình trạng của tôi. Thật tình tôi chẳng muốn cậu ấy lo lắng dù chỉ một chút!
Cơ mà, không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đã phải viết thư cho Eric. Lần đầu tiên, việc viết thư đối với tôi lại khó như vậy. Thông thường tôi cứ nói thẳng ra, hoặc dùng phương tiện để liên lạc ngay lúc ấy luôn (mặt dây chuyền chẳng hạn). Ấy thế nhưng, giờ đây người tôi muốn gửi thư cho là Eric, 1 thiên tài, tôi phải đảm bảo rằng mọi chuyện được giữ kín hết mức có thể. Tôi viết đi viết lại gần trăm bức thư, chạy đi hỏi ý kiến của những người đáng tin, mỗi buổi học, mỗi bữa ăn, mỗi khi tối, tôi lại trằn trọc không sao yên được, mọi lúc mọi nơi. Vì vậy, khi nhờ con cú cùng tên Eric gửi thư cho Eric dưới cái tên Roy Asher, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thở phào như trút bỏ được một gánh nặng.
Vẫn có những điều may mắn trong những điều xui xẻo. Phải mất mấy tuần nữa, nhưng chị Katie cuối cùng đã trở về với đội Quidditch Gryffindor, hoàn toàn khỏe mạnh và được một đám bạn hớn hở vây quanh hỏi han. Tôi thử dò la xem chị có nhớ ai đã đưa cho chị xâu chuỗi bị ám hay không, nhưng giống như những gì đã xảy ra cho Katie trong truyện, chị không thể nhớ được gì cả. Điều cuối cùng chị ấy nhớ được là đi tới nhà vệ sinh nữ trong quán Ba Cây Chổi. Sau đó, trí nhớ chị ấy trống không cho đến khoảng 2 tuần trước ở bệnh viện Thánh Mungo.
Trận đấu Quidditch giữa Gryffindor và Ravenclaw đang đến gần. Hơi tiếc cho đội Nhà Slytherin khi không thể tham dự. Draco bay rất hay, nhưng những người còn lại thì bay không được tốt cho lắm, một số còn chạm đến sự tệ hại chưa từng thấy, vừa đần vừa thiếu linh hoạt. Người đời có câu: “Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò”, thật không thể phản bác được mà.
Mọi người đang quan tâm đến trận đấu này tới một mức độ phải nói là cực kì cao khi trận đấu sẽ quyết định chức vô địch. Nếu Gryffindor đánh bại Ravenclaw với tỉ số chênh hơn 300 điểm thì Gryffindor sẽ giành được Cúp. 1 yêu cầu quá mức, tuy nhiên tôi tin họ có thể nếu cố gắng. Nếu thắng Ravenclaw nhưng kém hơn 300 điểm, họ sẽ đứng nhì, sau đội Ravenclaw. Nếu thua trong vòng 100 điểm thì sẽ đứng 3, sau cả đội Hufflepuff, và nếu thua hơn 100 điểm, thì sẽ đội sổ luôn, khỏi bàn cãi. Tôi đoán chắc khi đó người ta sẽ không bao giờ, không bao giờ cho phép Harry có thể quên rằng cậu là đội trưởng đầu tiên để cho Gryffindor lần-đầu-tiên-tụt-tới-đáy-bảng trong vòng 2 thế kỷ.
Sự chuẩn bị cho trận đấu sống mái này có tất cả những đặc tính thông thường: Thành viên của các Nhà kình địch tìm cách hù dọa đội đối phương trong các hành lang; những bài vè khó chịu về những cầu thủ riêng lẻ được tổng dợt om xòm khi họ đi ngang qua; bản thân thành viên trong các đội hoặc tự tin vênh váo đi khắp nơi, thưởng ngoạn mọi sự chú ý, hoặc xẹt vô nhà vệ sinh giữa 2 buổi học để nôn oẹ. Tôi không được xem trận đấu vì bận phạt cấm túc, nhưng mọi thứ còn khó khăn hơn với tình trạng sức khỏe của tôi. Dường như cụ Dumbledore đã lên tiếng phát biểu điều gì đó, bởi vì Tom cứ kè kè bên tôi để chăm sóc mà chẳng mấy ai tò mò hỏi về lí lịch.
Sáng ngày hôm đó, tôi ra đại sảnh đường với Tom như thường với biết bao cặp mắt dính chặt vào người. Ngồi xuống bên cạnh Harry, tôi để ý thấy hôm nay tinh thần cậu không được tốt.
- Có chuyện gì vậy Harry? Không ổn trong người à?
Harry chậm rãi lắc đầu, tự lấy cho mình một miếng thịt muối, song, vẫn không hề ăn nó. Tôi nhìn vào đĩa của cậu: Ba bốn miếng rồi, nhưng dường như cậu không để ý.
- Là vì trận Quidditch với Ravenclaw phải không?
Gật nhẹ đầu, Harry bắt đầu nói:
- Tớ không chắc mình có nên chiến thắng Ravenclaw hay không.. Điểm số quá lớn, cơ mà tớ biết đội tớ đang chiếm ưu thế rất lớn về mặt đội hình. Chúng tớ có thể làm được, nhưng..
- Cậu sợ làm Luna buồn phải không? Con bé là thành viên của Ravenclaw.
- Ừ phải.. - Harry cười gượng, tay gãi gãi đầu. - Tớ chỉ sợ Luna tỏ ra.. ờ, ghét tớ, đại loại như vậy, khi đánh bại đội Quidditch Ravenclaw..
