Ơ..
Harry ngơ ngác như 1 con nai tơ khi thấy tôi đứng trước lối vào văn phòng của cụ Dumbledore. 8h tối thứ 7. Cuối cùng cũng đến.
- Xin lỗi đã không nói trước. - Tôi phì cười. - Chỉ là đang muốn tạo cho cậu một tí bất ngờ thôi.
- Vậy xem ra cậu thành công mĩ mãn rồi đấy. Haha.. - Harry cười gượng, khóe mắt giật giật.
- Thế.. - Tôi ngân dài giọng, hơi ngả người ra sau. - Biết được cuốn sách đó là của ai chưa?
- Cuốn Độc dược thần kỳ ấy hả? Hoàng Tử Lai. Nhưng tớ chẳng biết gì về người đó cả. Liệu..
- Không có chuyện tớ nói cho cậu biết đâu. Vì vậy, Harry à, đừng có mà cố gắng vô ích nữa.
Tôi chép miệng, đảo mắt nhìn quanh rồi gõ cửa. Chỉ vài giây sau, giọng nói trầm trầm nào đó đã vọng ra:
- Mời vào.
Chúng tôi bước vào phòng, lễ phép gật đầu cúi chào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Các con ngồi đi.
Cụ Dumbledore phẩy nhẹ đũa phép, đưa 2 cái ghế bay vọt đến đối diện bàn làm việc của cụ. Chúng tôi ngồi xuống, chưa biết nói gì cả, chỉ cười trừ.
- Sao rồi? Tuần học đầu tiên tốt chứ?
- Cũng tốt ạ, theo con nghĩ là thế.
Tôi hất nhẹ đầu sang Harry. Cậu còn đang bận lén lút nhìn quanh, tìm kiếm một dấu hiệu liên quan đến điều mà cụ đã chuẩn bị cho bữa tối hôm nay.
Văn phòng hình tròn này trông vẫn vậy. 1 dụng cụ thanh nhã bằng bạc nằm trên cái bàn có mấy cái chân gầy như ống sậy, phụt khói kêu ro ro. Trong khi đó, chân dung của các hiệu trưởng tiền nhiệm đang ngủ gà ngủ gật trong khung ảnh, và con phượng hoàng lộng lẫy của cụ Dumbledore, Fawkes, đứng trên cành cây trước cửa, đang nhìn chúng tôi một cách quan tâm. Không có vẻ gì là cụ Dumbledore dọn chỗ cho 1 cuộc đấu tập tay đôi cả. Cụ thừa biết chúng tôi đã đủ khả năng, và vấn đề là bản năng cơ. Nhưng, đó cũng chẳng phải là trọng điểm của ngày hôm nay, mà cụ đã dự tính cho một cái gì đó, mới lạ và khác biệt.
- Ta chắc là con đang tự hỏi ta sắp dạy con cái gì?
- Dạ. - Harry đáp, đầy hồi hộp, mắt vẫn ngó xung quanh.
- À. Cuối cùng thì ta cũng đã quyết định cho con xem..
Cụ Dumbledore đi vòng qua bàn, đến gần chỗ chúng tôi và mỉm cười.
* * * Ta nghĩ con nên biết chút ít thông tin căn bản về Voldemort. Daisy, có lẽ con đã biết, nhưng con không phiền chứ?
- Ồ không. - Tôi mỉm cười. Làm sao cụ ấy biết được việc này nhỉ? - Trái lại, con rất sẵn lòng đấy.
Harry không nói gì, lần này đã rời mắt khỏi mọi thứ để tập trung vào nét mặt cụ Dumbledore, và chăm chú lắng nghe từng lời cụ nói.
- Năm vừa qua, ta đã kể cho Harry một phần trong những gì ta được biết. Và từ đó, chúng ta có thể gác lại những sự kiện chính để cùng du hành đến đầm lầy tăm tối của kí ức đến những bụi cây hoang dại nhất của sự phỏng đoán.
- Vậy thầy sẽ nói cho con biết những gì con phải làm với lời tiên tri à? Nó có..
