Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 86: Chương 86: Dạ vũ giáng sinh




Tháng 12 bắt đầu bằng những cơn gió và những trận mưa đá. Mặc dù đã được thiết kế như thể luôn luôn ở trong mùa đông, nhưng mỗi khi đi ngang thấy con tàu Durmstrang đậu ở ven hồ, nhấp nhô theo từng cơn gió mạnh, những cánh buồm đen căng phồng in ngược lên nền trời đen, tôi vẫn thấy hên là lâu đài Hogwarts còn có những lò sưởi to và những bức tường dày. Mấy cái nhà lưu động Beauxbatons cũng có vẻ hơi lạnh lẽo. Tôi nhận thấy bác Hagrid thường xuyên cho đàn ngựa của bà Maxime uống món rượu chế bằng mạch nha. Làn khói tỏa lên từ những cái máng ăn trong góc khu chăn thả của chúng cũng đủ làm cho mọi người bao quanh bảo vệ tôi hết mức có thể trong khi tôi thì chả ý thức được gì. Nhưng, vì quá kiệt sức, họ đề nghị năm nay tôi nghỉ học luôn cho rồi..

Rita Skeeter có tìm đến bác Hagrid để “phỏng vấn”, mà dù gì mụ ta cũng đăng tầm bậy thôi. Trước khi cuộc hội thoại ngu ngốc giữa 2 người bắt đầu, tôi xông vô, phán 1 câu đậm chất.. ờm, cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa. Chỉ biết là tôi đã phang ngay câu này vô mặt mụ ta:

- Này Rita Skeeter, bà không thể nào viết báo đúng sự thật được sao? Bộ viết đúng sự thật khiến bà cảm thấy khó chịu lắm hả? Nếu bà viết tầm bậy nữa, tôi còn sẽ tấn công bà nữa đấy. Thêm vài bữa cấm túc cũng ổn thôi nếu tôi được xử đẹp bà.

Quá sợ hãi trước lời đe dọa của tôi, mụ ta cho đến nay vẫn chưa viết thêm 1 bài nào.

Chúng tôi đã đến nơi làm việc của bọn gia tinh tại Hogwarts. 10 Galleons/tuần với 1 ngày nghỉ 1 tháng là được rồi mà Hermione còn đòi hỏi thêm. Tuy nhiên, Dobby vẫn biết điều đó nên đã trả giá với cụ Dumbledore khi cụ nói Dobby có 1 ngày nghỉ mỗi tuần. Dobby giờ đã tự do, nó đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, và tôi rất mừng cho nó.

Dạ vũ Noel sắp tới rồi, mà tôi thì không thích nó một chút nào. Tôi tự hỏi không biết có trốn được hay không, và tất nhiên, câu trả lời là không.

1 tuần sau khi biết được tin này, khi bắt gặp tôi đang ở riêng (vì Eric còn bận nghiên cứu ấy mà), Harry chạy tới chào hỏi:

- Daisy! Tớ tìm cậu nãy giờ!

- À ừ, có chuyện gì không?

- À không có gì..

Harry đỏ mặt nói. Tôi cũng chẳng quan tâm gì nhiều và cứ nằm rên nền tuyết lạnh cóng. Harry cởi chiếc áo lạnh của mình và khoác lên người tôi khiến tôi khá ngạc nhiên.

- Cậu không lạnh hả Harry?

- Ờm, cũng có chút chút.

- Thế sao cậu lại đưa áo khoác cho tớ?

- Bổn phận của người con trai mà.

- Đó đâu phải là bổn phận!

- À ừm.. Thôi thì cứ cho là vậy đi.

- Hôm nay sao lạ vậy Harry?

- Gác lại chuyện đó đi.. c-cậu.. cậu.. có muốn.. làm bạn nhảy.. của tớ..

Harry chưa kịp dứt lời thì tôi đã hằn học đáp lại:

- Mời chị Cho không được nên quay sang mời tớ hả? Cậu khinh thường tớ đến thế sao?

- Ơ.. Làm gì có! Cho nào ở đây chứ? Tớ còn chẳng biết chị ta nữa!

- Đừng nói dối. Chị Cho Chang đấy, Tầm thủ Ravenclaw.

- Thì kệ chị ta chớ. Có liên quan gì tới tớ đâu.