- Cậu đùa à? Con bé vô tư lắm! Hồn nhiên và đôi khi ngây ngốc nữa. Tớ chắc chắn con bé không quan tâm đâu. Ngược lại, tớ thấy con bé sẽ vui hơn khi cậu bắt được trái Snitch và giành chiến thắng vẻ vang cho Gryffindor đấy.
- Này, em có đang đặt tư tưởng của mình vào nhỏ đó không vậy?
Tom đột ngột cất tiếng. Nghe vậy, tôi quay sang nhăn mặt:
- Luna không phải là 1 người mà anh có thể gọi là “nhỏ” đâu Tom!
- Aizz.. Anh chả cần biết. Anh chả quan tâm. - Tom nhún vai.
- Em không cần biết! Ai cũng được, ngoại trừ Mione và Luna!
Tom nhếch môi cười, đưa tay ra véo véo cái má tôi, đau điếng.
- Hừm.. Phồng má cũng dễ thương đấy, nhưng là vì người khác nên chưa đủ đâu..
- E hèm! - Harry khẽ ho vài cái rồi hắng giọng nói. - Tớ còn sống nhé.
Tôi đỏ mặt cười trừ. Ăn xong bữa điểm tâm là tới ngay văn phòng giáo sư McGonagall thực hiện cấm túc.
Một vài tuần sau, tôi nhận được thư của cụ Dumbledore và một cái lọ thủy tinh nhỏ. Vậy là cụ đã về. Trong thư, cụ ấy viết là nếu được hãy lên phòng thầy ngay. Lọ thuốc kia hẳn là của Eric, bởi trên đế lọ có khắc chữ “Tương lai”, dù chẳng kèm theo một lời nào. Thuốc có lẽ chỉ có tác dụng tạm thời thôi nên tôi quyết định từ từ hẵng uống. Chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ giới nghiêm. Hầu hết mọi học sinh đều đi ngủ cả rồi. Tôi cất lọ thuốc trong ống tay áo và cùng Harry tức tốc chạy đến văn phòng hiệu trưởng.
Bỗng nhiên, chúng tôi nghe một tiếng rú và một tiếng rớt mạnh. Dừng lại giữa chừng, chúng tôi dỏng tai lắng nghe.
- Sao mi dám? Aaaaa..
Tiếng động xuất phát từ một hành lang gần đó. Nhìn nhau trong giây lát, chúng tôi gật đầu rồi phóng như bay đến hiện trường. Hấp tấp vòng qua góc tường, chúng tôi thấy giáo sư Trelawney nằm sõng soài trên sàn, đầu bị trùm bởi một trong số vô vàn tấm khăn trên cổ của bà. Nhiều chai rượu lăn bên cạnh. Có 1 chai bị bể.
- Giáo sư Trelawney!
Tôi vội vã chạy tới trước và giúp giáo sư Trelawney đứng dậy. Một số hạt châu lóng lánh mắc vào cặp kính của bà. Bà nấc cụt om sòm, vừa vuốt tóc vừa tự nhấc mình ra khỏi cánh tay đỡ đần của tôi. Harry đang nhìn đăm đăm tấm thảm thêu bọn quỷ khổng lồ múa ba lê bên phải, rồi lại quay sang, tay mò mẫm trên khoảng tường đá kéo dài bên trái.
- Thưa giáo sư, có phải cô vừa tìm cách vô Phòng Yêu Cầu không?
Harry trầm ngâm hỏi, mắt vẫn không rời bức tường trước mặt.
- Ái chà.. Ta không dè học sinh cũng biết về..
- Không phải ai cũng biết. Nhưng chuyện gì đã xảy ra?
Giáo sư Trelawney kéo những tấm khăn quàng quấn quanh mình với vẻ thủ thế, nhìn chòng chọc vào tôi bằng đôi mắt phóng to cực kì.
- Ta đã muốn.. ơ.. giấu một vài vật dụng cá nhân..
- Nhưng cô không thể vô trong phòng giấu chúng à?
Harry càng nghi ngờ thêm về những gì được giấu sau bức tường.
- Ồ, ta vào được chứ..
Giáo sư Trelawney trừng trừng mắt ngó bước tường kia.
* * * Nhưng có người đã ở sẵn trong đó rồi.
- Bao nhiêu người ạ? - Tôi hỏi nhanh.
- Ta không rõ lắm, nhưng là nhiều người.
- Cô có nghe được họ nói gì không?
Tuy hơi giật mình trước vẻ mặt quan tâm của tôi, giáo sư Trelawney vẫn kể tiếp:
- Ta không biết. Ta đi vào phòng và nghe tiếng nói, chuyện chưa từng xảy ra trong bao nhiêu năm trời ta giấu.. ý ta là sử dụng căn phòng. Có kẻ reo mừng khoái trá. Có người giọng hơi bứt rứt.
Hình ảnh 2 học viên Slytherin lập tức xuất hiện trong tâm trí tôi, nhưng tôi lại cố tình lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Tôi cứ nghĩ cái yêu cầu để vào phòng của họ lại giống như thế. Tôi cứ tưởng.. tưởng rằng nó phải khác, nên không dành thời gian tìm tòi, suy nghĩ, hay cố gắng vào phòng.. Giờ đây tôi mới nhận ra mình ngu ngốc đến chừng nào..