Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 101: Chương 101: Trầm trọng




Tháng 12 đã đến, và đem cho đám học sinh năm thứ năm chúng tôi nhiều tuyết hơn, cùng số lượng bài tập về nhà cũng tới tấp hơn. Bổn phận Huynh trưởng của Harry, Hermione và Ron cũng càng lúc càng trở nên nặng nề thêm khi Giáng sinh đang đến gần. Bởi lẽ, bọn họ cứ bị kêu đi hướng dẫn việc trang trí tòa lâu đài mặc cho sự quậy phá của Peeves, canh giữ không cho đám năm nhất và năm hai chạy ra ngoài trong giờ ra chơi vì trời quá lạnh trong vô vọng, và thay phiên với thầy giám thị Argus Filch đi rảo các hành lang. Nói thật, dù có tới nghiên cứu với giáo sư Magia thì trông tôi vẫn còn rảnh rỗi chán.

Vào buổi họp cuối cùng trước kì nghỉ Giáng sinh của UA, chúng tôi ôn lại những gì đã tập luyện. Đang trong buổi tập thì tôi bỗng cảm thấy choáng váng. Lắc lắc đầu, tôi lại chợt cảm thấy mi mắt nặng trĩu, những hình bóng nay chỉ còn lờ mờ. Bất giác, tôi đưa tay lên mắt mình, cảm thấy có gì đó chảy ra.. Nước mắt sao? Nhưng tôi đâu có vui buồn gì đâu mà khóc? Tôi thử đưa lên miệng và nếm thử..

Một mùi vị rất quen thuộc..

Một mùi vị tôi đã từng nếm thử..

Cái mùi vị đó.. Phải.. Đích thực chính là..

Mùi máu..

Tôi còn đang bàng hoàng hết sức thì đột ngột “rầm” một cái. Tôi bị đánh văng vào tường trước những con mắt ngạc nhiên của mọi người. Harry chạy đến bên xem xét.

- Daisy! Daisy! Cậu có sao không?

- Tớ.. Tớ không sao..

Không đau? Không hề đau mặc dù bị văng mạnh đến như vậy? Tôi mất đi cảm giác từ khi nào vậy? Ron xuất hiện bên tôi như một bóng ma, và miệng xúyt xoa lo lắng:

- Này.. Đầu cậu chảy máu rồi mà bảo không sao à?

- Daisy à, đến gặp bà Pomfrey đi! - Hermione nói đầy âu lo.

Nhưng, trước khi tôi kịp đáp lại thì Harry đã kéo tôi đứng dậy, ôm chặt tôi trong lòng.

- Chúng ta đi.

- Đi đâu cơ?

Tôi bỗng nhiên ngu ngơ. Dù không rõ nét, tôi thấy loáng thoáng đôi mày Harry cau lại.

- Đi tới gặp thầy Snape chứ gì nữa!

- Nhưng tớ chỉ bị chảy máu đầu thôi!

Hiểu ra mọi chuyện, tôi cự nự, nhưng cánh tay vẫn bị Harry nắm chặt.

- Đừng nói dối! Cậu đừng cho là tớ không biết gì cả!

- Cậu nói biết là biết gì cơ? Tớ chẳng hiểu cậu nói gì!

- Khoan khoan, các cậu đang nói về gì vậy? - Draco bước tới.

- Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? - Neville trông sợ sệt.

Chúng tôi chẳng đáp lại họ một câu nào. Nhưng vì nhiều người đang xì xào bàn tán khiến tôi thấy hơi nhức đầu, tôi đưa tay ra hiệu cho họ im lặng một lát. Vừa lúc đó thì..

- Thế cậu nghĩ tại sao mỗi sáng lọ thuốc lại được đặt trước cửa phòng cậu hả?

Harry tự nhiên hét toáng lên làm tôi hơi hoảng. Mặc dù hình ảnh trước mặt rất lờ mờ, tôi vẫn có thể cảm nhận cơn tức giận của cậu.

- Nhưng.. tớ.. tớ đã uống thuốc rồi mà!..

Harry hít thở sâu rồi nhẹ nhàng bảo:

- Cơ mà dạo này lượng thuốc cậu uống đã tăng lên, chắc có thể nên uống thêm thuốc.

- Không phải đâu. - Tôi lắc đầu. - Cơ thể tớ đã có triệu chứng kháng thuốc rồi..

- Vậy thì càng có lí do để tớ đưa cậu đến gặp thầy Snape! Thầy ấy có thể giúp chúng ta!

