Mark đi học trên con đường ánh sáng trong không gian mà Ben đã tạo ra, và trước mặt cậu lúc này chỉ là một dãy trắng dẫn dài đến vô tận, và xung quanh là cả một vùng trời màu đen bao phủ. Mark không biết mình đang lạc vào nơi chốn nào, cậu chỉ còn biết làm theo bản năng là đi tiếp về phía trước trên con đường sáng rực này. Không một thứ gì tồn tại trong khoảng không này, duy nhất chỉ có mỗi một mầm sống, đó là nhịp đập của tim của cậu, của Juu Đệ Tứ.
Cái giá mà Ben phải trả khi chống lại sự truy đuổi Mark từ phía tên mặt nạ trắng đốm đen là anh đã bị đánh thả tơi, thương tích đầy người, và hơi thở đang bị ngắt quảng trong từng cú hít thở nặng nhọc và khó khăn. Tên mặt nạ trắng đốm đen lạnh lùng đứng trước chỗ mà Ben đang nằm sóng soài, hắn đưa chân trái đạp trên đầu anh chàng và từ từ đè mạnh xuống. Ben rống lên đau đớn khi cảm thấy có một thứ gì đó đang rúc vào trong người anh, rồi xé nát từng mẫu tế bào đang yếu ớt.
Piro đứng chặn ngay lối đi đã biến mất trước đó vài giây, và đôi mắt thì đang nhìn chằm chằm vào tên đeo mặt nạ màu đen đốm trắng khi trên tay hắn đang treo lủng lẳng cái xác vô hồn của Ken trong trang thái từng tớ thịt bị rách tơi tả, ướt đầy máu.
“Thả cậu ta xuống, đồ khốn!”
“Lần này là tới cô, à không, tới bà, lão rùa dai nhách sống quá thời gian cho phép.”
“Một lần nữa ta nhắc lại, thả cậu ta xuống.”
Giọng Piro sắc lạnh, đầy căm phẫn vang lên. Gã mặt nạ đen đốm trắng phát ra những tiếng cười khoái trá khi trong thấy sự giận dữ trong Piro, hắn ném cái xác khốn khổ của Ken trong không gian rồi một đốm sáng lóe lên phía sau chiếc mặt nạ kia, Ken đã không còn tồn tại trong thế giới này. Khoảnh khắc như ngừng lại trước mắt Piro, cô như chết trân khi trông thấy cảnh tưởng ấy, cơ thể Ken tan rã nhanh chóng trong không gian, và còn sót lại chỉ là một vài mảnh vải thấm đẫm máu của anh chàng.
“Tiết mục ta dành cho cô có thật sự vui thú không, Piro bạn già của ta.”
Piro đưa tay tóm lấy một mảnh vải sót lại, tay cô run run, mắt cô nhòe dần khi nhìn vào vật thể còn sót lại sau cùng của Ken. Piro với đôi mắt chảy rực ngọn lửa của sự thù hận, cô quắt sang nhìn về phía tên đeo mặt nạ đen đốm trắng kia. Cô gào lên thống thiết rồi lao đến tên kẻ thù máu lạnh kia. Gã từ tốn tháo chiếc mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt khiến cho Piro sửng sốt đến kinh hoàng.
Tên mặt nạ trắng đốm đen biến sang một hướng khác để né tránh một đòn tấn công bất ngờ từ phía phải. Gã đứng đó, đánh một vòng sang tìm kiếm kẻ vừa công kích, và nhận ra đó là một người phụ nữ với mái tóc xoăn màu đen, và phủ trên người một chiến y cũng cùng một màu như thế. Một chút ngỡ ngàng xuất hiện rồi trôi qua nhanh chóng, hắn cười hề hề như vừa gặp lại một người bạn cũ.
“Chúng ta vậy mà cũng có cơ hội để gặp lại nhau, Du Chỉ. Cô khỏe không? Thời gian có làm cho cô bị tổn thương gì không? Nhưng tôi thấy vẻ ngoài của cô vẫn còn mặn mà lắm.”
“Câm cái miệng thối của mày lại đi tên khốn.” Du Chỉ quát thẳng vào mặt kẻ thù, cô đánh mắt sang nhìn Ben đang nằm thoi thở thở yếu ớt, người đầy vết thương, và từ những vết cắt, một số tua màu trắng và lục bắt đầy trồi dậy. “Mày là kẻ nào, tại sao lại có thể làm được chuyện này.”
Gã đeo mặt nạ trắng lại cười hề hề, và một cái lóe lên phía sau tấm mặt nạ đó, một luồng sáng bay thẳng đến bía chổ Ben đang nằm. Du Chỉ nhanh nhẩu dùng một chiếc lông đen muốt nâng cả cơ thể của Ben lên và đưa đi một nơi khác. Và kết quả của việc đó là thứ ánh sáng đó đã tạo nên một lỗ lớn trong sân đình.
