Cuối cùng, người quản lí cô nhi viện cũng đưa chúng tôi tới phòng của Tom nhí. Leo lên cầu thang đá mà bà không ngừng quở trách mấy đứa trẻ quậy phá chạy ngang qua. Những đứa trẻ mồ côi này đều mặc đồng phục màu xám và trông có vẻ được chăm sóc rất tử tế. Tuy nhiên, điều đó vẫn không đủ để biện hộ cho sự khắc nghiệt khi lớn lên trong môi trường này.
- Đây rồi!
Bà Cole kêu lên báo hiệu khi chúng tôi rẽ sang khu thứ hai và dừng trước 1 cánh cửa trong 1 hành lang dài. Bà gõ cửa 2 cái và bước vào, tôi lăng xăng chạy theo, thích thú ngắm nhìn mọi thứ.
- Tom, con có khách đến thăm này. Đây là ông Dumberton, xin lỗi, Dumberbore, hừm, ta không nhớ rõ nữa..
Rồi bà quay say với cụ Dumbledore trẻ.
- Tôi nghĩ ông nên tự mình nói với nó.
Bà sải bước ra khỏi căn phòng và cẩn thận đóng cửa lại. Đây là 1 căn phòng nhỏ trống rỗng, chỉ trừ 1 cái tủ quần áo cũ kĩ và 1 cái giường bằng sắt. Có 1 đứa bé đang ngồi trên chiếc chăn màu xám, 2 chân giơ ra phía trước để giữ 1 quyển sách. À! Là Tom nhí! Nhưng cậu ta có vẻ chẳng bận tâm gì đến cụ Dumbledore trẻ, vẫn chăm chú nhìn vào những trang giấy, lạnh nhạt. Ôi! Sao mà cute đến thế được chứ? Tôi chạy lại, toan véo Tom nhí một cái, nhưng bàn tay tôi lại xuyên qua người cậu ta, và giờ tôi mới nhớ ra được lí do. Thở dài thườn thượt một cái, tôi ngồi xuống bên cạnh Tom nhí, thích thú quan sách từng cử chỉ của cậu ta, cho dù đó có thể chỉ là 1 cái chớp mắt. Quả thật, dù mới còn nhỏ nhưng Tom nhí đã rất đẹp trai, khá cao ở tuổi 11, tóc đen và nước da hơi tai tái. Cuối cùng, Tom nhí cũng phải ngước nhìn lên cụ Dumbledore trẻ, mắt khẽ khép lại trước vẻ kì quặc của ông. Giữa họ có một khoảnh khắc im lặng.
- Chào con, Tom.
Cụ Dumbledore trẻ bước lên trước và giơ tay ra. Tom nhí có hơi lưỡng lự, nhưng rồi họ cũng bắt tay nhau, coi như là lịch sự trong giao tiếp. Cụ Dumbledore trẻ mở 1 cái ghế gỗ cứng ở bên cạnh Tom nhí. Trông 2 người giống như bệnh nhân và người thăm bệnh vậy.
- Ta là giáo sư Dumbledore.
- Giáo sư à?
Tom nhí nhắc lại, có vẻ đề phòng.
- Thế ông có giống bác sĩ không? Ông làm gì ở đây thế? Bà ấy cho ông vào để xem chừng tôi à?
- Không không. - Cụ Dumbledore trẻ mỉm cười, vẫn quan sát thái độ của Tom nhí.
- Tôi không tin ông đâu! Đừng cố lừa gạt tôi nữa! Nói thật đi!
Tom nhí nói lên 3 từ cuối cùng với cái mãnh lực khiến cho người ta phải phát nghẹn. Cơ mà, chả hiểu sao tôi vẫn phì cười được trước cái vẻ ngang ngược đó. Nó là 1 mệnh lệnh, được thốt ra như thể cậu ta đã nói thế rất nhiều lần rồi. Đôi mắt cậu ta trừng trừng nhìn vào cụ Dumbledore trẻ, trong lúc đó không hề phản ứng gì cả ngoài việc tiếp tục cười thân mật. Sau đó vài giây, cậu ta cũng không còn trừng mắt nữa, mặc dù có vẻ thận trọng hơn.
