Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 64: Chương 64: Sự thật




Bỗng nhiên nổi lên 1 tiếng động mới.. Những bước chân gấp gáp đang vang vọng xuyên qua sàn nhà: Có ai đó đang ở phía dưới. Hermione thình lình gào thét:

- CHÚNG TÔI Ở ĐÂY! CHÚNG TÔI Ở ĐÂY NÈ! CÓ SIRIUS BLACK! MAU LÊN!

Chú Sirius giật bắn mình, lo lắng nhìn về phía cánh cửa. Những bước chân vẫn vang lên rầm rập trên cầu thang. Cánh cửa phòng mở tung ra trong 1 trận mưa tia lửa đỏ. Harry quay ngoắt người lại khi giáo sư Lupin xông vào phòng, gương mặt cắt không còn 1 giọt máu, cây đũa phép giơ ra sẵn sàng. Thầy đưa mắt nhìn từng người một trong căn phòng rồi hô to:

- Expelliarmus!

Cây đũa phép trên tay Harry và Hermione đều bị tước mất. Thầy Lupin bước hẳn vào phòng, nhìn chằm chằm chú Sirius.

- Hắn đâu?

Harry lập tức đưa mắt sang nhìn thầy Lupin. Cậu không hiểu ý thầy là gì. Thầy đang nói về ai vậy? Cậu lại quay qua nhìn chú Sirius. Gương mặt chú ấy hầu như không còn cảm xúc. Chú cũng không động đậy trong mấy giây. Rồi, rất chậm rãi, chú giơ 1 bàn tay không lên, và chỉ thẳng vào Ron. Hết sức hoang mang, Harry liếc nhìn Ron, Ron cũng ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì. Thầy Lupin vẫn nhìn chú Sirius chằm chằm với sự chăm chú lạ lùng như thể muốn đọc thấu ý nghĩ của chú:

- Nhưng mà vậy thì.. tại sao từ trước tới giờ hắn không lộ ra? Trừ khi..

Đôi mắt của thầy Lupin chợt nở lớn, như thể thầy vừa nhìn thấy điều gì đó ở đằng sau chú Sirius, điều gì đó mà 3 người kia không thể nhìn thấy.

* * * trừ khi hắn chính là kẻ.. trừ khi tụi bay đổi vai.. mà không nói cho tao biết..

Đôi mắt trũng sâu của chú Sirius vẫn không rời khỏi gương mặt thầy Lupin, rất chậm rãi, chú gật đầu. Harry chen vô nói to:

- Thưa giáo sư Lupin, cái gì đang?

Nhưng cậu không bao giờ nói nốt ra câu hỏi, bởi vì cái điều cậu nhìn thấy làm cho giọng nói của cậu tắc nghẹn trong cổ họng. Thầy Lupin hạ cây đũa phép xuống. Sau đó, đi đến bên cạnh chú Sirius và ôm chầm lấy chú ấy như ôm người anh em của mình. Nhìn Harry như có cảm giác ruột gan lộn tùng phèo. Hermione la lớn:

- TÔI KHÔNG TIN NỔI!

Thầy Lupin buông chú Sirius ra và quay lại phía cô Hermione. Cô ấy đã tự đứng lên và chỉ thẳng tay vào thầy Lupin, 2 mắt man dại, và lắp bắp:

- Thầy.. Thầy..

- Hermione..

- Thầy.. và hắn..

- Hermione, bình tĩnh lại nào..

Nhưng Hermione lắc đầu và rên lên:

- Vậy mà tôi đã không nói cho ai biết.. Vậy mà tôi đã giữ kín cho thầy bấy lâu nay.. Hẳn Daisy cũng đã biết điều đó. Thầy lừa chúng tôi!

Thầy Lupin kêu to:

- Hermione! Làm ơn, nghe thầy nói đã! Thầy có thể giải thích..

Harry hét lên:

- Tôi không hiểu, nhưng tôi vẫn có thể thấy được 2 người chính là bạn bè.. Thầy lừa chúng tôi thì vui lắm sao hả thầy Lupin?

- Có hiểu lầm ở đây rồi. Hãy để cho thầy giải thích..

- ĐỪNG!

Hermione gào lên:

- Harry! Đừng tin ông ta! Lâu nay ông ta đã giúp Black đột nhập vào lâu đài. Ông ta cũng muốn cho cậu chết luôn đấy! Nghe này, ông ta là 1 người sói!

1 sự im lặng kéo dài. Ánh mắt mọi người giờ đây hướng cả vào thầy Lupin, thầy vẫn vô cùng bình thản, tuy có nhợt nhạt đi đôi chút. Thầy nói:

- Hermione à, không phải mọi thứ đều đâu ra đó như tiêu chuẩn thông thường của con đâu. Thầy e là chỉ chừng 1/3 điều con nói là đúng thôi. Thầy không hề giúp Sirius đột nhập vào lâu đài, và thầy chắc chắn không hề muốn cho Harry chết..

Rồi 1 cơn rùng mình kỳ lạ lướt qua gương mặt thầy.

- Nhưng thầy không chối rằng thầy là 1 người sói.

Ron 1 lần nữa cố gắng can đảm để ngồi dậy, nhưng lại ngã vật xuống với 1 tiếng rên đau đớn. Thầy Lupin tiến gần đến bên cậu, tỏ ra lo lắng, nhưng Ron hổn hển bảo:

- Tránh xa tôi ra, đồ người sói!

Thầy Lupin đứng chết lặng. Tôi thều thào trong mệt mỏi, phá vỡ không gian yên lặng:

- Ron.. Đừng như vậy..