“Mày là thằng chó nào?” Du Chỉ chỉ thẳng tay về phía kẻ thù.
Tên đeo mặt nạ ung dung, vẫn tiếp tục cười rồi nhẹ nhàng phơi bày khuôn mặt thật của hắn, thứ mà hắn đã tốn công che giấu một khoảng thời gian khá dài. Và khi chiếc mặt nạ được tháo rời ra, Du Chỉ đã kinh hoàng khi nhận ra khuôn mặt đó.
“Là… là…!” Du Chỉ lắp bắp nói không nên lời.
Triết Nam chạy tiếp tục trong bóng tối, cái thứ dẫn đường duy nhất cho anh là một đốm sáng kì lạ. Và anh cũng tự hỏi mình là tại sao lại tin tưởng mà giao cả mạng sống của mình để đi theo sự dẫn đường của đốm sáng ấy. Anh cứ lướt đi trong không gian đi theo thứ anh sáng ấy, cho đến khi trông thấy một dãy không gian khác được ngăn cách với nơi mà anh đang đứng bởi một thứ ánh sáng máu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Triết Nam đứng trước nơi giao nhau ấy, và sau một thoáng lưỡng lự, cuối cùng anh cũng quyết định đi qua bên kia không gian. Triết Nam nghe thấy giọng nói quen thuộc của Ken, « tạm biệt anh, hi vọng anh sẽ vẫn bình an », khi quay lại thì thứ ánh sáng dẫn đường cho anh đã tan biến tự lúc này. Một cảm giác nhói đau nơi tim Triết Nam khi anh dường như nhận ra điều mà anh tìm kiếm ở thành phố King Light chính là sinh mạng của Ken, người mà anh vẫn rất mực yêu thương. Và câu trả lời cho những thắc mắc trong anh sắp được giải đáp chỉ không còn lâu nữa.
Triết Nam thấy thấp thoáng một bóng người đang chạy về phía anh, và với bản năng vốn có sẵn, anh vung cánh sẵn sàng chiến đấu. Anh nhận thấy cái bóng đen kia cũng đang trong tư thế sẵn sàng nghênh chiến với anh. Càng gần hơn, Triết Nam nhận ra đó là Mark, anh chàng đang chạy đến chổ anh.
« Là anh sao? Anh không sao cả chứ? » Mark hỏi bằng giọng nói chứa đựng sự lo lắng.
“Không! Anh cuối cùng cũng đã đến được đây rồi à?”
“Anh làm gì ở đây?” Giọng Mark bỗng trở nên ngờ vực và anh bước dần xa hơn. “Anh làm gì ở một nơi như thế này? Nói đi!” Mark chỉa thẳng tay về phía Triết Nam hâm dọa.
“Tôi đang đi tìm Tà Ác. Hắn chui rúc đâu đó trong cái chốn xó xỉnh này!” Triết Nam vẫn từ tốn trả lời. “Vậy còn anh?”
“Tôi đang đi tìm linh giáp thứ mười ba. Piro bảo có sự tồn tại của nó, và chúng ta có thể nhờ vào sự trợ giúp của nó để tiêu diệt Tà Ác.” Mark giải thích sự có mặt của anh ở đây. “Nhưng tôi đã gặp được linh giáp số chín, nó bảo dù cố gắng đến đâu ta vẫn không thể tiêu diệt được tà Ác.” Giọng Mark nghe có vẻ sa sút.
“Tại sao?”
“Đơn giản bởi vì cả ánh sáng và bóng tối đều cần nhau. Dẫu chúng canh tranh, đối đầu mãnh liệt với nhau, nhưng chúng vẫn có mỗi liên quan mật thiết với nhau mà ta không bao giờ có thể tách rời được chúng.” Giọng Mark dần thiếu đi sự mong mỏi, “Nhưng tôi đang đi tìm con linh giáp ấy, dù hi vọng giờ đã không còn một tí nào”, trong giọng nói của anh vẫn tha thiết một chút điều kì diệu gì đó sẽ xảy ra. “Nhưng tôi không hiểu tại sao chúng ta lại gặp nhau tại nơi đây.”
“Thế anh nghĩ sao khi có thể Tà Ác là con linh giáp đó có liên quan với nhau?”
“Tôi sẽ đi cùng anh! Hi vọng trong khi tìm kiếm Tà Ác, tôi có thể tìm thấy con linh giác kì lạ đó.”
Mark bổng kinh ngạc khi trong thấy một hiện tượng lạ đang diễn ra, anh đưa tay chỉ về hướng đó và bảo Triết Nam dõi theo. Cả hai đang trông thấy một điều bất thường.
