Sáng hôm sau, Ron không hiểu sao lại rảnh rỗi kể với mọi người về khả năng bay lượn có thể nói là khá tuyệt vời của tôi. Mọi người rất ngưỡng mộ về điều đó và cư xử với tôi theo hướng tích cực hơn. Nghe đâu đó loáng thoáng một tiếng “soái tỷ”, hai tiếng “soái tỷ” cũng khiến tôi rất vui. Thành thật mà nói, tôi nghĩ mình đã nợ Ron lần này.
Hai tháng đã trôi qua...
Có thể vì bây giờ bận quá, ba buổi tập Quidditch mỗi tuần, rồi lại còn hàng đống bài tập, khiến cho Harry lu bu đến nỗi không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh đến thế. Lâu đài giờ đây đã trở nên thân quen như nhà cậu, quen hơn cả ngôi nhà ở đường Privet Drive. Những bài học cũng ngày càng thú vị hơn, sau khi cậu đã nắm vững phần cơ bản.
Vào buổi sáng ngày lễ Hội Ma, mọi người thức dậy trong mùi bánh bí nướng thơm ngào ngạt khắp sảnh đường. Hôm trước, giáo sư Flitwick đã thông báo rằng sắp dạy đến mục điều khiển đồ vật bay nên điều này lại càng tăng thêm sự thích thú trong mỗi người. Chẳng là có lần, chúng tôi đã trông thấy thầy làm cho con cóc của Neville bay vòng vòng khắp căn phòng, và giờ đây ai mà lại không náo nức vì ước ao sắp thành hiện thực cơ chứ?
Mà, tôi hứng thú vì một lí do sâu xa hơn nữa.
Giáo sư Flitwick chia lớp thành từng đôi để thực tập. Harry bắt cặp với Seamus. Cũng may, bởi vì Neville nãy giờ cứ tha thiết nhìn cậu. Ron, xui xẻo sao, bị chia cặp với Hermione. Cũng khó mà nói được là trong sự hợp tác bất đắc dĩ này thì giữa Ron và Hermione ai là người tức giận hơn. Cô đã không thèm nói chuyện với cả Ron và Harry kể từ ngày Harry có cây chổi. Giọng giáo sư Flitwick rin rít, và ông vẫn phải kiễng chân trên đống sách như mọi khi:
- Đừng quên rằng các trò đang thực tập cử động cổ tay cho nhẹ nhàng. Điệu và nhẹ. Nhớ, điệu và nhẹ. Nhớ rằng đọc đúng lời từng câu thần chú là cực kỳ quan trọng. Các trò đừng quên cái gương lão phù thủy Baruffio, chỉ vì phát âm nhầm “f” thành “s” mà rốt cuộc bị cả 1 con trâu đè lên ngực, ngã lăn đùng ra sàn.
Cả một con trâu đè lên ngực và ngã lăn đùng ra sàn sao? Từ trước tới giờ tôi vẫn tò mò về điều đó. Không biết ông ấy đã như thế nào nhỉ? Tuy nhiên, tôi vẫn chưa ngu mà chơi dại đâu à nha! Harry và Seamus đã lắc mãi cổ tay, thật điệu và thật nhẹ, nhưng mấy cái lông chim các cậu muốn làm cho bay lên cứ nằm ì trên bàn. Seamus mất hết cả kiên nhẫn, rút cây đũa phép ra, chọc vào làm nhúm lông chim cháy đùng đùng, đến nỗi Harry phải vội lấy nón mà dập lửa. Tôi nhìn lại Lavender, cô cũng có vẻ gặp khó khăn với cái lông chim như những người khác. Muốn thử sức của mình, phẩy nhẹ đũa phép, tôi nhắm mắt lẩm nhẩm:
- Win... gar... dium... Levi... o... sa...
