Cả bọn Gryffindor cứ đứng như trời trồng vì lo lắng. Trong khi đó, Slytherin cứ cười khanh khách.
- Giải tán đi mọi người.
Tôi đứng dậy, bình thản nói với tất cả. Đám Gryffindor trông có vẻ không tin.
- Nhưng còn Harry thì sao? - Ron là người lên tiếng đầu tiên. - Bộ cậu không lo à?
- Lo? Lo sao? Lo cho một Tầm thủ mới à? Nghe có vẻ buồn cười nhỉ?
Mọi người nhìn nhau, khó hiểu.
- Ý cậu là sao? Có thể giải thích rõ không?
- Đơn giản thôi. Harry sẽ trở thành Tầm thủ mới của Gryffindor.
Tôi nhún vai. Nhiều tiếng kêu thảng thốt vang lên. Malfoy xé toạc dòng người, bước lên trước nói rõ:
- Tôi không biết cậu có âm mưu gì, nhưng không thể nào một học viên năm nhất lại có thể-
- Ồ vậy sao? - Tôi ngắt lời. - Dám cá không, hả Draco Malfoy? Nếu cậu thua, cậu sẽ phải nói cho tôi biết điều tôi đang muốn.
- Còn nếu tôi thắng?
- Thì tùy cậu xử lí. Cậu có thể yêu cầu tôi một việc nào đó, bất kì việc gì trong khả năng.
- Đừng! Daisy! Cậu điên rồi à?
Hermione lên tiếng ngăn cản. Nụ cười ranh ma hiện lên trên mặt Malfoy.
- Nhớ lời cậu đấy.
- Nếu cậu có thể thắng.
Malfoy giật mình, đôi mày cau lại, suy nghĩ. Nếu cậu ta không chấp nhận lời thách thức, coi như cậu ta thua. Còn nếu không, cậu ta cũng thua, mặc dù cậu ta (có thể) không biết điều này. Giờ xem cậu ta xử lí thế nào...
- Được rồi. Tôi từ chối.
- Cái gì? Nhưng...
Tôi giật mình. Cậu ta sẵn sàng sao?
- Tôi vẫn chưa quên cái vạc thuốc của thằng Mông Vểnh đâu.
Malfoy nở nụ cười nửa miệng rời đi. Mọi người bàn tán xôn xao, còn tôi vò đầu bứt tai tức giận.
Biết vậy đã ngăn Neville lại rồi! Tôi dự định rằng, nếu thoát khỏi vụ con rồng thì phải tạo cái cớ khác để cấm túc trong Rừng Cấm, và để cho trùng thời điểm thì tôi đã lên tiếng nhờ thầy Snape. Ấy vậy mà... Geezz... Tính sai một nước rồi! Bảo có tức không cơ chứ? Hẳn những tin đồn về tôi phải là chuyện gì đó chưa từng xảy ra từ trước đến nay, một chuyện gì đó có lẽ có chút hắc ám, không thì cậu ta sao lại không nói?
* * *
Giờ ăn tối, Harry vừa ăn vừa thuật lại cho tôi và Ron nghe những gì đã xảy ra khi đi theo giáo sư McGonagall vào trong tòa lâu đài. Ron há hốc mồm ngạc nhiên. Mấy lần rồi ấy nhỉ, từ khi nhập học Hogwarts đến giờ? Tôi chỉ muốn phì cười trước thái độ ngây ngốc của Ron thôi.
- Cậu nói giỡn hả?
Ron đang cắn dở một miếng thịt bò và bánh cật, quên béng cả nhai thịt khi nghe Harry báo là đã được chọn làm Tầm thủ.
- Tầm thủ?. Nhưng đời nào học sinh năm nhất... không đời nào... Cậu sẽ là cầu thủ trẻ nhất từ...
- Một thế kỷ nay. - Harry vừa đưa bánh vô miệng vừa tiếp lời Ron. - Anh Wood nói với tớ như vậy.
- Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Cha cậu, James Potter, cũng là một Tầm thủ mà.
- Wao... Cậu tuyệt quá Harry! - Ron tán thưởng.
Harry cười trừ, quay sang tôi hỏi:
- Sao lần này cậu cũng biết vậy?
- Hửm? Chuyện gì cơ?
Tôi nghiêng đầu, vờ hỏi. Harry đỏ mặt, quay sang chỗ khác.
- Đừng giả bộ nữa. Sáng nay, trước khi tớ rời đi, rõ ràng cậu bảo “chúc mừng cậu, Tầm thủ mới“.
- Có hả? Sao tớ không nhớ ta? - Tôi cười khì. Harry thở dài, không biết nói gì với tôi nữa.
- Tớ sẽ bắt đầu luyện tập vào tuần tới. Các cậu có muốn coi không?
- Tất nhiên rồi, chúng tớ sẽ đến. - Ron hào hứng. - Coi bộ sẽ vui lắm đây!
- Nhưng mà đừng nói cho ai biết nữa. Anh Wood muốn giữ bí mật.
Đúng lúc ấy, Fred và George bước vô phòng ăn. Vừa nhìn thấy Harry, họ vội vã bước tới.
