Sang đến tháng 3, thời tiết trở nên khô ráo, nhưng mỗi khi chúng tôi ra ngoài sân thì những cơn gió lại làm rát da tay và da mặt. Thư từ bị chậm trễ vì bọn cú phải tránh gió trên đường bay. Chú Sirius sẽ đến Hogsmeade vào lần tới. Lần này, may mắn là Eric không còn lạnh lùng với tôi, nhưng trái lại thì cậu ấy nghiêm khắc hơn rất, rất, rất nhiều lần.
Khi tôi vừa bước ra khỏi lớp Độc dược thì thấy cả đám nữ sinh Slytherin cười hinh híc, dẫn đầu là con nhỏ Parkinson vừa chỉ chỏ vừa bỡn cợt tôi. Cô ta ném cho tôi tờ Nhật báo tiên tri sáng nay.
- Xem nè Williams! Chắc mày sẽ thấy đẹp mặt lắm đấy!
Tôi đoán chắc là mụ Rita Skeeter lại đăng bài nhảm nhưng vẫn đọc xem bà ta viết gì.
Daisy Williams. Một cô gái không rõ lai lịch. Vẻ bề ngoài không có gì nổi bật và chỉ được cái danh “cô gái của 4 Nhà” hay với cái tên gọi khác là “cô bé thiên tài“. Thật tình là cô nàng có những tài năng nổi trội hơn người khác, nhưng cũng vì thế mà lại đâm ra tự kiêu. Được các thầy cô đề cao, cô nàng làm bất cứ thứ gì mình muốn và ép buộc người khác nghe bất cứ thứ gì mình bảo. Cô nàng cũng bị cấm túc khá nhiều nhưng vẫn mặc kệ. Ngoài ra, luôn luôn cầm theo cuốn sách là cách cô nàng tự biến mình thành “kẻ có học”, dẫu cho đã từng tấn công chúng tôi vì đã đưa đến cho quý vị những tin tức hoàn toàn đúng với sự thật.
Nhưng, đặc biệt hơn, cô nàng đang liên quan đến một “phi vụ” tình cảm với các chàng trai. Theo quan điểm của tôi, Rita Skeeter, cô nàng không thể cuốn hút các chàng trai chỉ bởi vẻ ngoài của mình được. Xung quanh cô nàng luôn có nhiều chàng trai như: Harry Potter (Đứa bé sống sót), Eric Williams (Thiên tài chuyển trường), Cedric Diggory (Quán quân Hogwarts), Draco Malfoy (Thủ tịch năm tư), Ron Weasley, Neville Longbottom, Theodore Nott và 1 anh chàng điển trai Slytherin nào đó bỗng dưng xuất hiện và bắt lấy cô nàng khi vừa kết thúc bài thi thứ hai. Pansy Parkinson, 1 học viên hoạt bát và xinh đẹp, người học chung với cô nàng cho biết: “Con bé Williams chắc đã bỏ bùa mê thuốc lú hay lén bỏ Tình dược cho bọn họ rồi. Nó khôn lắm. Ai chứ anh Malfoy thì vốn là 1 con người quý tộc, sao lại có thể dây dưa với loại con gái như thế?“. Blaise Zabini, một nam sinh Slytherin khác chia sẻ: “Hồi nó học năm ba, nó có dính vào một vụ Scandal cực lớn. 1 nam sinh Slytherin đã lẻn vào phòng riêng của nó ở tháp Gryffindor rồi đè nó ra giường. May thay, chuyện đó đã được phát hiện sớm, nhưng nó thì lại không chỉ đích danh đó là ai khiến tất cả nam sinh Slytherin chúng tôi phải hưởng những ngày cuối năm bằng việc dọn vệ sinh. Nghe đâu đó loáng thoáng là cái thằng bắt lấy nó khi kết thúc bài thi ở hồ cũng chính là cái thằng đã lẻn vào phòng nó hôm ấy.”
Như các bạn đã thấy, Daisy Williams chỉ là 1 cô nàng thích chơi nổi. Chính cô nàng đã tự bỏ tên mình vào Chiếc Cốc Lửa. Và có lẽ, vì một lí do nào đó, cô nàng cũng đã bỏ thêm tên của Cứu thế chủ Harry Potter vào. Nếu không giở trò gì đó ở đây, liệu các chàng trai có bám theo cô nàng suốt?
