Ngày qua tháng lại, mọi người có vẻ chán nản khi không có gì tiến triển. 3 người bạn thay phiên nhau thám thính tình hình bên ngoài và đeo cái mặt dây chuyền, trong khi tôi thì chẳng thể nào làm gì cả. Tuy nhiên, tin tức cũng không được nhiều cho lắm khi chỉ lượm lặt mấy mẩu báo cũ vứt xó. Một vài cuộc chống đối quy mô nhỏ bị đàn áp và những chính sách nô lệ Muggle của Bộ là tất cả những gì chúng tôi biết. Không liên lạc được nhiều với bên ngoài là thế đó. 3 người họ không thể mạo hiểm tính mạng tới Bộ mà nghe ngóng được, nhất là sau cái ngày náo loạn hôm đó. Có đôi lần họ súyt bị tóm, nhưng may mắn xử lí khéo léo được tình huống với những gì tôi đã dạy từ khi còn theo học Hogwarts. Cơ mà Ron thì vẫn còn gặp khó khăn. Vì phải đeo cái mặt dây chuyền đã làm tăng thêm ý nghĩ tiêu cực trong cậu. Suốt ngày quạu quọ, cậu làm cho 2 người bạn còn lại không còn cách nào khác ngoài im lặng. Harry thường đi loanh quanh ngôi nhà kiểm tra thêm điều gì đó, trong khi Mione vẫn còn đang thắc mắc ký hiệu được vẽ tay trong cuốn sách được thừa kế từ cụ Dumbledore. Kẻ Lý Sự hiện đang là tờ báo có thể cung cấp được thêm nhiều thông tin cho chúng tôi. Không còn đăng mấy thứ như Khụt khịt Sừng nát nữa, diện mạo của Kẻ Lý Sự đang dần dần thay đổi và đáng tin cậy hơn.
Tuần vừa qua, tôi nhận được một cuộc gọi từ Draco, nên để cho cả 4 người bạn cùng trò chuyện luôn một thể. Bầu trời hôm nay tối tăm lạ thường, bị che kín bởi những đám mây giông to lớn.
- Thật là ngu ngốc mà! - Draco lầm bầm trong miệng, đủ to để chúng tôi nghe. - 3 người đó định làm gì cơ chứ? Đánh cắp thanh gươm Gryffindor? Điều đó thì có ích lợi gì cơ chứ?
- Luna, Neville và Ginny đánh cắp thanh gươm Gryffindor? - Harry xanh mặt.
- Phải, sau đó bị bắt gặp và trừng phạt. May mắn là thầy Snape còn ở đó để đánh lừa bọn Tử thần thực tử bằng cách phạt họ vào rừng cấm cùng bác Hagrid.
Harry thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
- Rõ ngốc! Họ định lấy thanh gươm giúp tớ đây mà, nhưng có lấy được thì cũng đâu có cách nào gửi cho tớ đâu.
Chợt, gương mặt mỉm cười nhẹ nhàng của Harry đanh lại.
- Khoan! “May mắn là thầy Snape còn ở đó”? Đừng nói là cậu theo phe Daisy đấy.
- Tất nhiên rồi. Cậu hỏi gì lạ vậy? - Draco cau mày nhìn Harry.
- Cơ mà họ làm vậy thật vô nghĩa. Thanh gươm đó là giả mà. Nghĩ sao mà thầy Snape để nó lộ liễu thế được?
Có chút bất ngờ, nhưng chỉ sau một lúc họ cũng có thể hiểu được cái lý của nó. Mione, sau một hồi suy nghĩ, lên tiếng hỏi:
- Malfoy này, cậu có hay ở cùng.. - Mione lần lượt xem xét nét mặt của Harry và tôi rồi mới nói tiếp. - Cậu có hay ở cùng thầy Snape không?
Harry nhìn Mione với một vẻ mặt không-thể-nào-tin-được. Thật tình, trông cậu như nghĩ rằng bị Mione phản bội vậy.
- Khá thường xuyên. - Draco bắt đầu nhại lại. - “Con trai của Lucius Malfoy“. Ờ, vui ghê.