Harry hơi ngập ngừng, nhưng rồi lại mạnh dạn nói tiếp:
* * * Nó có giúp con sống sót không?
- Có nhiều điều phải làm với lời tiên tri lắm.
Cụ Dumbledore phẩy đũa phép cho chiếc ghế bay lại đây rồi ngồi xuống, ngắm nhìn biểu hiện trên gương mặt chúng tôi.
- Ta hi vọng là nó sẽ giúp cho con sống sót.
- Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
- Ồ.. Con nói phải đấy Daisy à. Vì vậy..
Lại một lần nữa phẩy đũa phép, nhưng thứ bay đến lại không còn là những chiếc ghế, mà thay vào đó, cánh cửa tủ bên cạnh cửa di chuyển, để lộ ra chiếc chậu Tưởng Ký đang nằm ở đằng sau.
- Con có vẻ lo lắng?
Harry gật nhẹ đầu.
- Những kinh nghiệm về những lần du hành trước của con.. không được tốt cho lắm, đặc biệt là cái lần gần đây nhất.
- Nhưng lần này con sẽ đi cùng ta và Daisy. Và, cũng không như những lần trước, con được phép.
- Thế.. chúng ta sẽ đi đâu vậy thầy? - Harry nhìn cụ bằng ánh mắt dò hỏi.
- Đến 1 ngõ nhỏ hồi ức của Bob Odgen, nhân viên Phòng Cưỡng chế luật lệ pháp thuật.
Cụ Dumbledore lấy từ túi áo ra 1 chai pha lê cái chất trắng bạc đang xoay tít.
- Tay thầy có sao không?
Harry lại tò mò về bàn tay đen thui của thầy. Cậu vẫn chưa hiểu được lí do vì sao, và điều đó đã khiến cậu lo lắng. Tuy nhiên, cụ Dumbledore vẫn mỉm cười, đứng dậy, mở nút ra và dốc cái chất bạc vào trong lọ. Cứ xoay tít và tỏa sáng lung linh, mặc dù chúng không phải chất lỏng, và cũng chẳng phải chất khí.
- Ta sẽ đi sau con.
Harry bước tới, hít thở sâu rồi úp mặt vào trong chất lỏng. Thành thật mà nói tôi có hơi ngần ngại.
- Tới lượt con rồi đấy Daisy à.
- Liệu.. Liệu có ổn không thầy?
- Hửm? Ý con là sao? Ta chưa hiểu.
Cụ Dumbledore nhướn cao đôi lông mày. Tôi cười gượng, tay gãi gãi đầu, mắt nhìn về phía Harry.
- Chỉ là.. 3 người.. úp mặt vào 1 cái chậu.. Con nghĩ là nó có hơi..
- Sẽ ổn thôi. Con nên tự trải nghiệm mọi thứ, không phải chỉ nghe qua.
- Cụ rất biết cách làm người khác phải ngạc nhiên đấy, thưa cụ.
Tôi cười gượng, bước đến bên Harry.
- Ta mừng vì điều đó.
Câu nói ấy thốt ra ngay khi tôi úp mặt vào chậu.
- Cậu lâu quá đấy.
Harry đứng bên tôi, nhăn mặt. Chỉ cười trừ, tôi dáo dác nhìn quanh. Nơi đây là 1 con đường làng giáp với hàng rào những cây cao lộn xộn ngay dưới bầu trời mùa hè trong xanh như hoa lưu ly. Cách chúng tôi chừng 10 feet là 1 người đàn ông thấp, mập phúng phính mang cặp kính dày ơi là dày làm con mắt ông ta chỉ còn lại như 1 nốt ruồi. Cụ Dumbledore cũng đã đến.
- Ta đi chứ?
Chúng tôi gật đầu rồi bám theo người đàn ông đó. Hẳn đây là ông Odgen. Như những phù thủy bình thường khác, cái cố gắng trông giống 1 Muggle của ông đã không thành công. Trong trường hợp này, đó là 1 cái áo choàng dài phủ lên bộ đồ tắm một mảnh. Haha.. Trông chúng buồn cười hết sức!