Tôi nhìn biểu cảm rất ư là thản nhiên của Harry mà đôi mắt từ từ nở lớn vì kinh ngạc.

- Này.. Nếu vậy thì không lẽ.. không lẽ..

- Cậu là người đầu tiên tớ mời nhảy.

Harry đáp gọn lẹ để tôi vỡ òa trong sự ngờ ngợ. Từ khi nào mà cốt truyện nó thay đổi nhanh chóng đến vậy? Tôi có hơi đỏ mặt hỏi lại:

- À này.. c-cậu.. chưa bao giờ.. thích chị Cho?

Harry cân nhắc câu trả lời.

- Chưa bao giờ. Mà cậu hỏi làm gì thế?

- À không, không có gì đâu. Hahaha..

- Thế thì.. c-còn chuyện Dạ vũ..

Harry nói lí nhí. Cậu quay sang chỗ khác để tôi không nhìn thấy vẻ mặt trái cà chua chín mọng của cậu.

- À ừm.. Harry này.. không phải tớ muốn từ chối cậu đâu nhưng mà.. Eric.. cậu biết đó.. cậu ấy đã mời mình trước rồi..

- Thế cậu đã nhận lời Eric chưa?

Harry quay mặt lại, mặt trông vẫn còn chút hi vọng nhỏ nhoi. Tuy nhiên, tôi gãi gãi đầu, đành phải dập tắt ánh nến đêm đông ấy.

- Thật ra là.. rồi..

- Vậy hả?

Harry hỏi lại cho có lệ, trong giọng của cậu có chút không vui.

- Tớ xin lỗi cậu, Harry.. Tớ..

- Cậu làm gì có lỗi chứ? Chỉ tại tớ lưỡng lự thôi. Vậy nhé, tạm biệt cậu.

- Chờ chút đã Harry!

- Có chuyện gì à?

Ánh mắt Harry lại bừng lên tia hi vọng. Tôi không còn cách nào mà phải dập tắt hi vọng đó lần thứ hai.

- Luna ấy, nếu cậu chưa chọn được ai làm bạn nhảy thì hãy mời con bé..

- Ờm, được rồi, cảm ơn cậu, Daisy..

Trước buổi Dạ vũ, tôi giúp Hermione thu nhỏ cặp răng cửa lại bởi vì cô ấy không muốn tự mình làm. Ba mẹ cô ấy là nha sĩ nên nghĩ đối với răng thì không cần dùng phép thuật đâu. Mọi thứ cho buổi Dạ vũ Eric đều chuẩn bị giùm tôi hết rồi, còn tôi thì lại đi chuẩn bị cho Luna. Gu thời trang của con bé khá lạ, nhưng đây là 1 bữa tiệc trang nghiêm, và tôi thì chẳng muốn làm mất mặt con bé và cả Hogwarts. Thật ra tôi không có thẩm mĩ cho lắm nên cũng có nhờ Hermione, ít ra còn đỡ hơn nếu để Luna một mình.

Giáng sinh, tôi muốn tặng quà cho Dobby nên đã may vớ cả tháng trời. Giờ nhìn lại, mấy ngón tay của tôi đều bị băng lại cũng chỉ vì thế. Hừm.. Tuy không đẹp lắm nhưng mong Dobby sẽ thích.

Giáng sinh thì phải có quà. Eric tặng tôi cái lắc tay bạc (còn tưởng không tặng nữa chứ). Harry tặng tôi hộp Socola Ếch nhái. Ron thì tặng bánh kem Hoàng Yến. Hermione tặng đúng thứ tôi cần, cuốn sách với tựa đề “Những Dấu hiệu ma thuật đặc biệt“. Nhưng, thứ tôi quan tâm nhất vẫn là món quà chú Sirius gửi tặng, cái đồng hồ báo thức ma thuật.. Cái đồng hồ đó sẽ cất cái giọng hát vịt bầu mỗi khi đến 7 giờ sáng (8 giờ sáng vào học, 4 giờ chiều kết thúc. 11h-12h là thời gian nghỉ trưa) cho tới khi tôi chịu dậy thì thôi. Ôi trời! Ý nghĩa của nó là gì? Đừng nói với tôi rằng chú ám chỉ việc tôi suốt buổi sáng chỉ biết ngủ nướng chứ! Ít ra tôi làm việc cật lực buổi chiều và buổi tối cơ mà!