Tôi chỉ vừa mới đọc xong mà Eric giật lấy tờ báo trong tay tôi rồi xé nát nó thành từng mảnh. Ở sát bên, Harry gầm gừ và rít lên qua kẽ răng:
- Cái con mụ xấu xa! Bộ mụ ta chỉ biết bêu xấu người khác hay sao?
- Kệ đi. Ít ra mụ ta đúng được 1 chuyện là tớ tự luyến.
Tôi nhe răng cười với mọi người khiến tất cả đều ngạc nhiên. Aizza.. Định hạ thấp danh dự của tôi à? Xin lỗi nhé, bây giờ độ soái tỉ của tôi đang là con số 0 nên chẳng còn gì để mất hết. Với cái thể loại như mụ, tôi chẳng cần bận tâm làm chi, trừ trường hợp mụ làm hại đến người tôi muốn bảo vệ thôi.
Tôi vừa đi vừa tủm tỉm cười thì bắt gặp thầy Snape vội vàng đi đâu đó, có lẽ là gặp ông Karkaroff.
Khi được đi thăm Hogsmeade, chúng tôi vô tiệm áo quần phù thủy Giẻ vui để mua vài món quà cho Dobby. Ở đó, chúng tôi khoái chí chọn lựa những đôi vớ khủng khiếp nhất mà chúng tôi có thể tìm ra, gồm 1 đôi trang trí bằng những tia sọc vàng và ngôi sao bạc, cùng 1 đôi vớ khác kêu gào thảm thiết khi trở nên quá nặng mùi. Sau đó, chúng tôi đi đến tiệm Ba Cây Chổi, tìm một nơi nào đó để có thể nói chuyện riêng tư. Mọi việc về ông Crouch quá đáng ngờ nên chú Sirius yêu cầu chúng tôi kể lại mọi chuyện về cái hôm xuất hiện Dấu hiệu Đen một lần nữa. Hermione cứ liên tục dè bỉu ông Crouch, còn Ron trông có vẻ chán nản vì nghĩ cô ấy quan trọng hóa vấn đề về vụ việc gia tinh. Do đó, tôi định lên tiếng nhắc nhở Ron nhưng chú Sirius đã nói trước, nói một câu mà tôi rất khâm phục:
- Hermione có cách đánh giá ông Crouch tốt hơn con, Ron à. Nếu con muốn biết 1 người là người như thế nào thì cứ xem cái cách mà họ đối xử với những người thấp kém hơn mình, chứ không phải là kẻ ngang hàng với mình.
Rồi sau đó, chú Sirius bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về ông Crouch và con trai của ông. Người như thế thì con trai trở thành phản loạn cũng là chuyện thường tình thôi. Tôi nhoẻn miệng cười trước cái ý nghĩ đó, vậy mà chỉ trong giây lát, tôi bất giác giật mình nhớ về dòng kí ức nghiệt ngã. Thì ra.. tôi cũng không khác con trai ông Crouch là mấy.. bởi chúng tôi đều là.. kẻ sát nhân..
Khi đi xuống nhà bếp thăm Dobby và tặng món quà mới mua cho nó, 3 người kia đã biết được Winky đang giữ bí mật vô cùng to lớn của ông Crouch. Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận một điều là, Winky, con gia tinh ấy quá trung thành nên họ không moi được thêm thông tin gì. Mà vì thái độ quá gắt gỏng của Hermione, bọn gia tinh ở Hogwarts không còn chào đón tôi đến đó nữa.
Ngày hôm sau, cả đống thư của anti fan gửi đến cho tôi, nhưng tôi lại kệ vứt nó qua một xó. Anh Fred và George tò mò đọc thử và bị dính phải mủ củ u nguyên chất. Cơ mà, 2 anh vẫn còn cười được khi đến bệnh thất khiến tôi phải ghen tị.
Cả tuần đó tôi cứ bị nhận thư miết, vài bức còn là Thư Sấm nữa cơ. Tuy nhiên, nghĩ sao mà Daisy này dễ bị ức hiếp? Vừa nhận ra đó là Thư Sấm, tôi rút đũa phép tiêu hủy nó luôn, không còn lại một chút dấu vết. Mấy bức thư khác, tôi cứ để lại trên bàn ăn ở đại sảnh đường, ai đọc thì đọc, tôi mặc kệ.
Ngày lễ Phục sinh, tôi còn không nhận được quà của bà Weasley. Chắc là bà đọc Tuần san Nữ phù thủy và tin mấy điều bậy bạ viết trên đó rồi. Việc này lại làm tôi chột dạ vì nhớ đến 1 thần tượng đã nghi ngờ tôi, một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới..