- Ông là ai?
Tom nhí chầm chậm hỏi lại.
- Ta đã nói với con rồi. Ta là giáo sư Dumbledore, và hiện đang làm việc tại ngôi trường mang tên Hogwarts. Ta đến đây để cho con 1 chỗ trong trường, trường học mới của con đấy, nếu như con muốn đến đó.
Phản ứng của Tom bây giờ mới thật là bất ngờ. Cậu ta trượt ra khỏi giường và lùi lại, có vẻ rất tức giận.
- Ông không lừa tôi được đâu! Nhà thương điên là nơi ông làm việc phải không? “Giáo sư” à? Hừ! Tôi không đi đâu hết! Tôi chẳng làm gì cả! Muốn hỏi thì đi mà hỏi người khác, còn giờ thì cút đi! Cút ngay khỏi phòng tôi!
- Ta không đến từ nhà thương điên. - Cụ Dumbledore trẻ điềm tĩnh nói. - Ta là 1 giáo sư, và nếu như con ngồi xuống để bình tĩnh lại, ta sẽ kể cho con nghe về Hogwarts. Tất nhiên, nếu con không muốn đến trường thì chẳng ai bắt ép được con cả.
- Tôi muốn xem thử các người bắt ép tôi thế nào? - Tom nhí gầm gừ, hung hăng như 1 con mãng xà bất chấp tất cả để tự vệ.
- Hogwarts, là trường học dành cho những đứa trẻ có khả năng đặc biệt..
- Tôi đã nói với ông rồi! Tôi không bị điên!
- Ta biết con không điên. Hogwarts không phải là ngôi trường cho những người điên. Nó, là trường dạy phép thuật.
Cụ Dumbledore trẻ nhấn mạnh 2 chữ cuối. Có một sự im lặng. Tom nhí như đóng băng ở đó, mặt không còn một tí cảm xúc.
- Phép thuật á?
Tom nhí hỏi lại bằng một giọng thầm thì.
- Đúng. - Cụ Dumbledore trẻ giọng chắc nịch.
- T-Tôi có thể làm gì.. với phép thuật?
- Thế con nghĩ có thể làm được gì nào?
- Tất cả mọi thứ! - Tom nhí thở hổn hển.
Tôi ngắm nhìn Tom nhí mà càng lúc càng thích thú. Một dòng máu hào hứng đang trỗi dậy bên trong cậu ta, bởi trông cậu ta vô cùng xúc động.
- Con có thể làm cho những tờ giấy bay vù vù mà không cần phải động đến chúng. Con có thể sai khiến những con vật mà không cần phải dạy gì cả. Con có thể khiến cho những kẻ làm cho con bực mình phải chịu những điều tồi tệ. Con có thể làm cho bọn chúng đau nếu như con muốn.
Đôi chân của Tom nhí bắt đầu run run. Cậu ta ngồi xuống giường, nhưng có lúc lại súyt vấp ngã. Nhìn vào đôi bàn tay mình, cậu ta cắm cúi như thể đang cầu nguyện. Thế nhưng, tôi lại chẳng thích cái vế cuối trong lời nói của Tom nhí chút nào. Sự khó chịu thể hiện ra cả ngoài mặt.
- Con biết con khác người mà..
Cậu ta như thì thầm với những ngón tay run lẩy bẩy của mình.
- Con biết con là người đặc biệt. Lúc nào cũng vậy, con biết con có một cái gì đó..
- Đúng. Con rất đúng. Con là 1 phù thủy.
Cụ Dumbledore trẻ nói, không còn cười nữa mà chăm chú vào Tom nhí. Cậu ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi tỉnh hẳn, có 1 niềm vui dữ dội ở trên đó, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó độc địa ẩn sâu trong tâm hồn 1 cậu bé.