Tôi lại lắc đầu khiến Harry mất hết kiên nhẫn vì quá lo lắng.

- Nhưng chẳng phải cậu luôn bảo thầy ấy là Bậc thầy độc dược sao? Chắc chắn là..

- Dù cho có là thầy ấy, nếu không biết về “đầu nút” thì cũng không làm được gì cả..

- Thế còn Eric thì sao? Eric biết hết tất cả những gì về bệnh của cậu! Chính cậu ấy đã..

Thấy Harry loay hoay tìm trong áo chùng vật gì đó, tôi liền hiểu ra và ngăn cậu lại. Quay người chậm rãi bước đi, tôi khẽ nói trong hơi thở hổn hển:

- Eric đã bận đủ việc rồi. Tớ không nên làm phiền cậu ấy. Dẫu sao chuyện này xảy ra cũng là do tớ không nghe lời cậu ấy mà.

- Vậy có cách nào không? Ừm.. Cậu biết tớ đang nói gì mà. - Harry hạ giọng, đôi mắt đượm buồn.

- Trừ khi tìm được liều thuốc chữa trị hẳn thôi. Bằng không, thứ thuốc ấy sẽ vô hiệu nhanh chóng thôi, không sớm thì muộn. Mà, các cậu cứ tập luyện tiếp đi, tớ có lẽ nên về phò-

Nhưng chưa dứt câu thì đôi mắt tôi nặng trĩu mà nhắm xuống. Đầu óc tôi càng lúc càng quay vòng. Choáng váng, tôi ngã xuống, hôn mê bất tỉnh..

Theo như tôi cảm thấy, tôi đang yên giấc thì chợt có tiếng hét quằn quại vì đau đớn. Tôi cau mày, cố gắng mở mắt ra dưới áp lực của sự mệt mỏi. Bằng hết sức bình sinh, tôi bật dậy, mặc cho cơn đau âm ỉ ở sau lưng, mở to mắt ra hết cỡ và bắt đầu ngó dáo dác xung quanh. Harry đang ngồi đó, vừa bàng hoàng vừa sợ sệt, mồ hôi chảy từ trên trán đã ướt đẫm tấm áo chùng. Với một giọng thì thào, Harry nói:

* * * Ba của Ron.. Bác Weasley.. Bác ấy.. bị tấn công rồi!..

Tôi định mở miệng đáp lại trong khi đầu óc đang rối bời thì lại một điều không mong muốn nữa xuất hiện. Tôi không thể nói câu nào được nữa, tất cả những gì phát ra từ miệng tôi chỉ là tiếng khò khè của 1 bệnh nhân đau họng tới nỗi á khẩu. Harry nhìn tôi, mắt vẫn nở to vì giấc mơ kinh hoàng, vẫn nói bằng giọng thì thào:

- Tớ sẽ đi nói với cụ Dumbledore chuyện này. Cậu ở đây và nhớ uống thuốc nhé.

Rồi Harry lật đật chạy khỏi căn phòng, nơi mà bây giờ tôi nhận ra là bệnh thất. Ngó lọ thuốc ở trên bàn, tôi cố với lấy nó, mở nó ra và hớp một ngụm. Và, chỉ trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy khỏe hơn rất chi là nhiều, tuy là vẫn không được như bình thường nữa rồi. Cơ thể tôi dường như nặng hơn, mọi cử động đều rất chậm rãi, tôi lê bước đến văn phòng của cụ Dumbledore.

- Chúng ta chỉ chờ Phinesa Nigellus trở về tường thuật lại.. Thầy muốn chắc chắn là tất cả ngoại vi đều phải an toàn trước khi đưa các con đi..

- Cho con đi với..

Tôi thở hổn hển, từ từ xuất hiện đằng sau cánh cửa trước sự ngạc nhiên của những người trong văn phòng cụ Dumbledore. Harry, vẫn vẻ mặt lo lắng, chạy đến bên tôi:

- Sao cậu không đi nghỉ đi? Chuyện này không cần cậu giải quyết!

- Đúng rồi đó Daisy! Chị còn chưa khỏe mà! - Ginny hơi bất an.

- Vậy nếu tớ đưa ra 1 lí do chính đáng, tớ được phép chứ?

- Ta sẽ nghe. - Cụ Dumbledore nhìn tôi qua cặp kiếng nửa vầng trăng.

- Eric sẽ ở đó, ở tổng hành dinh, ít nhất là vào đêm Giáng sinh này..