Mel tựa đầu vào vai Q Bích, cả hai đang ngồi trên ban công nhà của Mark để ngắm sao, khi đã chắc chắn rằng cả cha lẫn mẹ của Ray đã yên giấc. Trong cái sự tĩnh lặng, bình yên giả tạo này, cả hai con người họ cũng cảm thấy đôi lúc được an ủi.
“Anh có tìm được ngôi sao định mệnh của mình chưa Thiên Tuấn?”
“Anh không chắc, nhưng anh thấy ngôi sao phương Bắc vẫn dõi theo cuộc đời anh từ khi anh nhận thức được sự tồn tại của nó.” Q Bích khẽ gật đầu.
“Em không biết ngôi sao của mình là cái gì hết. Cuộc sống của em chỉ toàn vô số những điều bất hạnh, và bên cạnh em không hề có một người thân nào. Không một ai cả.” Mel nói trong thổn thức. “Em lớn lên trong cô nhi viện, em có cha nuôi, một bác sĩ giàu lòng nhân từ, nhưng rồi ông ta cũng ra đi. Em lại cô đơn.” Mel ngồi thẳng, quay sang nhìn Q Bích, “Cho đến khi em gặp lại anh, Thiên Tuấn.”
Q Bích bất ngờ đến sửng sốt khi nghe những điều Mel bày tỏ, anh nhìn chằm chằm vào người con gái đang ngồi đối mặt với anh. Anh hơi khẽ lắc đầu như chưa dám tin vào những điều mình vừa nghe.
“Em không cô đơn, em còn có Paul, người đã mang lại cho em một niềm tin lớn lao. Và tất cả những người bạn đang đồng hành cùng em. Em có anh, Mark, Ray, Piro, Kelly,… rất nhiều người em ạ.”
Mel lại ngã đầu tựa vào vai của Q Bích, “Em chỉ mong có được những phút giây bên anh mà thôi. Paul chỉ là người thân của Ray và Mark, đối với em thì anh ta chỉ có vậy, và anh ta cũng đã ra đi rồi. Phi Âu thì sống chết thế nào, em rất lo lắng cho sự an nguy của cô ta. Em chưa có cơ hội với cô ta là chúng em vẫn mãi là những đồng đội tốt của nhau.”
Q Bích lặng im, không nói gì.
Piro sửng sốt khi trông thấy bộ mặt thật của tên kẻ thủ sao khi hắn cở bỏ lớp mặt nạ. Đó là khuôn mặt của Lena, người bạn thân thiết ngày xưa con con trai bà. Nhưng càng nhìn về phía người phụ nữ đó, Piro chắc rằng đây chỉ còn là cái xác vô hồn. Cô ghê tởm khi trông thấy một khuôn mặt xanh xao không một sắc hồng của con người, cô để ý thấy tại mép khuôn mặt của Lena có những vết thối rửa, và một bên bắt của cô ả là một tà nhãn với vòng lưỡng cực màu trắng.
“Là con sao Lena?”
“Nói đúng hơn là thân xác của Lena, và linh hồn là một phần của Tà Ác.” Cô ả lạnh lùng đáp trả nghi vấn của Piro.
“Ta không tin người có thể cướp được thân xác của Lena.” Piro lắc đầu chối bỏ điều mình vừa nghe.
“Không có gì khó khăn cả bà lão. Điều gì mà Tà Ác muốn làm, thì sẽ không bao giờ không làm được. Bà hiểu không bà rùa lẩm cẩm.” Lena nói bằng giọng điệu châm biếm, kèm theo đó là một nụ cười mỉa mai.
Piro biến mất trong không gian, và xung quanh Lena xuất hiện những khối băng to, bao vây lấy cơ thể cô ả.
Du Chỉ không tin được vào mắt mình với hình dáng của kẻ đang đứng trước mặt mình. Hình ảnh của chàng trai mà ngày xưa cô đã từng yêu say đắm đang đứng đó. Cô đau khổ khi nhìn thấy anh xanh xao, hư hao đến thế nào. Du Chỉ tin rằng trước mặt cô là một cái xác vô hồn, nhưng cô không khỏi đau xót khi trông thấy cảnh tượng đó. Du Chỉ nhói đau khi nhìn ra một phần mép khuôn mặt của người cô yêu bị thối rửa. Và đặc biệt, cô chú ý đến một vòng lưỡng cực màu đen một bên mắt của gã ta.
“Anh đang làm gì ở đây thế hả Ken?”
“Anh đến thực hiện một số nhiệm vụ cần thiết. Em đã đi đâu suốt cả một quãng dài thời gian thế Du Chỉ?”
Cô không thể cứng rắng khi nghe lại giọng nói ngọt ngào của Ken, lẫn đôi mắt tình tứ đượm buồn của anh ta. Cô quay sang chổ khác, cố kiềm chế lại con tìm mình và cứng rắn để có thể tỉnh táo hơn. Du Chỉ chợt nghe tiếng của Ken kề sát bên tai cô, cô giật nãy mình khi cảm nhận được cái chạm tay của gã.