- Ông cũng là 1 phù thủy à?
- Đúng. Ta là 1 phù thủy.
- Thử chứng minh cho tôi đi!
Tom nhí nói ngay lập tức, cũng cái giọng ra lệnh mà cậu ta vừa mới dùng. Cụ Dumbledore trẻ nhướn đôi lông mày.
- Nếu như, theo ta nghĩ, con chấp nhận vào học trường Hogwarts..
- Tất nhiên con chấp nhận! - Tom nhí đổi giọng, hớn hở đáp nhanh.
- Vậy thì con phải gọi ta là “giáo sư” hoặc nói “thưa thầy”
Cảm xúc của Tom nhí dường như cứng lại trong một khoảnh khắc trước khi cậu ta nói, với một giọng lịch sự không thể ngờ được:
- Con xin lỗi, thưa thầy. Ý con là, thưa giáo sư, thầy có thể cho con xem?
Cụ Dumbledore trẻ rút cây đũa phép khỏi túi áo, chỉ vào cái tủ tồi tàn trong góc phòng, gõ nhẹ 1 cái. Cái tủ bùng lên cháy. Tom nhí nhảy dựng lên, hét ầm trong sợ hãi và thực sự sốc, khi tất cả gia tài của cậu ta đều ở trong đó. Nhưng ngay khi cậu ta ôm lấy cụ Dumbledore trẻ, có vẻ là muốn ngăn ông lại, thì ngọn lửa biến mất, và cái tủ quần áo hoàn toàn không xây xước. Tom nhí nhìn chằm chằm vào cái tủ rồi lại nhìn vào cụ Dumbledore trẻ, lòng đầy ham muốn, chỉ vào cây đũa phép.
- Con có thể có 1 cái như thế ở đâu?
- Rất đúng lúc đấy. Ta nghĩ có cái gì đó muốn thoát ra khỏi tủ của con.
Có tiếng lục cục nhỏ phát ra từ trong cái tủ. Lần đầu tiên, Tom nhí trông có vẻ sợ hãi.
- Mở cửa ra đi.
Tom nhí ngập ngừng rồi cũng chạy đến mở toang cánh cửa tủ. Ở giá trên cùng, trên 1 dãy quần áo cũ kĩ, 1 cái hộp các-tông nhỏ đang lắc lư và kêu lục cục như có những con chuột điên rồ đang bị nhốt trong đó.
- Lấy nó ra đây.
Tom nhí lấy cái hộp đang run bần bật xuống, ngần ngại.
- Có cái gì trong hộp mà con không được phép có không?
Cậu ta ném một cái nhìn xét đoán về phía cụ Dumbledore trẻ, rồi cuối cùng nói với giọng thờ ơ:
- Có, con đoán là vậy, thưa thầy.
- Mở nó ra.
Tom nhí nghe theo lời, đổ hết mọi thứ lên giường mà không nhìn vào chúng. Có 1 cái yoyo, 1 cái vòng bạc và 1 cái khẩu cầm (kèn harmonica) ở giữa. Ngay khi ra khỏi cái hộp, chúng không còn rung nữa, mà nằm yên trên tấm chăn mỏng.
- Con sẽ trả lại chủ nhân của chúng với lời xin lỗi chứ?
Cụ Dumbledore trẻ điềm tĩnh nói, nhét cây đũa phép vào túi áo khoác.
- Hãy chú ý rằng: Ăn trộm không được chấp nhận ở Hogwarts.
Tom nhí không hề bối rối. Thay vào đó, cậu ta vẫn đứng nhìn cụ Dumbledore trẻ chằm chằm với cái nhìn lạnh lùng và suy xét. Rồi, cuối cùng cậu ta đáp lại bằng một giọng bàng quan:
- Vâng, con sẽ làm, thưa thầy.