- Thế cậu có thấy thầy Snape từng lấy nó ra, giả bộ lau chùi hay.. làm gì khác không?
Draco nghe vậy bật cười.
- Tớ không biết Granger lại là người thiếu hiểu biết như thế đấy.
- Thôi nào Draco! Đừng trêu cậu ấy nữa! Cứ trả lời câu hỏi đó đi.
- Còn nhớ không, thanh gươm Gryffindor là do yêu tinh chế tạo.
- Điều đó chúng tớ đều biết cả rồi. - Cả Harry và Mione đồng loạt gật đầu.
- Nhưng các cậu không biết rằng khí giới do yêu tinh chế tạo không cần lau chùi. Ông bố già của tớ thích sưu tập mấy món đồ như thế nên tớ biết rõ. Loại bạc được rèn làm thanh gươm có thể kháng lại bụi bặm tầm thường, chỉ hấp thụ điều gì làm nó sắc bén thêm.
Nghe vậy, Harry và Mione cùng chìm trong sự trầm tư. Chỉ vài phút sau, cả 2 đập 2 bàn tay, vẻ mặt rạng rỡ vì hiểu ra được điều khúc mắc.
- Phải rồi! Hồi năm hai tớ đã giết chết con Tử Xà bằng thanh gươm Gryffindor! Mà thanh gươm lại có thể hấp thụ những thứ giúp nó sắc bén thêm, ví dụ như nọc độc Tử Xà..
- Mà nọc độc Tử Xà thì chỉ có 1 loại thuốc giải là nước mắt phượng hoàng. Nó đủ khả năng để tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá!
- Này, vậy 2 người nghĩ cụ Dum cất thanh gươm ở đâu cơ chứ?
Cả 2 người bạn mặt mày hớn hở bỗng xịu đi khi nghe câu hỏi của Draco. Thấy vậy, cậu ta chỉ biết tặc lưỡi bảo:
- Thôi được rồi, hẹn gặp mọi người sau nhé. Đến giờ đi ngủ rồi đấy.
- Ừ, tạm biệt.
Khi hình ảnh 3 chiều của Draco phía trên mặt dây chuyền vụt tắt, 2 người bạn vẫn còn bàn luận sôi nổi với manh mối đáng giá này. Trong khi đó, Ron nằm dài trên chiếc ghế sofa, vẻ mặt suy tư. Tôi cảm thấy trong lòng có gì bất an. Nãy giờ cậu chưa nói câu nào.
- Ron! Cậu nghĩ sao? Cụ Dumbledore có thể giấu thanh gươm Gryffindor ở đâu?
- Ủa? Mấy người còn nhớ tới tôi à? - Ron nhếch môi cười lạnh.
Harry và Mione ngơ ngác nhìn nhau.
- Cái gì?
Tôi có thể nghe thấy những giọt mưa đầu tiên đã rơi xuống, báo hiệu cho những điều chẳng mấy tốt lành. Khịt mũi, Ron nói tiếp.
- 2 người cứ tiếp tục đi. Đừng để tôi làm cụt hứng.
Không biết nói sao, Harry nhìn Mione cầu cứu, nhưng cô ấy lại lắc đầu. Cũng như Harry, Mione không biết phải xử lí tình huống này như thế nào nữa. Vì vậy, cả 2 lại hướng ánh nhìn về phía tôi.
- Được rồi, được rồi. - Tôi thở dài. - Chẳng phải chúng ta đã nói từ đầu rồi sao Ron? Mọi chuyện không hề dễ dàng. Nếu không, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã bị đánh bại từ lâu rồi.
- Cậu cũng bị cho ăn bơ đấy thôi. Cậu thậm chí còn không làm gì cả! Ái chà.. 2 kẻ cầm đầu. 1 kẻ ngồi im hưởng thụ. 1 kẻ không biết làm gì cả.