“Anh xin lỗi vì đã không thể ở trọn một kiếp người bên em. Anh xin lỗi vì đã vì lợi ích gia tộc mà chối bỏ tình yêu của em.” Gã thì thào vào tai Du Chỉ, “Nhưng em có biết rằng, anh vẫn mãi yêu em, vẫn mãi khắc ghi hình bóng em trong tâm trí.”
“Em không trách anh vì điều đó, Ken ạ.” Du Chỉ lắc nhẹ đầu, “Em biết thế nào là nên, thế nào là phải hy sinh. Em không trách gì anh cả, nhưng em vẫn rất yếu lòng, và em đã đau đớn khi thấy anh kề vai sát má bên một người khác.”
“Anh hiểu.” Ken gật đầu ra chiều cảm thông.
Cái bóng đen in trên một bên vai của Du Chỉ là một lưỡi đao bén ngót, đang chờ đợi xử tử cô.
Mark lẫn Triết Nam rất kinh ngạc dõi theo hiện tượng lạ đang diễn ra trong cái không gian mà cả hai đang đứng. Một thứ ánh sáng màu chàm lóe sáng, và từ trong vùng ánh sáng ấy, một mầm cây vẫn sống và nó đang phát triển một cách nhanh chóng. Nó lớn lên, không một chiếc lá, chỉ có những sợi xúc tua cùng màu, và duy nhất vươn lên cao nhất là một nụ hoa. Một chốc sau, nụ hoa nở bung xòe ra, và khi tất cả các cánh hoa đã khoe sắc để lộ một phần nhụy to lớn, và đó là một chiếc gương đẹp lấp lánh.
“Anh nghĩ nó là thứ gì, Triết Nam?”
“Tôi không biết!”
“Anh Ryu! Đây là phần linh hồn còn sót lại của em, em hi vọng nó sẽ giúp anh tìm lại được thứ mà anh đang tìm kiếm. Em nghĩ giờ này Tà Ác đã bắt lại được Ray rồi, và em nghĩ cậu ta đang rất nguy hiểm.” Giọng của Lena vang lên, và một chuỗi ánh sáng màu chàm lập lòe cứ lượn lờ trong mặt kiếng.
“Lena! Em đó sao? Tại sao em lại ra nông nỗi này?” Triết Nam hớt hãi túm lấy cái gương, lấy nó rời ra khỏi cái cây kì lạ, và dán chặt mắt vào nó.
“Tà Ác phát giác ra được điều mà em và anh Ken làm, cho nên hắn đã âm thầm xử lý bọn em.” Giọng Lena yếu ớt trả lời, “Mà anh Ken sao rồi anh, anh ấy có đi cùng anh không?”
Triết Nam lắc đầu đau khổ, “Anh xin lỗi, có lẽ Ken đã hi sinh để anh đến được nơi đây.”
“Em hiểu!”
“Lena, cô có biết giờ đây Ray đang ở nơi chốn nào không?” Mark lo lắng xen vào.
“Em nghĩ là có, anh Mark. Hai người hãy mang em theo, em sẽ dẫn các anh đến chổ mà Tà Ác đang nương náo. »
Cả hai gật đầu, và với sự chỉ dẫn của Lena, Mark và Triết Nam lại tiếp tục chạy trên con đường bao trùm những thứ âm khí tà ác, và cả không gian cũng chỉ trọn vẹn phủ đầy một màu đen u uất.
Piro nhận ra một điều rằng, Lena không còn trong cái vòng vây mà cô mới thiết lập ra, mà thay vào đó chính là cô. Cô thở phào mừng rỡ vì nếu khi nãy vì một chút nóng vội chính cô đã chuốt lấy nguy hiểm, và điều đó sẽ có lợi cho kẻ thù. Piro nhẹ nhàng giải đi thứ bùa chú cô mới thiết lập, và trong một phút không đề phòng cô đã bị những cái tua đính trên ấy đầy gai quấn chặt và nó đang cào nát thịt da cô. Piro gào lên đau đớn dữ dội.
Du Chỉ cảm thấy đầu mình nhức buốt, và cố lắm cô cũng dần lấy lại tỉnh táo. Cô cố đánh mạnh vào đầu để cho khỏi phải rơi vào trạng thái mất cân bằng một lần nữa. Khi đã lấy lại được phần nào ý chí, Du Chỉ định triển khai một vài thứ bùa chú giáng lên cơ thể của kẻ đã giam giữ cơ thể của Ken. Nhưng chưa kịp tung đòn, Du Chỉ phải đối mặt với một lưỡi đao bén ngót đang kề cận và hâm he băm nát cơ thể cô.