- A đây rồi! Em là Harry Potter phải không? Tụi anh tìm em mãi.
- Tụi anh là anh trai của Ron, và cũng là Tấn thủ của đội Quidditch Gryffindor.
- Anh Wood nói cho tụi anh biết rồi. Cừ lắm chàng trai!
Fred nói nhỏ vào tai Harry. Hai anh ấy cứ thay phiên nhau nói, không để cho Harry chêm được câu nào. Đây là lần đầu cậu gặp họ, cũng bởi vì tôi... hì, phá phách một chút. Chắc vẫn ổn chứ nhỉ?
Harry lễ phép chào hỏi:
- Chào hai anh, em là Harry Potter, bạn của Ron. Rất vui được gặp ạ.
- Tối hảo. - Tôi kéo sự chú ý của hai anh em song sinh về phía mình. - Em là Daisy Williams.
- Ái chà! Giờ anh mới được nhìn kỹ mặt em nè. Học viên của bốn Nhà, hơn nữa cò-
- Fred! - George đột ngột cắt lời. - Em nghĩ chúng ta nên hoàn thành nốt đống bài tập đi.
Nói rồi George kéo Fred đi, trong khi Fred cố gắng chống cự.
- Đợi chút nữa đi! Anh còn muốn chơi!
- Em nói, ngay-bây-giờ.
Ron quay sang bảo với Harry:
- Kì lạ thật! Thường ngày George vẫn ưu tiên chơi mà.
Tsk! Một con cá sắp vào lưới lại thoát ra.
Tôi mím chặt môi, cảm thấy có chút tức tối. Hai anh em sinh đôi nhà này đều rất phóng khoáng, đặc biệt là người anh trai Fred, nên có thể lợi dụng điều đó để lấy được thông tin tôi đang cần. Tuy nhiên, George lại rất sắc sảo. Hẳn anh ấy đã đoán được Fred muốn nói gì nên đã kéo anh trai mình đi. Rất có thể, lí do hai anh còn chưa bị đuổi học sau ngần ấy trò quậy phá (có lẽ đầu têu của những trò quậy phá ấy là Fred) đều là nhờ có George.
Lại phải tìm đường khác rồi...
Đột nhiên, Malfoy, Crabbe và Goyle bước tới.
- Chén bữa cuối hả Potter? Chừng nào mày phải lên tàu quay về với tụi Muggle?
- Trông mày có vẻ hùng dũng hơn nhiều rồi đấy! Xuống đất rồi mà, lại mấy chú nhỏ vo ve bên cạnh.
Harry đáp, giọng chế giễu. Dĩ nhiên là Crabbe và Goyle không nhỏ chút nào, mà chúng cũng không ưng cái động từ “vo ve” cho lắm. Nhưng bởi vì ở dãy bàn cao đằng kia đang có các giáo sư đang ngồi ăn, nên “mấy chú nhỏ vo ve” ấy không dám làm gì hơn là ngầu mặt lên và bẻ ngón tay răng rắc. Malfoy thách:
- Rồi! Mày dám đấu tay đôi với tao không? Bất cứ lúc nào. Tối nay cũng được. Đấu tay đôi kiểu phù thủy, chỉ dùng đũa phép, không xáp lá cà. Sao? Chắc chưa bao giờ được nghe tới đấu tay đôi kiểu phù thủy chứ gì?
Ron chen vào:
- Harry biết chứ sao không! Tao là đệ nhị nhân của nó. Còn đệ nhị nhân của mày là ai?
Malfoy nhìn Crabbe và Goyle, ước lượng xem nên chọn đứa nào rồi quyết định:
- Ê Crabbe, nửa đêm được không mày? Rồi! Gặp nhau ở phòng truyền thống, phòng đó không khi nào khóa.
- Chơi luôn! Harry với tao mà sợ tụi bay à?
- Mày nhớ đó. Đêm nay biết tay tao.
Đe dọa vậy thôi chứ tôi biết tỏng là đêm nay thể nào cậu ta cũng không đi mà báo cho thầy giám thị Filch biết chuyện này. Và khi Malfoy đi rồi, Harry mới hỏi:
- Đấu tay đôi kiểu phù thủy là sao? Còn đệ nhị nhân là cái gì vậy?
- À, đệ nhị nhân là người sẽ thay thế trong trường hợp cậu bị giết chết.
Giọng của Ron thản nhiên, bắt đầu ăn tới món bánh tráng miệng. Nhưng khi bắt gặp cái nhìn hoang mang của Harry, Ron vội thêm:
- Nhưng giao đấu thực sự mới chết, tại lúc đó mới có phù phép thật của phù thủy thật. Còn cậu với thằng Malfoy bất quá u đầu sứt trán là cùng chứ gì. Cả cậu với nó, có đứa nào đủ phép để hại nhau đâu mà lo! Tớ cá là nó thách vậy cho cậu từ chối và mất mặt chơi thôi.
- Nhưng nếu tớ giơ đũa phép lên mà không ra được phép lạ nào hết thì sao?
- Thì vứt đũa phép đi, đấm vô mũi nó.
Harry lại ậm ừ miễn cưỡng. Có lẽ đây là thói quen khi cậu ở với dì dượng.