Tôi nhanh chóng bước xuống sân khấu, tìm kiếm Harry, Mione và Ron.
- Em đi đâu vậy?
Có ai đó nắm lấy tay tôi. Quay lại, tôi nhăn mày khó hiểu.
- Anh làm gì ở đây, Tom?
- Đi tìm em chứ sao nữa?
Tom ngó tôi từ đầu tới chân, xem xét.
- Dễ thương lắm, nhưng sao em không mặc áo váy nào mới hơn?
- Em chỉ có mỗi bộ này là Eric may cho dự lễ hồi năm tư thôi.
Tôi cầm lấy vạt áo váy, thở dài một cái. Haizz.. Lại nhớ đến Eric rồi.
- Em đó! Anh với hắn cũng đều là một người, sao em lại xem trọng hắn hơn vậy?
Tom tiến lại gần, cốc đầu tôi một cái. 2 tay ôm lấy đầu, tôi phụng phịu:
- Đau! Anh làm sao vậy hả? Eric là Eric! Anh là anh! Sao có thể cùng là một người?
- Thì anh là kiếp trước, hắn là kiếp sau, có khác chỗ nào đâu? Khác mỗi đôi mắt!
- Không phải! Dù là kiếp trước, kiếp sau gì thì 2 người tính cách cũng có đôi nét khác mà!
Tôi lắc đầu lia lịa rồi nói tiếp:
- Eric rất quan trọng với em. Không ai có thể thay thế được cậu ấy đâu!
- Vậy còn anh thì sao? Anh đối với em thì như thế nào? Em nói xem.
- Cái này.. - Tôi đỏ mặt, đảo mắt nhìn quanh cầu cứu. - A! Đây rồi!
Mừng quýnh cả lên, tôi dứt tay ra khỏi Tom, vụt chạy đến chỗ Barry (thực ra là Harry), Mione, Ron và Krum đang ngồi.
- Anh có chắc chắn đó là ký hiệu của Grindelwald?
Krum lạnh lùng trả lời Harry:
- Tôi không nhầm được. Tôi đã đi ngang qua ký hiệu đó nhiều năm trời. Tôi biết rất rõ.
- Phải, anh không nhầm, nhưng có điều anh không biết rõ về nó nhiều như anh tưởng đâu.
Giật mình, Krum quay ra đằng sau, cau mày:
- Cô là?
- Lycoris Weasley.
- Hân hạnh được gặp.
- Hân hạnh.
Krum giơ tay ra, tôi cũng đưa tay bắt lại, mỉm cười. Tom cau mày nhìn tôi, xen lẫn bực dọc lẫn lo lắng.
- Thế.. cô nói tôi không biết rõ về nó là sao? Tôi đã..
- Im lặng một chút nào, Viktor Krum. Tôi biết.
Ngồi xuống bên cạnh Mione, tôi với tay lấy 1 cái tách và đổ trà nóng vào thưởng thức. Tom đứng đằng sau, mắt dán chặt vào tôi.
- Thật ra, đó là ký hiệu của Bảo bối tử thần.
- Xin lỗi, ký hiệu gì cơ? Tôi nghe không rõ.
- Bảo bối tử thần, không phải của Grindelwald.
Tôi đưa tách trà lên nhâm nhi một chút rồi lại hạ xuống. Cả 5 người kia đều nhăn mặt khó hiểu.
- Cậu biết anh em pháp sư nổi tiếng nhà Peverell chứ Ron?
- Đương nhiên tớ biết! Bảo bối tử thần cậu đang nói không lẽ..
- Ừ. Krum, anh cũng hiểu rồi đó. Thật ra, chúng có thật.
- Vậy ý cậu là Grindelwald biết và ham muốn chúng sao?
- Ding-dong! Cậu đoán chính xác rồi đấy, Mione!
- Ra vậy. Mọi chuyện đã rõ. Tôi hiểu rồi.
Krum đứng dậy, vẫy cây đũa phép, hóa ra những đóa hoa nhàn nhạt như sương từ trong không khí, toan định tặng Mione thì..
- Gregorovitch! - Harry bật dậy, kêu lớn.
- Ủa? Cậu mơ về nó rồi á hả?
- Ừ. Tớ quên nói. Giờ tớ nhớ ra rồi.
- Xin lỗi, nhưng ông ấy thì sao?
- Không có gì. Anh đừng bận tâm.