Lena cảm thấy khó có thể chịu đựng nhiều hơn được nữa khi chướng khí mỗi lúc một nồng nặc hơn và linh hồn cô đang bị tan rửa ra vì thứ u ám này. Mark lẫn Triết Nam cũng có cảm giác khó chịu bởi thứ không khí xung quanh.
« Ryu! Em xin lỗi, có lẽ em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi. Em không thể kháng cự thêm được nữa rồi. »
Triết Nam chưa kịp nói thêm một lời nào thì mảnh linh hồn cuối cùng của Lena cũng đã tan biến không để lại một chút dấu vết nào, và tấm gương anh đang cầm trên tay cũng vỡ vụn và rớt đầy xuống mặt nền bị bao phủ bởi một lớp khói đen.
Triết Nam tỏ ra cứng rắn, nhưng Mark biết anh đang rất đau buồn. Một cái vỗ nhẹ vào vai như một lời động viên, an ủi. Rồi cả hai tiếp tục tiến lên phía trước. Đi được thêm một quãng không xa, Mark lẫn Triết Nam trong thấy Tà Ác đã đứng hiên ngang chờ đợi cả hai và trên tay gã đang cầm một vật gì như một giọt nước màu lam, đó là Ray.
« Tên chó chết, có giỏi thì đấu với bọn ta nè. Hãy thả Ray ra ngay! »
“ Tà Ác, nếu mày cũng là một thằng quân tử thì đấu với bọn tao đây. Hãy thả Ray ra, thằng con hoang.”
Tà Ác cười khoái trá khi trong thấy vẻ mặt lo lắng của cả hai. “Có giỏi thì lại đây mà lấy này!”
Một nơi khác cũng trong không gian u ám chứa đầy chướng khí này, một vệt trắng lướt nhanh trên những tảng khói đen, và nó dừng lại tại một khoảng không khác nữa, và nơi giáp ranh giữa chúng là một vệt sáng màu vàng lờ mờ. Phi Á Tiên nhanh chóng tiến vào trong. Cô thấy Phi Âu đang nằm đó, yếu đuối và kiệt quệ. Nghe thấy có chút tiếng động, Phi Âu ngẩng lên và trông thấy Phi Á Tiên, cô mừng đến mức lệ ràn rùa.
“Hãy cứu tôi ra khỏi chốn này. Chướng khí làm tôi cảm thấy bị kiệt sức hoàn toàn rồi. Xin hãy giúp tôi. Làm ơn giúp tôi!”
Phi Á Tiên đưa đôi mắt lạnh lùng của mình dõi theo con người khốn khổ đang nằm vật vờ dưới cái nền thấm đầy tà khí.
Mark và Triết Nam phóng như bay về phía Tà Ác. Hắn vẫn bình tĩnh, vẫn ung dung, đứng đó, không một chút manh động nào cả. Đôi mắt cứ thôi không nhìn Mark thì lại nhìn Triết Nam đầy khiếu khích. Khi cả hai càng lao lại gần thì hắn giơ tay đang nắm lấy Ray nằm bên trong bất động ra hù dọa. Trông thấy cảnh đó, cả hai, Mark lẫn Triết Nam dừng hẳn lại, và hơi nhảy giật lùi ra sau.
“Mày đừng có mà làm cái trò đốn mạt ấy. Mày muốn gì ở bọn tao.” Mark gào lên, “Hãy thả Ray ra!”
“Tao nghĩ là bây giờ tao không cần gì ở cái lũ bọn bây nữa. Hãy đọc kinh vĩnh biệt thằng em bé nhỏ của mày đi Mark!” Tà Ác cười ngạo nghễ, hắn đưa tay đang nắm lấy Ray về hướng Mark rồi bóp mạnh.
Đôi mắt Mark mở to hết cỡ vì cảnh tượng đó, cậu nhíu mày lại, đôi mắt nóng hực cay xè, miệng gào rống đau đớn rồi lao về phía Tà Ác. Ray bị bóp nát, vỡ vụn thành từng hạt nhỏ rơi lấp lánh, chiếu sáng cả một góc không gian u tối. Mark lao đến, cậu quì ngay phía dưới cánh tay Tà Ác đang đưa ra mà cố chụp, nắm, cố vớt lấy bất kì những gì đã từng là Ray vào lòng bàn tay mình. Mắt cậu đẫm lệ, miệng há hốc, và tay thì cứ quờ quạng trong không gian để cố túm lấy càng nhiều những thứ ánh sáng màu lam của Ray trong vô vọng.
Tà Ác khoái trá cười khi trong thấy cảnh tượng đó.
Triết Nam đứng sửng đó, ngơ ngác nhìn. Cậu cảm thấy vết xâm hình phượng hoàng sau lưng bổng rát nóng hơn bao giờ hết. Triết Nam kinh hãi khi thấy mình dần lu mờ trong không gian. Cậu gọi Mark trong hoảng loạn.