Cụ Dumbledore nhìn tôi, đắn đo suy nghĩ rồi đáp lại bằng giọng trầm trầm.

- Chúng ta đi thôi. Đương nhiên là cả con nữa, Daisy à.

Tôi gượng cười rồi lê bước đến. Harry nhanh chóng tới bên dìu tôi. Vây quanh chiếc ấm đun nước đen thui, thật ra là 1 Khóa Cảng, chúng tôi tiến đến tổng hành dinh. Chỉ trong tích tắc, tôi thấy mặt Harry nhăn nhó vì vết thẹo trên trán. Thế nhưng, giờ tôi chẳng thể làm gì được nhiều cả. Thời gian hết tác dụng của thuốc lại càng rút ngắn. Tôi lại thiếp đi trước khi tới nơi..

Tôi đã phải nằm ngủ mất mấy ngày, trong khi ý thức vì vẫn còn lởn vởn đâu đó. Tôi có thể nghe tiếng mọi người nói chuyện, có thể thấy cảm giác của mọi người xung quanh. Tuy nhiên, tôi không thể mở mắt mà nhìn họ, lại càng không thể có hành động nào để giúp họ. Tôi nằm trên giường, trong phòng anh Regulus, chờ đợi Eric đến bên tôi. Cậu ấy đã hứa sẽ về với chú Sirius để chú ấy bớt cô đơn hơn khi mọi người chưa đến. Ấy thế mà, giờ này cậu ấy cũng đã đến đâu? Tôi không trách Eric, bởi tôi biết cậu ấy cần phải làm gì. Chỉ là, tôi thấy thật cô đơn, mặc dù là có anh Tom đứng trong phòng canh chừng. Chưa bao giờ tôi thấy mình xa vời mọi người đến như thế. Chưa bao giờ tôi thấy thân thuộc với anh Regulus đến như thế. Thành thật mà nói, tôi gần giống như người thực vật vậy, và đó là cái giá phải trả cho việc hành động theo ý mình mà không suy nghĩ, hay đúng hơn, xen vào mạch chuyện quá nhiều..

Lọ thuốc trên tay Eric đã “bay” đến bên tôi khi Giáng sinh sẽ tới trong vòng 3 ngày nữa. Cậu ấy đụng mặt Tom ngay lúc mở cửa, và cả 2 trao đổi những ánh nhìn không mấy thân thiện. Vì bận chế thuốc giải (tạm thời) cho tôi nên cậu không có món quà nào cả. Tuy nhiên, lọ thuốc ấy đã tốt lắm rồi. Từ trước đến giờ tôi chưa mong điều gì hơn thế. Nó cứ như giúp tôi hồi sinh vậy. Một cảm giác tuyệt vời.

Sau khi đã hồi phục, tôi liền chạy đi tìm Harry, tiện thể kéo bầy kéo phái tới luôn. Ừ thì nhiều người thì dễ thuyết phục hơn, đúng không nhỉ? Mà đặc biệt là phải có Ginny à nha! Con bé là quân át chủ bài trong việc này cơ mà! Nếu ai chưa hiểu thì tôi xin nhắc lại, Ginny bị anh Tom ám hồi tôi học năm hai, vì vậy, sự thuyết phục của Ginny rằng Harry không bị Voldemort ám chắc chắn sẽ hiệu quả.

Lúc Eric đến đây thì Mione và Draco cũng tới. Cuối cùng, chúng tôi đã có một Giáng Sinh vui vẻ khi chú Sirius quyết định tạo nên một buổi tiệc tuyệt vời nhất, hoặc ít ra là bằng buổi tiệc ở Hogwarts, để ăn mừng ngày lễ đặc biệt này. Ồ, chắc chắn là vui rồi, nếu không tính chuyện anh Percy gửi trả chiếc áo len bà Weasley tặng. Thật quá đáng hết chỗ nói mà! Nếu không phải vì gia đình họ thì tôi đã bay tới chỗ làm việc của anh ta và dạy cho anh ta 1 bài học thích đáng rồi!

Những ngày nghỉ còn lại, tôi tách biệt với mọi người, ở trong phòng mình với Eric và anh Tom.

Tại sao ư? Với Eric thì lí do quá rõ ràng rồi, theo tôi nghĩ, còn với anh Tom thì là do anh ta không chịu nổi chuyện chúng tôi ở chung với nhau, 2 đứa một mình, thế thôi.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.