Cả tôi và Harry đều nhất trí sẽ không nói cho ai biết về buổi cấm túc. Mione và Ron nghĩ chỉ là chép phạt thôi nên không bận tâm. Tôi giúp Harry làm bài tập nên cũng khá ổn, chỉ có điều chưa sắp xếp được thời gian cho UA (Umbridge Army). Da của tôi đã không còn mẫn cảm như thường nhưng mu bàn tay Harry thì đã đỏ và sưng tấy lên rồi. Cho đến ngày thứ 3, sau 2 giờ đồng hồ, dòng chữ “Tôi không được nói dối” không biến mất nữa. Nó lưu lại trên mu bàn tay Harry như vết trầy xước, ri rỉ những giọt máu li ti. Mụ Umbridge độc ác tất nhiên là rất hài lòng về điều đó. Thành thật mà nói, tôi rất lo cho cậu..
Từ hồi thứ 3, Ron bắt đầu luyện tập vị trí Thủ quân nên cũng khá mệt mỏi. Cậu tự luyện tập, giấu giếm cả Harry và Mione về chuyện này vì sợ bị chế nhạo. Rồi, vào lúc buổi cấm túc thứ 3 kết thúc, Harry va vào Ron khi trở về phòng sinh hoạt chung Gryffindor.
- A.. Chào Harry.. Chào Daisy..
- Cậu làm gì giờ này hả Ron?
Harry xoa xoa đầu, đôi mắt chợt dừng lại ở cây chổi Quét sạch 11 và nghi hoặc hỏi:
- Cậu tự luyện tập? Cho vị trí Thủ quân sao?
Ron đỏ mặt, biết mình không thể giấu được chuyện này nữa nên nói lí nhí:
- Cứ cười đi..
- Tại sao chứ?
Harry ngạc nhiên, đứng dậy phủi quần áo và đỡ Ron lên.
- Cậu luyện tập được bao lâu rồi? Có kinh nghiệm gì chưa?
- Mỗi tối kể từ thứ 3 tớ có luyện tập chút ít. Hơi khó để ếm mấy trái Waffle bay về phía tớ. Chắc cũng không tệ lắm đâu bởi hồi nhỏ anh Charlie, anh Fred và anh George cứ bắt tớ giữ gôn hoài.
- Vào trong nói chuyện đi. Định đứng ngoài này mãi hả?
Tôi chui qua bức chân dung Bà Béo và gặp Mione đang làm bài bên lò sưởi. Chúng tôi tiến đến bên cô ấy và tiếp tục trò chuyện.
- Cậu biết gì chưa Mione, Ron đang luyện tập Quidditch đấy.
- Harry! - Ron đỏ mặt hét lên nhưng không to lắm.
- Sao cậu không nói với tớ? Tớ có thể giúp cậu luyện tập!
- Được sao? Nhưng còn đống bài tập..
- Để tớ lo. - Tôi thản nhiên đáp. - Chú ý nghe giảng là các cậu hiểu nội dung bài mà.
- Thế còn vụ cấm túc với Umbridge thì cậu tính sao? Đâu có bỏ được.
- Yên tâm đi Mione à. Tớ đủ thời gian để xử lí bài tập cho các cậu.
- Cảm ơn cậu nhiều lắm Daisy! Chưa bao giờ thấy cậu tốt như lúc này!
- Chỉ một chút thôi đó. Nếu không cậu lại dựa dẫm vào tớ nữa.
Ron gãi gãi đầu, gượng cười. Rồi bất chợt, cậu bắt lấy bàn tay Harry, xem xét rồi nghiêm mặt hỏi:
- Chuyện này là sao? Bọn tớ cần 1 lời giải thích.
- À ờm.. Chỉ là.. 1 vết cắt nhỏ thôi..
Lần này tới lượt Mione cầm lấy bàn tay Harry quan sát.
- Ôi trời ơi! Tụi mình cứ tưởng chỉ là chép phạt thôi chứ!
Harry đưa ánh mắt cầu cứu sang tôi. Không còn cách nào khác, tôi gật nhẹ đầu, ý bảo Harry cứ kể cho họ nghe mọi chuyện.
- Mụ ta thật là độc ác!
Mione thốt lên lo lắng. Độc ác sao? Không. Chưa đủ để miêu tả con người mụ Umbridge đâu.