Phi Á Tiên lãnh đạm đến lạnh lùng nhìn Phi Âu đang van xin cô trong yếu ớt.
“Xin hãy cứu tôi ra khỏi nơi đây. Tôi xin cô!”
“Tôi đến đây để giết cô!” Phi Á Tiến nói.
Đôi mắt Mark mở to hết cỡ vì cảnh tượng đã diễn ra trước mắt anh. Cảnh tượng đó khiến con tim anh đau nhói đến tan nát khi trong thấy Ray bị vỡ vụn trong bàn tay tàn ác của Tà Ác. Trống ngực Mark đập liên hồi trong đau đớn, mắt anh cay xè và từng dòng lệ cứ thi nhau chảy tràn khắp khuôn mặt đau khổ của anh. Mark lao đến, quì xuống phía dưới bàn tay đang ung dung đưa ra, cái thứ ghê tởm đã bóp nát thân thể của Ray. Trong cái xót xa tột cùng ấy, Mark cố đưa tay ra mà cố chụp, cố nắm, cố vớt lất bất kì những gì đã từng là Ray vào lòng bàn tay của mình. Đôi mắt ràn rụa lệ, miệng há hốc không thể thốt lên bất kì điều gì vào lúc này. Mark chỉ còn biết quì đó, cố chộp lấy những gì còn xót lại. Rồi bất chợt anh gào lên từ sâu thẳm nỗi đau đang dần trỗi dậy trong anh mãnh liệt. Cái gào thét thống khổ ấy vang khắp không gian đen tối bị bao trùm bởi thứ chướng khí nồng nặc, và nó vang xa, vang rất xa, nó như lan tỏa khắp mọi nơi trên chốn đau thương này. Piro bất chợt giật mình khi văng vẳng đâu đó bên tai cô tiếng gào thảm thiết đó. Du Chỉ cũng thế, cô nhận ra cái cay đắng tột cùng đến sâu sắc mà trái tim Mark lan truyền đến cô. Mẹ của ray bật dậy, đôi mắt bà đờ đẫn, nhưng những dòng lệ lại thi nhau chảy xuống khắp khuôn mặt bà, bà gào lên rồi bất tỉnh sau đó.
Triết Nam đứng sửng tại đó, ngơ ngác nhìn. Cậu cảm thấy vết thương hình phượng hoàng sau lưng nóng rát hơn bao giờ hết. Triết Nam kinh hãi khi nhận ra rằng mình đang dần bị lu mờ đi trong không gian, cậu cảm giác như mình đang bị tan biến. Cậu gọi Mark trong hoảng loạn.
Mark quay sang nhìn và kinh hoảng khi lại trông thấy thêm cảnh tượng đó. Cậu nhận ra Triết Nam cũng dần rời bỏ mình mà biến mất. Nỗi đau đến với cậu song đôi cùng lúc, và chính những điều ấy làm trái tim cậu như bị bốp ngạt trong đau đớn sâu sắc. Mark chạy đến chổ Triết Nam, cố đưa tay níu lấy người bạn đồng hành của mình, nhưng đã vô ích vì những gì cậu chộp lấy chỉ là thứ không khí vô tri vô giác, còn hình ảnh của Triết Nam thì mỗi lúc một mờ dần.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cậu bị làm sao thế Triết Nam? Hãy bình tĩnh, mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết! Sẽ có cách giải quyết cả thôi mà!” Mark cố trấn tĩnh Triết Nam trong khi anh cũng đang rất hoảng loạn.
“Mark, tôi cảm thấy mình dần mất đi sự tồn tại trong thế giới này. Và ngay trong lúc này, dường như tôi nhận ra được một thứ, và tôi đã hiểu mục đích của sự có mặt của tôi trong thế giới này là gì rồi.” Triết Nam mỉm cười cay đắng nhìn Mark, và hình ảnh của anh dần mờ hơn nữa, nó dần chìm vào bóng đêm mờ mịt. “Tôi được tái sinh, được tồn tại là bởi vì sự tồn tại của Ray. Tôi là lòng hận thù của cậu đối với Ray, nhưng cũng là tình yêu của cậu đối với cậu ta. Giờ thì tôi đã hiểu ý nghĩa của sự tái sinh này rồi, điều mà tôi đang muốn tìm kiếm, và giờ đây tôi đã hiểu ra.” Triết Nam nói trong chua chát, nhưng giọng điệu anh có phần nào nhẹ nhàng hơn. “Nghe đây Mark, tôi hiểu tình cảm của mình dành cho Ray, và tôi chắc chắn một điều rằng, thứ tình yêu cậu dành cho cậu ta cũng là như thế, và có lẽ còn hơn cả thể. Giờ đây, khi ray không tồn tại nữa, tôi biết rằng cậu đau khổ lắm, nhưng đừng vì thế mà tuyệt vọng, hãy luôn nhớ một điều rằng, dẫu có ra sao, thì cả tôi và Ray sẽ mãi mãi luôn luôn bên cậu. Hãy dũng cảm lên, người bạn của tôi.” Triết Nam mỉm cười lần cuối, rồi mất hút vào trong không gian ngập đầy chướng khí.