Khi đang khóc thầm trong bụng thì tôi chợt thấy món quà của thầy Snape: Phúc Lạc Dược. Chắc thầy ấy nghĩ tôi sẽ cần nó trong kì thi lần này. Nhưng, có lẽ tôi nên để dành nó thì hơn. Tôi mở tiếp món quà của Draco. Đó là 1 bộ đồ ngủ với màu chủ đạo là xanh non xen lẫn với màu bạc, nhìn vào cũng thừa biết cái chất Slytherin trong đấy. Quà của bác Hagrid thì đủ các loại kẹo luôn nhá: Kẹo đủ mùi vị hiệu Bertie Bott, kẹo thổi xịn nhất của hiệu Drooble, kẹo Ong xì xèo, rồi còn.. à thôi, cứ nói là vân vân và mây đi.. Ồ.. Và dĩ nhiên cũng có 1 gói quà quen thuộc của bà Weasley. Trong gói quà ấy là 1 cái áo len màu trắng với hình con rồng màu đỏ trên áo (chắc anh Charlie đã kể cho bà nghe tất cả mọi chuyện về tiểu hỏa long) và một đống bánh nhân thịt băm cây nhà lá vườn của bà Weasley.

Khi tôi vừa cùng Hermione và Luna bước ra thì hàng nghìn con mắt bỗng chăm chú nhìn chúng tôi, và tôi có thể nghe rõ từng tiếng xúyt xoa của bọn họ. Tuy không được chú ý nhiều như Hermione và Luna, bởi vì Hermione thì bình thường chẳng chưng diện và Luna thì là 1 con người kì quặc trong mắt họ, nhưng tôi vẫn cảm thấy kì kì khi người ta cứ ngó chăm chăm mình trong bộ váy màu trắng xếp tầng, bỏ lửng phần đằng trước và để lộ đôi chân trần của tôi. Hermione đã làm gì đó với mái tóc của mình, khiến nó không còn xù ra mà trở nên mượt mà óng ả và dợn sóng thành những nơ vòng rủ trên trán. Cô ấy đang mặc 1 bộ áo váy may bằng loại hàng gì đó có màu xanh lơ của hoa nhạn lai hồng và trông bồng bềnh như mây trời. Và chẳng hiểu sao, cô ấy cũng tự làm cho mình có vẻ khác lạ đi, hay có lẽ chẳng qua là nhờ thiếu đống sách trên dưới 20 cuốn mà cô ấy thường vác trên lưng. Hermione cũng đang mỉm cười, đúng là có hơi căng thẳng, nhưng hàm răng được thu nhỏ vửa phải của cô ấy quả thật là vô cùng đáng chú ý. Ngược lại, Luna thì cười rất tươi. Con bé mặc bộ váy giống kiểu của tôi nhưng có màu xanh nhàn nhạt của da trời. Chỉ cần cột một phần mái tóc bồng bềnh của Luna ra đằng sau cho gọn thôi cũng có thể thấy rõ nét quyến rũ của con bé rồi. Hoặc, cũng có thể là, do bình thường khiến người ta tưởng mình lập dị mà giờ đây con bé rất cuốn hút.

Khi Krum đưa tay ra mời Hermione nhảy, Harry và Ron mới biết được câu trả lời cho câu hỏi được đặt ra suốt mấy tuần qua. Giờ mới ngỡ ra được vẻ đẹp của Luna, Harry cũng vui vẻ nhảy cùng con bé.

Khúc nhạc cất lên, tôi và Eric cùng nhau nhảy múa coi như là mở màn cho bữa tiệc, thành ra, chúng tôi đã trở thành tâm điểm chú ý gần như ngay lập tức. Dạ vũ là một trong những thứ tôi ghét nhất. Ăn mặc thế này làm tôi cảm thấy chẳng được thoải mái, mà nếu còn ở thế giới cũ, tôi còn bị bắt phải tô son đánh phấn thấy mà ghét. Nói trắng ra vì tôi phải dự tiệc quá nhiều, những buổi Dạ vũ thế này cũng không ít nên phải học nhảy thôi. Tuy nhiên, khi vừa kết thúc, tôi lạnh lùng đi khỏi đó, để lại những con mắt kinh ngạc ở phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.