- Hay là nói với giáo sư McGonagall đi! Hoặc là cụ Dumbledore cũng được.
- Giáo sư McGonagall không có đủ thẩm quyền để trừng trị mụ ta đâu. Còn cụ Dumbledore, tớ không muốn phải để cụ thêm lo lắng, Ron à.
- Nhưng mà Daisy ơi.. Chẳng lẽ 2 cậu cứ để mụ ta hành hạ sao?
- Không sao đâu. Cái này chả là gì so với tớ. Cậu có thể xem..
Tôi đưa bàn tay cho Mione ra, đúng là chỉ giống như vết xước nhẹ thôi.
* * * Nhưng mà Harry, cậu đừng cố chấp như thế. Không tốt đâu.
- Chẳng cần biết tớ sẽ ra sao. Chỉ cần biết tớ sẽ cân cả thế giới cho cậu.
- Mấy lời như thế.. cậu nên nói với người mình thích thì tốt hơn..
Harry im lặng không nói gì, đứng dậy và bước về phòng.
- Cậu không nên nói mấy lời như thế đâu..
Nói rồi Ron đuổi theo Harry. Tôi cũng chẳng nói chẳng rằng mà lên phòng ngủ.
Bíp bíp.. Bíp bíp.. Tôi nheo mày và chậm rãi mở mắt. Đưa tay lần mò trong áo, tôi mệt mỏi lấy mặt dây chuyền ra và ấn vào viên ngọc đen ở chính giữa. Ngay lập tức, giọng nói ở đầu bên kia vang lên:
- A! Chào cậu Daisy!
- Ừm.. Chào Eric..
- Ủa? Cậu ngủ sớm vậy? Mới có hơn 8 giờ chứ mấy. Bình thường cậu ngủ lúc 9 giờ, thậm chí là 10 giờ mới lên giường mà.
Nhìn Eric hốt hoảng vì lỡ đánh thức tôi dậy, tôi ngồi lên, tay ôm lấy đầu và cười phì.
- Không sao đâu. Mà ngày nào cậu cũng gọi cho tớ, không biết mệt hay sao?
- Làm sao mệt được chứ? Bởi vì tớ đang được nói chuyện với Daisy cơ mà!
- Cậu đấy! Chỉ được cái dẻo mồm dẻo miệng thôi! - Tôi mỉm cười, vờ như chán nản.
- Thôi, không nói chuyện này nữa. Có chuyện gì à? Sắc mặt trông tệ thế?
- À không có gì đâu. Bài tập hơi nhiều, với cả làm giùm Harry và Ron ấy mà.
- Có ổn không đó? Tớ sợ cậu sẽ k-
Nhưng ánh mắt của Eric đột ngột sắc bén. Phát hiện ra cậu đang nhìn chằm chằm vào mu bàn tay tôi, nơi có chú gì đó đo đỏ, tôi nhanh chóng che nó dưới lớp chăn.
- Cấm túc với Umbridge?
Eric nghiêm giọng hỏi. Tôi cười cười trả lời:
- Không phải đâu. Lỡ bị bỏng đâu.
Tuy nhiên, Eric dường như không để ý đến những gì tôi nói.
- Phù phép cho người ta nhìn vào mà thấy nó đỏ lên đi. Sưng tấy hay thâm tím luôn càng tốt. Khiến cho nó kinh khủng hết mức có thể.
- Nhưng mà..
- Không nhưng nhị gì cả. Đừng để tớ phải nhắc lại lần nữa. Tớ không muốn phải thấy cậu như vậy. Hứa với tớ rằng ngày mai cậu sẽ được thả ra.
Tôi đắn đo suy nghĩ rồi gật đầu. Yên tâm, Eric cười nói trở lại:
- Vậy được rồi. Cậu ngủ đi. Buổi tối tốt lành.
- Buổi tối tốt lành. Đừng làm việc quá sức đấy.
Eric gật đầu và hình ảnh cậu ấy bỗng nhiên tắt phụt. Tôi mỉm cười cất mặt dây chuyền vào trong áo rồi tiếp tục ngủ. Thật tình mà nói, tôi cảm thấy dạo này hơi áp lực thì phải..
