- Thưa thầy, thầy không nói với thầy cô khác hắn đã như thế nào khi còn ở trại mồ côi sao?
Harry tròn mắt ngạc nhiên. Cụ Dumbledore chỉ lặng lẽ lắc đầu.
- Không, thầy không nói. Mặc dù cậu ta chẳng cho thấy có dấu hiệu ăn năn hối cải nào, nhưng có thể cậu ta đã cảm thấy hối tiếc về cách cư xử của mình trước đây và quyết tâm làm lại cuộc đời. Thầy lầm tưởng là như vậy nên quyết định dành cho cậu ta 1 cơ hội.
- Cơ hội? Cụ lầm to rồi đấy! Cụ cần phải quan tâm cậu ta hơn, chứ không phải chỉ là quan sát. Như đã nói, chẳng phải cậu ta đã rất tự cao và khao khát quyền lực hay sao? Cụ nghĩ gì mà lại mất cảnh giác như thế?
Tôi lớn tiếng chỉ trích, tay khoanh lại, ngồi phịch xuống cái ghế đối diện với cụ, trông giống như đang giận cá chém thớt vậy. Harry liếc mắt nhìn tôi cảnh báo, tuy nhiên, cụ Dumbledore thì vẫn mỉm cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
- Phải. 1 lầm lẫn tai hại. Thầy đáng ra phải cố sẻ chia thêm nhiều điều với Riddle, nhưng thầy đã không làm, như đối với con vậy. Thầy xin lỗi.
- Hừ!
- Được rồi, quay trở lại vấn đề, Tom Riddle khi còn ở Hogwarts vẫn luôn đặc biệt cảnh giác với thầy. Cậu ta cho rằng bản thân đã nói hơi nhiều về câu chuyện ly kỳ trong lai lịch của mình cho thầy nghe. Cậu ta thận trọng để không làm lộ thêm một điều như vậy lần nữa. Đương nhiên là cậu ta không thể thu lại lời nói, và dường như cậu ta có ý thức rằng không bao giờ được trù ếm thầy như những thầy cô khác.
- Hắn dám trù ếm cả các giáo sư ạ? - Harry ngạc nhiên thấy rõ.
- Ừ. Cậu ta dám. Và khi lớn hơn, cậu ta còn tập trung 1 nhóm bạn bè, nói đúng hơn là thuộc hạ tận tụy cho mình. Nhóm này có một sức mạnh đáng kể, là 1 tập hợp tạp nham giữa những kẻ yếu đuối tìm kiếm sự che chở, những kẻ đầy tham vọng tìm kiếm vinh quang chung, và những kẻ có máu côn đồ hướng về 1 thủ lĩnh có thể biểu diễn cho chúng xem nhiều hình thức bạo ngược tàn nhẫn mà tinh vi hơn. Nói cách khác, chúng là những nguyên mẫu của bọn Tử thần thực tử, và thực ra là một số đã trở thành những Tử thần thực tử đầu tiên sau khi rời khỏi Hogwarts.
- Hắn tụ tập cả 1 đội quân dưới trướng của mình ngay khi trong Hogwarts sao?
- Cũng giống như con và Daisy hồi năm ngoái thôi. - Cụ Dumbledore mỉm cười.
- Không! - Tôi gắt lên. - Chúng con có lí do chính đáng. Mụ cóc ghẻ ấy tàn bạo đến nỗi chúng con phải tự mình đứng lên, đương đầu với cả Bộ Pháp thuật.
- Thầy biết các con đã phải chịu đựng như thế nào, và thầy cam đoan các con đã đúng. Umbridge là người của Bộ, là người mang tư tưởng của Bộ, nên điều đó cũng dễ hiểu thôi. Nhưng Daisy à, trong bất kì trường hợp nào, con cũng không nên gọi một ai đó là.. cóc ghẻ.
- Bộ Pháp thuật thối nát. Cóc ghẻ vẫn hoàn cóc ghẻ thôi.
Tôi lầm bầm. Cụ Dumbledore bật cười vì điều đó mà không nói gì thêm. Harry giờ mới ngoi mặt lên, hình như là trốn ở góc nào đó mà bò lăn ra cười, vì trên tóc cậu có dính chút bụi. Đưa tay lên phủi phủi, miệng cậu vẫn còn cười toe toét.
- Chúng ta hãy tạm gác lại chuyện của Bộ sang một bên, bởi vì điều quan trọng hơn hết là việc tìm hiểu về Tom Riddle. Được cậu ta kiểm soát chặt chẽ, nhóm người đó chẳng bao giờ bị phát hiện làm điều gì sai, mặc dù 7 năm chúng học ở trường đã được đánh dấu bằng một số vụ rắc rối đáng tởm mà chúng chẳng bao giờ bị liên đới trách nhiệm một cách thỏa đáng.
Cụ Dumbledore đứng dậy, 2 tay vừa vuốt ve cái chậu Tưởng Ký vừa bảo:
- Thầy không tìm được nhiều kí ức về Riddle ở Hogwarts. Ít ai biết dù chỉ một chút về hắn thời đó mà lại dám nói. Họ quá khiếp đảm, nên những gì thầy phát hiện được đa phần là quãng thời gian hắn rời trường, sau nhiều nỗ lực vất vả, sau khi lần theo dấu những người ít ỏi có thể dụ dỗ nói ra, sau khi đã tìm kiếm những hồ sơ cũ và chất vấn những nhân chứng trong giới phù thủy cũng như giới Muggle.