Tôi húych cùi chỏ vào Harry, khẽ nhếch môi thì thầm, chỉ đủ làm cậu nghe thấy:
- Không mời Luna nhảy sao? Con bé đang nhảy một mình kìa.
Chỉ tay vào Luna đang lắc lư theo điệu nhạc valse, xoay tròn tại chỗ, mắt nhắm nghiền, 2 cánh tay vung vẩy, tôi cười đểu với Harry.
- Ừ. Con bé ác liệt há? - Harry nhe răng cười tươi, có hơi đỏ mặt. - Thôi thì nhảy một mình có hơi tội cho Luna nên tớ nghĩ tớ sẽ nhảy cùng con bé.
- Thôi nào! Thích thì nhích, việc gì phải ngại?
Vừa dứt lời, tôi thấy có cái luồng hắc khí phát ra từ đằng sau, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
- Cứ cho là vậy đi. - Harry đảo mắt, tránh nhìn vào tôi, rồi nói với mọi người. - Chơi thôi các cậu! Đám cưới mà! Vui lên đi!
Tôi cũng đứng dậy, kéo Mione đi chỗ khác.
- À xin lỗi, tôi có chuyện nói với Mione, anh thông cảm nhé.
Krum cụt hứng, nhún vai không nói. Ron cũng ngồi dậy tìm thêm đồ ăn. Tom theo sát đằng sau chúng tôi.
- Này Daisy, cậu có chuyện gì muốn nói với tớ vậy?
Tôi đứng lại, nhún vai cười cười.
- Chả có gì cả?
- Hả? - Mione khó hiểu.
Đắn đo mất một lúc, tôi trả lời.
- Bảo vệ bạn gái của ai đó thôi. Tớ không muốn người đó thất vọng khi để mất cậu chỉ vì tớ.
Mione đỏ bừng mặt ngay lập tức. Tôi đoán được giờ đây ai đang ở trong đầu cô ấy.
- C-Cậu nói gì v-vậy? Bạn-Bạn gái cái gì chứ? Chúng tớ.. Chúng tớ.. chỉ là bạn bè thôi!..
- Ể? Tớ còn chưa nói là ai mà cậu đã vậy rồi sao? Khả nghi lắm à nha. - Tôi ngân dài giọng, cười đểu.
- K-Không nói với cậu nữa đâu! Ngượng chết mất thôi! Cậu quá đáng lắm a!
Cuối cùng Mione cũng vụt chạy đi, bỏ tôi lại cùng với Tom.
- Nhảy một điệu chứ? - Tom lịch sự hỏi.
- Anh mà cũng nhã nhẵn với em cơ đấy.
Tom mỉm cười, cúi người xuống, chìa tay ra chờ đợi. Đảo mắt nhìn một hồi, tôi cũng chấp nhận lời mời đó, hòa vào với không khí cuộc vui.
Khi đêm xuống, bọn thiêu thân lao vào phía dưới tán rạp được chiếu sáng bằng những chiếc lồng đèn vàng. Cuộc vui càng lúc càng trở nên phá rào. Fred và George đã biến vào bóng tối từ lâu cùng với 2 cô em họ của chị Fleur. Anh Charlie, bác Hagrid và 1 lão phù thủy mập lùn đội nón chóp bẻ vành màu tím đang hát bài “Odo - Đấng anh hùng” trong một góc.
Sau khi đã mệt rã rời, tôi ngồi xuống cạnh cụ Elphias Doge, thành viên của Hội Phượng hoàng và là người viết cáo phó về cụ Dumbledore. Mái tóc trắng như mây của cụ ấy khiến tôi khi vừa lướt mắt qua còn tưởng đó là 1 chùm bông bồ công anh già đội cái rế bị mối gặm. Tôi vui vẻ nói chuyện với cụ ấy về cụ Dumbledore, và khi đến đoạn bôi bác mụ Rita Skeeter thì bà dì Muriel chen vào. Bà dì ấy chả tỏ vẻ kính trọng cụ Dumbledore gì cả, ngược lại, bà dì còn tin những lời đồn vô căn cứ của mụ Rita Skeeter nữa chứ! Súyt chút nữa là tôi đã tấn công bà dì rồi! May là đũa phép của tôi có lõi lông đuôi bạch kỳ lân thuộc loại đặc biệt. Cây đũa phép không cho tôi tấn công ai cả, nếu có thì đấy phải là tự vệ. Ngoài ra, nó không cho tôi thực hiện Lời nguyền không thể tha thứ, và những điều đó làm tôi yên tâm. Vì vậy, với sát khí bao bọc xung quanh, tôi đã hăm dọa bà dì, khiến bà dì nhận ra rằng tôi không thể là người nhà Weasley. Họ chưa bao giờ có đủ sát khí như vậy cả.