Nghe tiếng kêu ngạc nhiên của mọi người, tôi mở mắt ra, mỉm cười. Chắc là Her-
Tôi chưa kịp hoàn thành nốt suy nghĩ thì giật mình. Oái! Mới lần đầu luôn đấy! Lần đầu tiên tôi thực hiện lại thành công, trong khi đây quả thật là một phép khó nhằn với những đứa cùng tuổi, không kể Hermione. Tất cả mọi người đều vỗ tay và nhìn tôi với con mắt trầm trồ thán phục, đặc biệt là Lavender, người bắt cặp với tôi. Giáo sư Flitwick tấm tắc khen ngợi:
- Chậc... Chúng ta đã biết trò không giống như những học trò bình thường mà...
- Và lí do là gì ạ, thưa giáo sư? - Tôi nhướn đôi lông mày.
Nghe vậy, giáo sư Flitwick tảng lờ đi xem các học viên khác luyện tập. Chưa cần nóng vội.
- Cậu đọc sai rồi!
Tiếng nói của ai đó làm tôi phải lướt mắt tìm kiếm.
À... Thì ra là Hermione. Cô ấy đang cố gắng giúp đỡ Ron trong một cách... không mấy thân thiện.
- Nhớ lấy! Phải là “Win-gar-dium Levi-o-sa”, kéo dài chữ “gar” một cách thậtduyên dáng.
Ron quạu:
- Có giỏi thì cậu thử làm đi!
Hermione nổi nóng, xắn tay áo lên, phẩy nhẹ cây đũa phép của mình, đọc:
- Win... gar... dium... Levi... o... sa...
Mấy cái lông chim trên bàn bỗng bay lên, chập chờn lơ lửng trên đầu chúng tôi cả thước. Giáo sư Flitwick vỗ tay.
- Giỏi lắm! Làm đạt lắm! Mọi người xem này, trò Hermione cũng đã thành công!
Hermione nhếch môi cười với Ron, đắc thắng. Dễ thương...
* * *
Cuối buổi học, Ron mang tâm trạng ủ ê chưa từng có. Khi chúng tôi đi ra khỏi lớp, Ron hằn học bảo với Harry và tôi:
- Thiệt tình không ai chịu đựng được con nhỏ đó! Nó đúng là một cơn ác mộng!
Bỗng một người nào đó vội vã vượt qua mặt chúng tôi, xô mạnh vào cả Harry. Hermione... ràn rụa nước mắt...
Harry cũng để ý đến chuyện đó, nhỏ giọng bảo:
- Chắc tại Hermione nghe cậu nói xấu nó.
- Rồi sao?
Ron hơi áy náy một chút, nhưng vẫn nói:
- Lẽ ra nó phải nhận thấy vì sao nó không có bạn bè chứ!
Tôi muốn đuổi theo Hermione nhưng nghĩ lại thì thôi. Dù biết là Ron không cố tình, nhưng tôi vẫn nhăn mày nhăn mặt.
- Để xem cậu còn nói điều đó được bao lâu. Rồi có ngày cậu cũng phải nói: “Harry! Chúng ta không thể sống thiếu Hermione!“...
Nói rồi tôi cũng bỏ đi. Ron thộn mặt ra, vẻ khó tin. Ừ thì thế đấy, kiểu gì cậu chả nói câu gì đó tương tự. Cứ chờ mà xem!
* * *
Tiết học sau không thấy Hermione trở vô lớp. Buổi trưa tôi cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu. Trên đường đi xuống đại sảnh đường để dự buổi tiệc lễ Hội Ma, Harry và Ron nghe lén Parvati nói với cô bạn Lavender rằng Hermione đang khóc trong phòng vệ sinh nữ, và muốn mọi người hãy để mình yên. Ron càng cảm thấy khổ tâm về vụ này, nhưng khi cả bọn bước vào đại sảnh đường trang hoàng rực rỡ, thì hình ảnh Hermione tự động mờ nhạt đi cả trong đầu Ron và Harry. Hừ! Bọn con trai thiệt là... vô tâm!