- Cậu nói thế là sao? Daisy không ngồi im hưởng thụ! Cậu ấy đã hiến kế cho tụi mình! Cái đầu óc bã đậu của cậu có thể giúp tụi mình bảo đảm an toàn cho đến tận bây giờ không? Không đâu! Tớ không nghĩ là vậy. Mà xin lỗi vì đã dựa dẫm vào Daisy nhé! Cái óc tớ vắt cạn cũng chỉ có thể lần ra manh mối cậu chẳng cho là quan trọng thôi!
- Óc bã đậu? Tốt thôi! Còn gì nữa thì khạc ra đi? Đừng nhìn tôi với ánh mắt giận dữ đó! Tôi mới là người cần hạ hỏa đây! Tháng 10 vừa qua, ờ thì cũng không tệ khi tụi mình lấy được Trường Sinh Linh Giá, nhưng có ai tiêu diệt được nó chưa? Không! Tất cả chúng ta chỉ ngồi im thôi! Cậu tưởng nghe ngóng tin tức là đã hành động rồi à?
- Ron!
Mione kêu lên khe khẽ. Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, dội ầm ầm vào tấm cửa kính phòng khách. Bên ngoài, cảnh vật trắng xóa vì bị che phủ bởi những giọt mưa. Âm thanh chẳng còn có thể nghe rõ vì bị át bởi tiếng gầm của giông tố, của thiên nhiên. Ron phớt lờ Mione, gân xanh đã nổi hết lên da mặt. Harry cũng nổi sùng không kém, tay nắm chặt thành đấm, ngỡ như rằng mấy cái móng tay của cậu đang đâm rỉ máu da thịt.
- À, xin lỗi đã khiến cậu thất vọng.
Harry lên tiếng, giọng khá bình tĩnh nhưng rỗng tuếch và chẳng thỏa đáng.
- Tất cả mọi thứ tôi biết đều kể với 2 cậu hết rồi. Cụ Dumbledore không nói cho tôi gì thêm, Daisy cũng chẳng tiết lộ điều gì nữa. Nhưng giờ đây chúng ta đã có chút manh mối rồi. Trong trường hợp cậu không ghi nhận, thì tôi muốn nhắc lại là chúng ta đã có cách tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá.
- Đúng. Và cách tiêu diệt nó cũng khốn khổ không kém việc tìm kiếm nó. Nói cách khác, vô vọng.
- Tháo cái mặt dây chuyền ra đi Ron! - Giọng Mione cao lên một cách bất thường. - Làm ơn hãy tháo nó ra. Cậu sẽ không nói năng như vậy nếu cậu không đeo nó cả ngày.
- Chà.. Có tháo thì nó cũng sẽ nói như vậy thôi. Đừng tưởng là tớ không để ý 2 người thì thầm sau lưng và không đoán được 2 người nghĩ gì..
- Harry.. Tụi này đâu có.. - Mione bối rối.
- Đừng nói láo! - Ron sấn tới chỗ Mione. - Cô cũng nói thế! Cô cũng bảo rằng cô đã thất vọng vì Potter và Williams đều không biết tiếp tục cuộc hành trình như thế nào!
- Tớ.. Tớ không nói cái kiểu đó.. Harry, Daisy, tớ không hề.. 2 cậu phải tin tớ!
Mione bật khóc, đôi mắt hết nhìn Harry rồi lại nhìn tôi. Lặng người từ nãy đến giờ, tôi vẫn chưa biết có nên cất lời hay không. Hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má của Mione như là những hạt mưa chảy trên cửa sổ. Cơn kích động trước đó vài phút đã biến mất như thể chưa từng xảy ra, như 1 cái pháo hoa đã bùng tỏa sáng rồi lại tắt ngấm, để lại mọi thứ tối tăm, ẩm ướt và lạnh lẽo.
Thật sự thì tôi biết cách tiếp tục như thế nào, chỉ là chưa đến lúc. Tôi muốn tự mình đi chứ không muốn để ai trong 3 người họ lại tiếp tục dấn thân. Chỉ là.. tôi chưa thể. Tôi cảm giác mình giống như một gánh nặng. Không. Tôi quả thật là một gánh nặng.