Tôi tìm mọi người tụ tập lại nói chuyện cho vơi đi cơn tức giận. Ngay lúc đó, một cái gì vừa to vừa bạc trắng rơi xuyên qua tán rạp rớt xuống sàn nhảy. Thanh nhã và trắng bóc, con linh miêu nhẹ nhàng đáp xuống giữa đám người khiêu vũ kinh ngạc. Những cái đầu ngoảnh lại, trong khi những người ở gần con linh miêu nhất cứng đờ ra ngơ ngẩn giữa chừng điệu nhảy. Đó là 1 Thần hộ mệnh. Và đột ngột, miệng con linh miêu há rộng và nói bằng giọng chậm rãi, sâu và to của ông Kingsley Shacklebolt:
- Bộ đã sụp đổ. Scrimgeour đã chết. Chúng đang đến.
Harry, Mione và Ron lập tức quay sang nhìn tôi chờ chỉ thị.
- Tom. Anh trở về cuốn nhật ký. Chúng ta phải đi rồi!
Và thế là Tom gật đầu rồi tan biến, còn chúng tôi lao vào trong đám đông hỗn loạn. Khách khứa phóng chạy về mọi hướng. Nhiều người lo lắng Độn thổ để bảo vệ cái mạng của mình. Bùa phép ếm quanh Hang Sóc đã bị phá giải. Những hình bóng khoác áo choàng và đeo mặt nạ xuất hiện trong đám đông. Cảm thấy đủ an toàn, Mione Độn thổ, mang theo cả tôi, Harry và Ron.
- Chúng ta đang ở đâu?
- Đường Tottenham Court.
Mione thở hổn hển và nói tiếp:
- Đi! Chúng ta cần thay đồ!
Rồi chúng tôichạy ngược lên con đường rộng tối thui đông đúc những kẻ chơi bời ban đêm. 2 bên đường san sát cửa tiệm đã đóng cửa, và trên đầu là những ngôi sao đêm lấp lánh. 1 chiếc xe búyt 2 tầng ầm ầm chạy ào qua và một nhóm dân nhậu vui nhộn trố mắt ngó bỡn cợt khi chúng tôi đi ngang: Harry và Ron vẫn còn mặc áo chùng lễ.
- Khoan! Chúng ta không mang theo thứ gì!
- Không sao! Mione chuẩn bị tất cả rồi!
Gật đầu, cô ấydẫn chúng tôi đi xuống 1 con đường ngang, rồi đi vào 1 mái che tạm trong 1 cái hẻm âm u.
- Nhưng làm thế nào mà? - Ron khó hiểu ra mặt. - Cậu chỉ mang có mỗi cái túi xách kết bằng hạt cườm nhỏ xíu!
- Bùa Mở rộng không thể dò ra. Phức tạp, nhưng tớ đã làm đúng. Không cần Daisy nói, tớ đã nhét hết đồ dùng cần thiết vô đây rồi.
- Thế còn mọi người trong đám cưới thì sao? Luna! Con bé sẽ..
- Đừng lo Harry. Tớ chắc chắn con bé sẽ an toàn khi ở cùng các thành viên trong Hội. Người bọn chúng truy cùng giết tận là cậu. Cậu trở lại chỉ tổ gây thêm khó khăn và rắc rối. Còn giờ chúng ta tới tổng hành dinh đi!
- Nhưng còn Snape! Lỡ lão ta.. Tớ không dám đặt cược..
- Thầy Snape. - Tôi nhăn mặt nhác nhở. - Tớ nói không sao là không sao. Thầy Snape vào được, nhưng thầy sẽ không nói.
- Trời ạ! Đến giờ cậu còn tin lão sao? Hồi năm ngoái lão đã làm gì với cụ Dumbledore hả?
Harry điên tiết đốp chát lại ngay.
- Giờ các cậu tin tớ hay là không?
Tôi chả quan tâm đến những lời Harry nói mà chỉ hỏi Mione và Ron. Cả 2 người gật đầu.
- Thôi mà Harry. Daisy đã chắc chắn như thế mà.
Harry không chịu để Ron thuyết phục, nhưng buộc lòng phải đi theo chúng tôi.
Đã đến: Số 12, Quảng trường Grimmauld.