Đêm hôm nay, đại sảnh đường trông thật rực rỡ. Hàng ngàn con dơi đeo lủng lẳng trên trần và tường, trong khi hàng ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn và tắt ngấm. Đồ ăn đột ngột hiện ra trên những chiếc dĩa vàng, y như trong bữa tiệc khai giảng hồi đầu năm học vậy.
Chúng tôi ngồi vào bàn nhập tiệc. Giữa bữa ăn, giáo sư Quirrell hớt hải chạy vào sảnh đường, chiếc khăn vành đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt. (Ek... Giả tạo...)
Mọi người tròn mắt nhìn theo ông ta chạy đến bên ghế của cụ Dumbledore, nói lắp bắp:
- Quỷ... Quỷ khổng lồ... sổ hầm ngục...
Nói chưa dứt câu, ông ta đã ngã xuống sàn chết giấc. Tôi biết rằng ông ta chỉ giả vờ như vậy thôi nhưng không nói gì được. Tiếng ồn ào xôn xao dậy lên. Cụ Dumbledore phải dùng cây đũa thần của mình vẩy ra một tràng pháo bông đỏ tía mới giữ được trật tự. Cụ ra lệnh:
- Các Huynh trưởng, dẫn học sinh Nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức.
Percy thi hành lệnh ngay:
- Học sinh năm nhất, nắm tay nhau đi theo anh. Các em cứ theo đúng hướng dẫn của anh thì không sợ con quỷ khổng lồ. Đứng sát sau lưng anh nhé... Xin tránh đường cho học sinh năm nhất... Xin lỗi, tôi là Huynh trưởng đây.
Tôi đặt dao nĩa xuống, mỉm cười ma mị.
Bắt đầu rồi!
Và thế là tôi đứng dậy chạy đi tìm Harry và Ron giữa dòng người tấp nập.
* * *
Trong đám đông, tôi nghe tiếng Harry thắc mắc:
- Sao con quỷ khổng lồ lại sổ hầm ngục được?
- Đừng có hỏi mình. Đúng ra mấy con quỷ đó ngu ngốc lắm. Có lẽ Peeves thả nó ra để dọa người ta trong đêm Hội Ma.
Chen lấn xô đẩy mãi, tôi mới nắm được cánh tay hai người họ.
- Ai đấy? À! Ra là cậu Daisy.
- Á, coi chừng đấy!
May mà tôi kịp tránh chứ không là bị người ta dẫm vào chân rồi. Quay lại với chủ đề, tôi nhắc nhở họ trong thở hổn hển:
- Hermione còn đang trong nhà vệ sinh.
- Chết thật! Thế thì cậu ấy không biết rồi!
Ron cắn môi suy tính:
- Phải cứu nó thôi, nhưng đừng để anh Percy biết.
Chúng tôi bèn tụt lại cuối hàng, lẩn vào đám Nhà Hufflepuff, chạy ra một hành lang vắng, hấp tấp lao xuống nhà vệ sinh nữ. Vừa kịp vòng qua một góc tường thì chúng tôi nghe tiếng bước chân vội vã đằng sau lưng. Tôi kéo cả hai nấp sau mấy cột đá lớn, nói nhỏ:
- Im lặng.
Đúng như tôi nghĩ, là thầy Snape! Thầy băng ngang qua hành lang rồi biến mất. Harry thì thầm:
- Ông ta đang làm gì vậy? Tại sao ông ta không xuống hầm với những giáo sư khác?
- Chắc là ông ta đi tìm tụi mình.
Tôi im lặng không nói gì. Chờ tiếng bước chân giáo sư Snape xa, chúng tôi mới len lén bò dọc theo hành lang.
- Ông ta đi lên lầu ba.
Harry nhìn đăm đăm theo hướng thầy Snape vừa rời khỏi, nét mặt không giấu nổi nghi ngờ.