Ngày hôm sau, tôi chép phạt nhiều hết mức có thể để việc tôi phù phép lên bàn tay ít bị bại lộ. Và may mắn, sau một hồi xem xét bàn tay tôi cùng với tờ giấy da chép phạt, mụ Umbridge đã thả tôi và Harry đi. Vậy là được an nhàn rồi! Tuy nhiên, ngay lúc mụ ta chạm vào Harry, vết thẹo của cậu bỗng dưng đau nhói. Cậu nghi là mụ ta là thuộc hạ của Voldemort, còn tôi thì không đành lòng khi bác bỏ ý kiến đó. Nghe theo lời khuyên của tôi, Harry cũng không gửi thư cho chú Sirius.
Sáng hôm thứ 7, một ngày nghỉ trong tuần, tôi thong dong bước xuống đại sảnh cùng Draco và Nott. Tôi định sẽ tranh thủ thời gian dạy mọi người thật nhiều bùa phép nên thông báo cho họ trước. Ở phía dãy bàn Gryffindor, Harry, Mione và Ron đanh thảo luận về mẩu tin ngắn ngủn được đặt ngay ở tít dưới cùng tờ Nhật Báo Tiên Tri. Đối tượng lần này là Sturigs Podmore, 38 tuổi, nhà ở số 2, đường Vừng Laburnum, phố Clapham. Ông ấy là 1 thành viên của Hội, người đã không ở trong Vệ sĩ đoàn hộ tống chúng tôi ngày 1/9. Và hôm nay, bài báo đăng tin rằng ông đã cố gắng đột nhập cánh cửa tối an ninh ở Bộ Pháp thuật lúc 1 giờ sáng. Họ nghi ngờ ông làm việc cho cụ Dumbledore, điều này thì đúng, nhưng không có nghĩa là cụ sai ông làm như vậy. Vì sự việc này, ông bị giam ở ngục Azkaban trong vòng 6 tháng.
Cơ mà, vẫn chưa có tin tức gì về Eric cả..
Khi Ron được gia nhập đội Quidditch Gryffindor tạm thời, chị Angeline có đến xin lỗi vì hơi nặng lời với Harry và thông báo rằng hôm nay cậu sẽ cùng Ron luyện tập. Ấy thế nhưng, buổi tập ngày hôm đó không được tốt đẹp bởi sự phá rối của đám Slytherin nào đó, mà tôi thì lại không cảm thấy hơi mệt để giải quyết chúng. Thôi thì để thuận theo tự nhiên vậy..
Mà cũng vì tôi thôi không làm bài tập giùm Harry và Ron nữa khi đã có chuyển biến khá tốt, cả buổi tối thứ 7 lẫn cả hôm chủ nhật họ chỉ biết rúc đầu vô đống sách vở. Trong khi đó, tôi đi tìm những người trong UA để bàn lịch hoạt động. Tối hôm đó, Ron cũng có nhận được thư của anh Percy, và tôi nghe nói cậu thực sự tức giận khi xé bức thư thành nhiều mảnh nhỏ rồi ném nó vào lò sưởi bởi anh tôn vinh ông Fudge và mụ Umbridge trong khi sỉ nhục cụ Dumbledore, tôi và Harry. Thật sự điều này làm tôi ngày càng mến Ron à nha!
Ngày hôm sau, báo đưa tin về cái vụ “Thanh tra tối cao Hogwarts” đầu tiên Dolores Umridge, cho phép mụ ta kiểm soát gần như toàn bộ Hogwarts. Mụ ta bắt đầu kiểm tra các giáo sư từ ngày hôm nay, vậy cũng chính ngày hôm nay tôi sẽ bắt đầu quấy phá ha!
Theo tin tức tôi nghe ngóng được, giáo sư Trelawney là người đáng lo ngại nhất, còn cô McGonagall là người bá đạo nhất trong đợt kiểm tra. Quả là chủ nhiệm Gryffindor có khác a! Cô làm cho mụ ta tức sôi máu không nói được gì. Hừm hừm.. Cô quả là bá đạo hết chỗ chê..
Mà cũng trong thời gian này, tôi cố gắng hết sức kìm chế cơn giận dữ của Harry, cốt là để không bị lỡ buổi hoạt động nào của UA. Do thằng Goyle dám chế nhạo bác Hagrid, đặc biệt là trước mặt mụ ta, nên tôi cho áo chùng của nó nóng lên một chút luôn, ừm, chỉ là tí lửa ấy mà. Hehehe..
Xin nhắc lại một lần nữa, Daisy này đây không phải dạng vừa đâu.. ~