- Đến giờ này cậu vẫn còn tin ông ta sao? Daisy à, nghe tớ lần này thôi cũng được, hãy nhìn nhận lại sự việc đi! Đừng cứ thánh thiện như 1 thiên thần vậy!

Harry hét to. Tôi cười trừ, đau đớn nói:

- Ngoan nào Ron.. Tớ không còn sức.. để mà.. nói nhiều đâu..

Hermione ngồi xuống bên cạnh tôi, lo lắng.

- Im lặng một chút đi. Cậu trông có vẻ tiều tụy quá..

Tôi gượng cười nhìn Hermione. Thầy Lupin đã lấy lại bình tĩnh và hỏi:

- Hermione, con biết điều đó bao lâu rồi?

Hermione thì thào:

- Lâu rồi. Từ lúc mà tôi viết bài luận mà giáo sư Snape yêu cầu..

- Thầy Snape sẽ hài lòng lắm đây. Thầy ấy ra cái đề luận đó với hy vọng sẽ có người nhận ra các triệu chứng bệnh của tôi. Vậy con có kiểm tra chu kỳ mặt trăng để nhận thấy là tôi luôn bệnh vào những lúc trăng tròn không? Hay là con đã nhận thấy Ông Kẹ biến thành vầng trăng mỗi khi nó thấy tôi?

- Cả 2.

Hermione lặng lẽ đáp. Thầy Lupin bật cười.

- Con quả là phù thủy thông minh nhất ở lứa tuổi này mà thầy từng gặp, à, nếu ngoại trừ Daisy ra.

Hermione thì thầm:

- Tôi không xứng với lời khen đó. Nếu tôi mà thông minh hơn một tí xíu thôi, thì tôi đã nói cho mọi người biết thầy là ai rồi.

- Nhưng mà mọi người biết cả rồi. Ít nhất thì hội đồng giáo viên đều biết.

Ron thở hổn hển:

- Cụ Dumbledore biết ông là người sói mà cũng nhận về trường à? Cụ ấy điên sao chứ?

- Một số giáo viên cũng nghĩ vậy. Cụ ấy cũng khó khăn lắm mới thuyết phục được vài người là tôi đáng tin cậy..

Harry gào lên:

- VÀ CỤ ẤY ĐÃ LẦM! ÔNG ĐÃ LUÔN LUÔN TRỢ GIÚP HẮN!

Thầy Lupin khựng lại, định giải thích, nhưng tôi cố gắng nói:

- Thầy.. đã đối mặt với Ông Kẹ?

- Ừ. Ngay sau khi em ngất.

- Nỗ lực của em.. có phải vô nghĩa không?

Nghe vậy, thầy Lupin mỉm cười và khẽ lắc đầu. Thầy định tới bên tôi nhưng Harry hét:

- TRÁNH RA!

- Harry à, nếu con cho thầy 1 cơ hội, thầy sẽ giải thích.

- Làm sao tôi tin ông được?

- Xem này..

Thầy Lupin quăng trả đũa lại cho từng người rồi nhét cây đũa của thầy vào thắt lưng. 3 người kia chụp lấy đũa phép của mình, sững sờ.

- Đó! Bây giờ các con có vũ khí, còn bọn tôi thì không. Giờ các con đã chịu nghe chưa?

- Nếu thầy không giúp Sirius Black, thì làm sao thầy biết được hắn ở đây? - Harry hỏi, vẫn còn chưa hết nghi hoặc.

- Nhờ Tấm bản đồ đạo tặc. Daisy đã đưa nó cho thầy giữ. Có lẽ cô bé biết được sẽ có ngày hôm nay.

Harry quay lại nhìn tôi không có phản đối gì rồi ngờ vực hỏi:

- Thầy biết cách sử dụng nó à?

- Dĩ nhiên là thầy biết rồi, vì thầy là Mơ mộng ngớ ngẩn. Đó là biệt danh bạn bè đặt cho thầy hồi còn đi học.

- Rồi sao?

- Thầy đã xem đi xem lại rất nhiều lần khi thấy hiện lên 1 chấm nhỏ kèm theo cái tên mà thầy không thể nào ngờ được. Thầy cứ tưởng nó có trục trặc kĩ thuật. Nhưng rồi thầy biết được, các con còn có 1 kẻ luôn đi theo sát bên.

- Làm gì có ai chứ?

- Có đấy. Ron à, con có đồng ý cho thầy xem con chuột của mình một chút không?

- Con Scabbers thì có liên quan gì đến việc này!

- Liên quan rất nhiều là đằng khác.

Ron ngập ngừng, rồi thò tay vô trong áo chùng. Con Scabbers hiện ra, vùng vẫy một cách tuyệt vọng. Cậu phải nắm chặt cái đuôi trụi lủi của con chuột để không nó chạy trốn lần nữa. Crookshanks đứng dựng lên, phát ra 1 tiếng rít nho nhỏ. Thầy Lupin bước đến gần Ron hơn. Dường như cả thầy cũng nín cả thở khi chăm chú nhìn con Scabbers. Ron nắm chặt con chuột trong tay và thu nó về gần mình hơn, có vẻ sợ hãi. Cậu lại hỏi:

- Sao? Con chuột của tôi thì mắc mớ gì trong chuyện này chứ?

Chú Sirius thình lình lên tiếng, giọng ồm ồm:

- Nó không phải là 1 con chuột.

- Ông muốn nói gì? Dĩ nhiên nó là 1 con chuột!

Thầy Lupin bình thản nói:

- Không. Nó không phải là chuột. Nó là 1 phù thủy.

Chú Sirius nói thêm:

- 1 Hóa thú sư, 1 phù thủy trá hình thú vật, có tên là Peter Pettigrew.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.