Mark lại một lần nữa níu kéo hình ảnh của Triết Nam trong vô vọng. Cậu dần trầm tĩnh đến mức lạnh lùng. Mark vẫn ngồi đó, im lặng và chỉ như thế trong một khoãng thời gian kéo dài bao trùm cả mọi thứ nơi đây. Tà Ác thích chí đứng đấy dõi theo sự đau đớn của Mark và cười mỉa mai.
“Trong cùng một lúc, phải nói lời vĩnh biệt với cả hai người thì quả là khó có thể chấp nhận đúng không nhóc. Nhưng, đó là thứ người phải chấp nhận, và cũng bởi đó là thứ ta thích thú và khao khát. Giờ thì, cuộc sống này của ngươi đã thật sự lẻ loi rồi. Tình yêu của người trong một bản thể khác đã lụi tàn, người yêu của người cũng bị ta bốp nát thành cám. Và trái tim người giờ đây cũng đã không còn nguyên vẹn. Ta đang có thể nghe thấy từng nhịp hấp hối của nó đấy!” Tà Ác cười vang khắp căn phòng.
Mark vẫn ngồi đó lặng im, anh để mặc những gì Tà Ác đang điên cuồng trong vui sướng. Linh hồn anh giờ đây đang đi tìm một thứ gì đó trong vô thức, anh lạc lõng trong thế giới rộng lớn vô tình này. Mark không biết phải đi đâu. Đầu anh rỗng tuếch, và dường như mọi thứ với anh đã không còn tồn tại nữa. Mark vẫn cúi gầm mặt, trong khi Tà Ác vẫn cứ ung dung khoái chí cười sang sảng.
Q Bích đứng dậy, dường như anh đã quyết định mình sẽ làm gì vào lúc này. Anh bước xuống từng bậc thang, và những dòng chảy suy nghĩ cũng như sự đấu tranh, lưỡng lự cũng theo anh không mệt mỏi. Mel đi theo sau, cô tỏ vẻ cảm thông với cảm giác mà anh đang chịu đựng. Q Bích xuống lầu, anh chắc chắn thêm một lần nữa ba mẹ của Ray đã yên giấc, lúc này anh mới quay sang nói chuyện một cách nghiêm túc và chân thành nhất với Mel.
“Những điều khi nãy em nói với anh làm anh thật sự xúc động.”
“Đó là những lời xuất phát từ con tim của em. Em không thể tưởng tượng được mình sẽ như thế nào nếu không gặp lại anh tại thế giới này. Có lẽ cuộc sống đó với em sẽ nhạt nhẽo lắm.” Mel hơi gục mặt, má ửng đỏ vì xấu hổ khi bày tỏ tình cảm của mình mãnh liệt như thế với người đàn ông đứng đối diện.
Q Bích nở một nụ cười nhạt trên môi, bàn tay anh đang nắm lấy một lá bài Q bích được phủ một lớp băng lạnh giá, sắc bén và chỉ một cử động nhẹ nhàng nhanh chóng, anh đã chém phăng thủ cấp của Mel, và nó rơi lăn lóc dưới sàn nhà, thân hình cô cũng dần gục ngã xuống. Q Bích đứng đó, lạnh lùng nhìn cái xác không đầu ngã phịch xuống, lạnh lùng nhìn chiếc đầu của Mel lăn lóc, và vô cảm nhìn những dòng máu xanh xám chảy ra từ vết cắt rất ngọt ấy.
“Rất tiếc vì ta phải tháo dở bộ mặt của cô, và hủy bỏ vở kịch mà cô đang đóng. Những điều dối trá ấy thực sự khiến tôi cảm động lắm. Nhưng dối trá vẫn là dối trá.”
Cái xác không đầu dần tan biến vào trong không khí đồng thời bốc ra một mùi thối kinh khủng. Cái đầu của Mel bổng chuyển động, và nó đang lơ lửng trên không trung rồi cũng thối rủa đi chỉ còn lại vỏn vẹn một cặp mắt sáng quắc.
“Khá lắm, ta không ngờ rằng ta lại bị người phát hiện đấy tên dơi gớm ghê kia.”
“Ngươi cũng khá lắm khi thể hiện một Mel rất thành công. Nhưng ngươi diễn hơi lố và điều đó lại phản bội chính bản thân người. Piro đã tỏ ra nghi ngờ ngươi, và quả thật bà ta đã không sai khi nhận định như thế. Và hôm nay người phải chết, Vô Nhãn!”