Vào tuần lễ cuối cùng của tháng 5, giáo sư McGonagall giữ tôi và Harry lại sau buổi học môn biến hình bảo chúng tôi phải đi xuống sân Quidditch lúc 9 giờ đêm để ông Bagman thông báo về bài thi thứ ba. Mặc dù đã biết rồi, tôi vẫn phải đi với Harry tới đó để lấy lệ, trên đường thì có gặp anh Cedric.
Vừa đến nơi, cả Harry và anh Cedric đều hoảng hồn với cảnh tượng chung quanh. Sân bóng Quidditch không còn phẳng lì mịn màng nữa. Trông nó bây giờ giống như có ai đã xây lên những bức tường thấp và dài khắp sân vận động, những bức tường chạy zích zắc mọi hướng và cắt nhau loạn xạ. Chúng là những hàng rào cây bụi, được bố trí để tạo ra 1 mê lộ cho chúng tôi thi. Luật thi rất rõ ràng: Tìm kiếm cái cúp trong đó, và tôi đã có 1 ý tưởng cho việc này để có thể kết thúc một cách nhanh gọn hơn. Krum tách ra với Harry để nói chuyện riêng.
Cảm giác thật lạ, cứ như thể tôi đã quên thứ gì quan trọng. Tôi định đến văn phòng cụ Dumbledore, nhưng trên đường đi thì nhớ ra mình đang có mâu thuẫn với cụ nên rảo bước quay về. Tuy nhiên, mới đi được một đoạn thì tôi gặp Harry, mặt mày thất sắc, hơi thở hổn hển. Cậu dừng lại nghỉ khi thấy tôi, 2 tay chống lên gối và nói như thể sắp đứt hơi:
- Ông Crouch.. ổng.. ổng.. bị điên rồi.. Ổng muốn.. g-gặp cụ.. Dumbledore..
Phải rồi! Ông Crouch! Sao tôi có thể quên chuyện quan trọng này chứ? Tôi lo lắng chạy đi tìm cụ, trên đường thì gặp thầy Snape. Thầy nghiêm giọng hỏi tôi, và may thay lúc đó cụ Dumbledore cũng đến. Tiện tay, tôi kéo 2 người đến chỗ Harry để cậu dẫn đường, vừa chạy vừa giải thích.
Khi đến nơi, anh Krum đã bất tỉnh. Cụ Dumbledore cúi xuống xem xét anh Krum, chĩa đũa phép vào anh và hô:
- Ennervate!
Krum mở mắt ra, lờ đờ, trông có vẻ dại đi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cụ Dumbledore, Krum cố gắng ngồi dậy, nhưng cụ thì lại đặt một bàn tay lên vai anh và bắt anh nằm im. Anh lấy một bàn tay ôm đầu, miệng lẩm bẩm:
- Ổng đánh tôi. Lão điên đó đánh tôi. Tôi đứng ngoái nhìn theo hướng Potter đã đi khỏi thì lão tấn công tôi từ đằng sau.
- Con cứ nằm yên thêm một lát nữa. Daisy, con chạy đi bảo bác Hagrid tới đây. Còn anh, Snape, thông báo cho anh Moody.
- Khỏi cần, tôi đã đến đây.
Moody giả đang khập khiễng đi về phía chúng tôi, tựa vào cây gậy và trông vào ánh sáng của đầu đũa phép. Một cách giận dữ, hắn ta nói:
- Chân với chả cẳng! Giá mà chúng đi nhanh hơn được một chút! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi thấy mọi người chạy nhanh đến đây nên đi theo.
Tôi hừ nhẹ một cái rồi chạy đi gọi bác Hagrid. Khi trở lại, tôi thấy ông Karkaroff lật đật chạy theo thầy Snape. Nghe bảo anh Krum bị ông Crouch tấn công, ông ta liền chửi cụ Dumbledore, và tôi không kiềm chế được đã đánh văng ông ta ra xa. Cụ Dumbledore quát:
- Daisy! Không phải khi nào cũng dùng vũ lực như vậy được!
- Con xin lỗi. Năm nay con hơi căng thẳng. - Tôi nhỏ nhẹ đáp lại.
Cụ Dumbledore dặn dò chúng tôi cẩn thận rồi để bác Hagrid hộ tống cả 2 đến tận tháp Gryffindor..