- Sở Bảo Mật.
Giọng người phụ nữ quen thuộc lại vang lên. Tấm cửa lưới của thang máy mở ra, và chúng tôi nhanh chóng đổ xô ra ngoài. Harry vượt lên trước, đôi mắt chắc chắn.
- Đây chính là hành lang tớ đã mơ thấy hằng đêm! Phải nó rồi! Đi theo tớ!
Khi còn cách cánh cửa chỉ chừng 2 bước chân, Harry đột ngột dừng lại, khiến Luna đâm sầm vào người cậu. Theo phản xạ, cậu quay phắt lại và kịp đỡ lấy con bé, rồi nhìn thẳng vào mắt chúng tôi, nói:
- Neville, Ginny, Luna.. có lẽ 3 người nên ở đây..
Ginny nhướn chân mày lên vờ ra vẻ ngạc nhiên.
- Rồi làm sao tụi em báo cho anh biết được nếu xảy ra chuyện?
Neville tiến lên một bước, kiên định nói:
- Tụi này đi cùng cậu, Harry. Tớ sẽ không lặp lại sự yếu đuối của mình nữa đâu.
Thấy không còn cách nào khác, Harry không nói gì, đỡ Luna, vẫn còn trong vòng tay cậu, đứng dậy, rồi quay lại mở tung cửa ra.
- Đừng đóng cửa lại.
Tôi nhắc nhở Ron, chỉ để đảm bảo chắc ăn một chút thôi. Những cánh cửa xung quanh chúng tôi bắt đầu quay tròn, từ từ chậm lại rồi dừng hẳn. Vẫy đũa phép một cái, 1 dấu thập lửa ngay lập tức xuất hiện trên cánh cửa đang mở, giúp chúng tôi xác định được đường ra. Bằng một giọng khe khẽ, tôi nói tiếp:
- Nhớ này, Deadireza, câu thần chú này kéo dài trong 3 tiếng đồng hồ, chỉ có tác dụng vô hiệu hóa các đòn đánh tấn công phép thuật trực tiếp hoặc các loại bùa chú ảnh hưởng đến người bị trúng thời gian ít nhất trong vài phút như Tra Tấn, Độc Đoán.. Vì vậy, hãy cẩn thận khi hết thời gian, cũng như cẩn thận với những đòn đánh gián tiếp. Không được phụ thuộc quá nhiều vào nó, vì nó còn lệ thuộc vào người sử dụng.
- Được rồi. Chúng tớ đã biết rõ. Ếm lên người thôi.
Nói rồi chúng tôi giơ cao đũa phép trên đầu, khuấy động không khí bằng một vòng xoay đũa phép ngược chiều kim đồng hồ. Và chỉ vài giây sau, những đốm sáng bạc nhỏ li ti từ cây đũa phép như được rắc lên người chúng tôi. Ron lên tiếng hỏi:
- Đi đường nào đây?
Harry lắc đầu.
- Không biết. Tớ chỉ mơ thấy rằng mình đi qua cánh cửa căn phòng này, rồi lại đến một phòng khác trông khá lộng lẫy và nguy nga..
Rồi cậu vội nói thêm khi thấy biểu hiện có chút lo lắng xuất hiện trên gương mặt Mione, Ron, Neville và Ginny:
* * * Nhưng không sao đâu! Chúng ta sẽ mở thử từng cánh cửa. Khi thấy nó tớ sẽ nhận ra ngay!
Nuốt nước bọt ừng ực, Harry can đảm bước lên trước, đặt bàn tay lên bề mặt sáng bóng lạnh lẽo của cánh cửa, giơ cây đũa phép lên, sẵn sàng tấn công ngay khi mở cánh cửa ra, và chầm chậm đẩy cánh cửa. Đung đưa một lúc, cánh cửa mở ra một cách dễ dàng.