- Tại sao cụ không hỏi trực tiếp luôn? Ý con là.. - Harry bắt đầu giải thích khi thấy chân mày của cụ Dumbledore nhướn lên. -.. Riddle 16-17 tuổi đang ở đây, và Daisy có thể.. thuyết phục hắn, có lẽ vậy..
- Thành thật mà nói, tớ cũng không đặt quá nhiều niềm tin vào anh ta. Giữa chúng tớ ngày càng có thêm nhiều bất hòa, nên tớ chỉ sợ anh ta lại nói sai sự thật.
- Vậy suốt thời gian qua, cụ đã đi tìm kiếm những thông tin đó sao?
- Phải. Thầy được biết rằng Riddle đã bị ám ảnh bởi dòng dõi của hắn. Điều này có thể hiểu được, tất nhiên, vì hắn đã lớn lên trong 1 viện mồ côi và luôn ước ao được biết bằng cách nào mà mình bị đưa vào đó. Có vẻ như, hắn đã tìm kiếm vô vọng dấu tích của Tom Riddle cha trong những huy hiệu ghi tên những người có thành tích và được tưởng thưởng nằm trong phòng truyền thống, trong danh sách các Huynh trưởng lưu ở hồ sơ của trường, và thậm chí trong cả những cuốn sách Lịch sử pháp thuật mà trường có. Rồi, đến cuối cùng, hắn cũng buộc phải thừa nhận là cha hắn chưa hề đặt chân đến đây. Và thầy tin là, cũng chính lúc đó, hắn từ bỏ vĩnh viễn cái tên của mình, tự khoác vào cái lý lịch của chúa tể Voldemort, bắt đầu cuộc điều tra về gia đình của người mẹ mà trước đó hắn đã miệt thị, người đàn bà mà hắn đã nghĩ không thể là 1 phù thủy, một khi không thể chống lại được sự yếu đuối nhục nhã rất con người, là cái chết, ít nhất là từ quá sớm.
- Thế hắn làm sao mà lại có thể biết được nguồn gốc của mình? Có phải là nhờ cái tên của ông ngoại hắn không?
- Giỏi lắm Harry. Hắn chỉ có thể lần theo 1 cái tên duy nhất là “Marvolo”, cái tên hắn được cho biết, từ những người điều hành viện mồ côi, là tên của ông ngoại hắn. Cuối cùng, sau cuộc tìm kiếm vất vả, qua những bộ sách cổ về các gia đình pháp thuật, hắn cũng phát hiện ra sự tồn tại của một chi hệ còn sống sót dòng họ Slytherin. Vào mùa hè năm 16 tuổi, hắn rời viện mồ côi, nơi mà đáng ra hắn phải quay trở về tá túc hàng năm, để đi tìm họ hàng nhà Gaunt. Và bây giờ, 3 chúng ta có thể “phiêu lưu” thêm một chuyến nữa được chứ?
Cụ Dumbledore cầm chai thủy tinh nhỏ xíu đựng đầy ký ức óng ánh và xoay tít trên bàn lên, rồi từ từ đổ vào chậu Tưởng Ký.
- Thầy hên lắm mới có được dòng ký ức này. Để trải qua kinh nghiệm đi rồi 2 con sẽ hiểu. Thôi, chúng ta bắt đầu nhé?
Gật đầu, tôi bước tới bên cái chậu đá và ngoan ngoãn cúi xuống cho đến khi khuôn mặt chìm dưới bề mặt ký ức. Tôi cảm nhận được cái cảm giác quen thuộc chìm xuống cõi hư không rồi đáp xuống 1 cái sàn nhà bằng đá đầy bụi bặm trong bóng tối gần như đen đặc.
Harry và cụ Dumbledore đáp xuống bên cạnh tôi. Vừa nhìn là tôi cũng có thể nhận ra được ngay. Ngôi nhà của gia đình Gaunt giờ đây dơ bẩn không sao tả xiết, dơ bẩn gần như giống với cái khu ổ chuột mà tôi từng sinh sống. Trần nhà bám dày mạng nhện, sàn nhà phủ dày bụi bẩn. Đồ ăn thì mốc meo, hư hỏng và nổi lên mùi thối muốn buồn nôn, nằm trên bàn giữa một đống nồi niêu đầy cặn bã đóng váng. Ánh sáng duy nhất phát ra là từ 1 ngọn nến tù mù đặt dưới chân 1 gã đàn ông râu tóc um tùm khiến tôi không thể nhìn thấy đâu là mắt và đâu là miệng. Gã ngồi lún trong cái ghế bành bên lò sưởi, làm cho tôi thoáng thắc mắc là có phải gã đã chết rồi chăng. Nhưng, 1 tiếng gõ cửa vang lên và gã đàn ông giật mình thức giấc, tay phải giơ lên cây đũa phép và tay trái cầm 1 con dao ngắn. Nói thiệt nhìn gã thôi thì cũng dễ khiến người ta hiểu lầm dẫu cho đã được biết trước đi chăng nữa.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra. Đứng trên ngưỡng cửa, cầm 1 cây đèn kiểu xưa, là 1 chàng trai mà tôi nhận ra ngay tức thì: Cao, xanh xao, tóc đen và đẹp trai. Ấy là chàng thiếu niên Tom Marvolo Riddle hay ức hiếp tôi. Đôi mắt anh tachậm rãi nhìn quanh căn phòng tồi tàn rồi nhìn tới gã đàn ông ngồi trên ghế bành. 2 người nhìn nhau trong vài giây, rồi gã đàn ông lảo đảo đứng dậy, những chai rượu rỗng dưới chân gã kêu lanh canh và lăn lóc ngang qua sàn nhà