Trong chuyến du hành lần này, chúng tôi được gặp Gaunt, ông ngoại của anh Tom. Nói thiệt là ông hết sức khó ưa và người bác Morfin cũng khó ưa chẳng kém. Nhiều lúc, lời nói của 2 người họ lại là Xà Ngữ. Tất nhiên rồi, bởi vì họ là hậu duệ của Slytherin cơ mà! Ở đây, chúng tôi cũng cặp mẹ của Tom, bà Merope, bị đày đọa và chửi bới suốt ngày, rằng bà ấy vô dụng như 1 cái bao rác, rồi đến khi biết được bà mê 1 người Muggle, thì còn mắng rằng bà ấy là đồ phản bội. Hừ! Phải nói rằng, ông ta thật quá quắt mà!
Mục đích của chuyến đi lần này, có lẽ là chiếc nhẫn đá đen chạm khắc huy hiệu Peverell, thứ mà ông Gaunt đã phải trả cả đống vàng để có thể đeo nó trên ngón tay của mình, và chiếc dây chuyền vàng kèm với chiếc mề đay gia truyền của dòng tộc Slytherin đang đeo trên cổ bà Merope. Ờ, mà chuyến đi lần này cũng cho tôi biết mặt của người cha cùng tên với anh Tom, cái chàng trai mà bà Merope đã say mê ngây ngất ấy. Tôi thử ngó xem khuôn mặt chàng trai ấy thế nào, nhưng mà nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thể nào đẹp hơn người con trai được. Ấy! Sao tôi lại có suy nghĩ đó được nhỉ? Cái tên Tom đó, anh ta toàn áp bức tôi cơ mà! Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi tôi ơi! Đừng có mà nghĩ lung tung a! Tôi tự vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo.
Sau khi kết thúc chuyến du hành, chúng tôi có bàn luận một vài điều quan trọng trước khi kết thúc luôn cả buổi gặp mặt. Harry, rất thông minh, đã nhanh chóng hiểu được những điều đó, và khám phá thêm được 1 điều mà cậu đã luôn thắc mắc bấy lâu nay.
Năm sáu có vẻ khó khăn so với mọi người, bởi ngay cả Mione đôi khi cũng phải yêu cầu giáo sư nhắc lại bài giảng một hai lần. Mặc dù điều đó cũng chẳng là gì so với tôi, nhưng song hành với chúng, là những cuộc nghiên cứu căng thẳng và im lặng đến ngột ngạt với giáo sư Magia. Tôi không có nhiều thời gian, đã vậy còn mất cả đống thì giờ trong những năm học trước nữa chứ!
Mặc dù những tin không mấy tốt lành cứ luôn ập đến, và cả núi bài tập mà các giáo sư liên tiệc giao cho, môn thể thao nổi tiếng Quidditch vẫn luôn thu hút được những fan hâm mộ đông đảo. Mà cũng nhờ độ nổi tiếng của Harry, số người muốn dự tuyển cũng tăng lên đáng kể, khiến cậu mất cả buổi sáng để duyệt đội hình. Đội Gryffindor có đội hình cũng khá tốt, tuy là 2 Tấn thủ của đội chẳng được như 2 anh em sinh đôi. Cơ mà, lúc tuyển chọn Thủ quân thì lại gắt gỏng hơn, bởi vì McLaggen cũng chả phải dạng vừa. Nói thật chứ nếu Mione không ếm bùa cái anh chàng đó, chắc gì Ron đã vượt qua anh ta? Không phải là đang hạ thấp khả năng của Ron đâu, chỉ là cậu lại có cái chứng “bệnh” khó chữa khi biểu diễn trước đám đông và nhiều khi tự ti khi nghĩ rằng mình sẽ chả chụp được trái nào. Tuy nhiên, khi đã thành công rồi, cái bản mặt cậu trông đắc thắng ra phết.