Căn phòng thứ nhất tối om, hoàn toàn trống rỗng nếu ngoại trừ vài cái bàn làm việc và 1 cái bồn nước xanh biếc giữa phòng, đủ to cho tất cả chúng tôi cùng bơi lội. Một số vật thể trắng đục như ngọc trai đang trôi lềnh bềnh trong dung dịch lỏng chứa trong đó một cách uể oải. Neville thì thầm:
- Mấy cái đó là gì vậy?
Luna hồi hộp nói:
- Giòi Nước! Ba em nói là Bộ Pháp thuật đang nuôi..
- Không phải.
Giọng của Mione nghe rất kì lạ. Cô ấy đi tới trước, nhìn qua vách bồn nước, và kêu lên hoảng hốt:
- Những bộ não!
- Não?
Harry chạy đến gần để quan sát rõ hơn. Thấy vậy, tôi cũng nhanh chóng đi theo.
- Ừ.. Tớ thắc mắc họ đang làm gì.. với mấy bộ não này..
Tôi liếc mắt ngó mấy thứ trong bồn nước. Quá đúng rồi! Bây giờ thì không thể nhầm lẫn gì nữa khi mà tôi đã tận mắt thấy chúng. Sáng lờ mờ một cách kỳ quái, mấy bộ não trôi lềnh bềnh khi ẩn khi hiện dưới đáy nước xanh, trông giống như mấy cái bông cải lầy nhầy.
- Tụi mình ra khỏi đây đi. Không phải chỗ này.
Ron chỉ chung quanh mấy bức tường, nói:
- Ở đây cũng có cửa này.
- Trong chiêm bao, tớ đi xuyên qua căn phòng tối đó để vào căn phòng thứ 2. Tớ nghĩ chúng ta nên trở lại.
Thế là chúng tôi hối hả chạy về phía căn phòng tròn tối thui. Căn phòng lại xoay một lần nữa. Harry sải bước thẳng đến cánh cửa ngay trước mặt và đẩy cánh cửa mở ra, cây đũa phép giơ lên sẵn sàng, còn tôi cùng những người khác bám theo sát gót.
Căn phòng thứ hai lớn hơn căn phòng vừa rồi, hình chữ nhật, được thắp sáng mờ mờ, và chính giữa phòng bị lún xuống, hình thành một cái hố bằng đá sâu khoảng sáu bảy thước. Hiện giờ, chúng tôi đang đứng trên bậc cao nhất của một cái có vẻ như là 1 khán đài bằng đá, chạy vòng quanh căn phòng và đi xuống theo những bậc thang rất dốc, giống như giảng đường đại học mà tôi có dịp ghé qua. Trên cái sàn thấp giữa phòng có 1 cái bục đá nhô cao, và trên bục đá này là 1 cái cổng tò vò bằng đá trông rất cổ, nứt nẻ, bong lở, đến nỗi tôi lấy làm lạ là cái cổng vẫn đứng được. Không có một bức tường nào chung quanh để chống đỡ nó, cái cổng tò vò treo lòng thòng một tấm màn hay tấm mành gì đó đen thui và rách tả tơi. Bất chấp sự yên tĩnh hoàn toàn của không khí lạnh lẽo chung quanh, tấm màn lay động nhẹ nhàng như thể vừa bị chạm vào. Harry nhảy xuống băng ghế phía dưới, hỏi bằng một giọng cảnh giác:
- Ai?
Không có tiếng trả lời, nhưng tấm màn tiếp tục lay động và phất phơ. Mione thì thầm với Harry:
- Coi chừng!
Harry nhảy xuống theo từng băng ghế một cho đến khi tới được cái đáy hố bằng đá. Tiếng chân của cậu vang to khi bước chậm rãi về phía cái bục. Haizz! Đừng có chạy lung tung như thế chứ! Nghĩ vậy, tôi đành đuổi theo, xuống đứng cùng với cậu, cái người đang nhìn chằm chằm cánh cổng. Từ vị trí của tôi bây giờ, cái chóp của cổng tò vò trông có vẻ cao hơn nhiều so với khi đứng từ trên cao ngó xuống. Tấm màn vẫn lay động nhẹ nhàng, như thể có ai đó vừa vạch màn đi qua. Harry lại hỏi, giọng khẽ hơn nhiều vì bây giờ đã đến gần tấm màn hơn:
- Chú Sirius?
Tôi nhìn Harry, cũng có một cảm giác hết sức là lạ rằng có ai đó đang đứng bên kia cái cổng tò vò, và ngay đằng sau chính tấm màn này. Nắm thật chặt cây đũa phép, Harry mon men đi vòng quanh cái bục, nhưng chẳng thấy ai ở đó cả. Tôi nhăn mặt nhắc nhở:
- Đừng tiến lại quá gần. Không nên đâu.
Tuy nhiên, Harry dường như chẳng lọt tai được chữ nào. Mione đứng ở lưng chừng những bậc thang đá, gọi vọng xuống:
- Harry! Daisy! Không phải phòng này thì tụi mình đi thôi!
Nghe giọng Mione có chút sợ sệt, sợ hơn cả khi cô ấy ở trong căn phòng có mấy bộ não trôi lờ lững. Nhưng, cái ý nghĩ rằng cái cổng tò vò này có một vẻ đẹp gì đó, cho dù nó có cũ kỹ điêu tàn, cho dù tôi biết nó nguy hiểm, vẫn thôi thúc tôi chạm vào nó. Tấm màn lay động như gợn sóng khiêu khích, khiến tôi lại càng cảm thấy một sức cám dỗ rất mạnh, xúi tôi trèo lên cái bục và đi xuyên qua. Giọng Mione lại vang lên thúc giục:
- Harry ơi, Daisy à, tụi mình đi thôi, nhé?
- Ừ.
Harry đáp lại, nhưng cậu không nhúc nhích. Hình như cậu cũng như tôi, vừa mới nghe được cái gì đó. Có tiếng thì thào yếu ớt, tiếng rù rì nho nhỏ bên kia tấm màn.
- Mấy người nói gì?
Harry hỏi rất to, to đến nỗi lời nói của cậu vang vọng khắp các dãy ghế đá chung quanh căn phòng. Mione lúc này đang đi tới chỗ Harry và bảo:
- Không có ai nói gì hết, Harry à.
Harry né xa Mione và tiếp tục nhìn tấm màn với một vẻ kì lạ. Tôi thôi quan sát cậu và cũng ngó đăm đăm nó. Harry cất tiếng hỏi thử:
- Có ai đó đang thì thầm đằng sau tấm màn. Có phải cậu đó không, Ron?
Ron hiện ra, đi vòng bên kia cái cổng tò vò.
- Tớ đây Harry.
Tiếng thì thầm lẩm bẩm càng lúc càng lớn hơn, Harry gắt hỏi:
- Chẳng lẽ không ai nghe thấy gì sao?
Luna thở mạnh:
- Em cũng nghe được!
- Cả tớ nữa.
Tôi đáp, tự cảm thấy giọng nói không có chút hồn nào cả. Luna nhập bọn với chúng tôi, đi loanh quanh soi xét.
- Có ai ở trong đó!
Mione nhảy xuống bậc cuối cùng, hỏi gặng lại với giọng nghe giận dữ hơn nhiều so với cái lý do gây ra cơn giận.
- Em nói “ở trong đó” nghĩa là sao? Không có bất cứ cái gì ở trong đó cả! Đó chẳng qua là 1 cái cổng tò vò, ở đó chẳng có chỗ cho người nào hết! Tất cả, dừng lại và đi ra thôi!
Rồi Mione nắm cánh tay Harry kéo đi, nhưng Harry không hiểu sao tự nhiên kháng cự lại. Giọng the thé đầy lo âu, Mione nhắc nhở:
- Harry, tụi mình đến đây là để cứu chú Sirius mà!
Harry vẫn mê mẩn, đăm đăm nhìn tấm màn không ngừng lay động, miệng lặp lại:
- Chú Sirius. Ừ..
- Daisy! Luna! 2 người cũng nên đi thôi.
- Ờ..
Tôi luyến tiếc rời mắt khỏi nó, kéo Luna ra xa rồi bước khỏi phòng cùng mọi người.