“Tại sao con ả kia lại có thể nhận ra ta?”
“Ngươi không ngờ rằng mẹ của Ray lại có một khả năng hấp thụ một linh lực lạ thường để có thể chuyển nó thành thứ giác quan thứ sáu đúng không. Và cho dù ngươi có cố giấu đến thế nào, vì những linh lực của người phần nào cũng được bà ta dùng. Đó là câu trả lời cho việc tại sao bà ta có thể biết được mức độ nguy kịch của Mark, con trai bà.”
“Khá lắm!” Vô Nhãn nói bằng giọng điệu đầy chua chát và mỉa mai.
“Ta có một cậu hỏi muốn hỏi ngươi.”
“Ngươi muốn biết Mel thật sự bây giờ đang ở đâu đúng không?”
“Đúng! Ta biết ngươi có thể biến thành người khác nếu có được mắt của họ. Ta cũng biết đôi mắt mà ngươi sử dụng để biến thành Mel là vật mà nàng đã trả lại cho Phi Du Hắc Hà trong tiền kiếp. Mel trong hiện tại không có con ngươi, và vì thế người đã sử dụng cặp mắt của ngày xưa của cô ta. Cho nên, những sự việc ngươi biết về Mel trong hiện tại chỉ là những điều nghe kể lại, có những thứ người không nắm được, và vì thế ngươi đã bị lộ. Mel đang ở đâu? Nói đi!” Q Bích nói bằng thứ giọng lạnh lùng đến lạ.
“Đúng là Tà Ác đã quá chủ quan về mi. Những suy luận sắc sảo của ngươi làm ta thán phục đấy. Và bởi vì thế ta sẽ nói cho ngươi biết một điều rằng, cô ta đã bị ta dìm chết dưới con sông Xira rồi. Và chắc bây giờ xác cô ả đã trôi ra tới đại dương.” Vô Nhãn ré lên cười thích thú.
“Đồ khốn nạn!”
Q Bích gào lên, và lập tức hàng tá những lá bài được phủ những lớp băng dày, sắc bén thi nhau bay vun vút trong không khí về hướng đôi mắt của Vô Nhãn mà tấn công. Cô ả chỉ vỏn vẹn còn lại cặp mắt cứ lượn lờ trong không gian để né tránh. Cũng không quá khó để thực hiện điều này, vì đẳng cấp của cô so với anh chàng là một khoảng khá xa. Đó là điều mà Piro lo ngại khi giao nhiệm vụ này cho Q Bích, nhưng Piro đã bị thiệt phục bởi tính quyết đoán, chắc chắn của anh chàng.
“Ngươi sẽ không thể giết được ta đâu tên dơi hôi hám kia.”
“Thế à! Để xem.”
Q Bích chưa sử dụng đến kĩ thuật của mình cho đòn kế tiếp, thì một mũi tên đã lao vút từ phía sau cậu tới, và cắm phập vào một bên mắt của Vô Nhãn, bắt nó nằm im trên vách tường. Anh quay lại và trong thấy ba của Ray đang đứng đó với cung, tiễn sẵn sàng trên tay. Còn cô ả thì gào lên đau đớn.
“Ta chỉ có thể khiến cho thứ quái vật kia bị bất động trong giây lát vậy thôi. Phần còn lại là của cậu!”
Q Bích gật đầu, một cái mỉm cười biết ơn hé lộ trên gương mặt anh. Và tiếp sau đó, hai lá bài một K Rô và một Q Bích được phủ bên ngoài một lớp băng mỏng, chắc chắn, đã bay thẳng tới và cắm phập vào hai bên mắt của Vô Nhãn, và điều đó khiến cô ả gào lên dữ dội. Tiếp theo đó, là lá bài cuối cùng, anh chàng tung lá A Bích như một lời phán xét xử tử đối với Vô Nhãn và nó đã chém nát đôi mắt tà ác kia thành những xác vụn như pháo và bị bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, rồi biến mất ngay sau đó.
Q Bích quay sang gật đầu tỏ vẻ cảm ơn với người đã giúp mình một bàn thua trông thấy. Anh đứng lặng im, nhìn ra ngoài cửa sổ âm u tối, lòng chùn xuống vì một nỗi buồn khó tả.
“Tạm biệt em, Mel thân yêu!” Q Bích thì thầm.
Du Chỉ đẩy Ken ra xa, và đồng thời cô cũng chém tặng vào giữa ngực hắn ta một nhát chí tử. Con mắt có gắn võng lưỡng cực bổng léo sáng, sang ngay lập tức cái thân thể tung tóe máu kia bỗng biến thành một khúc gỗ và nó lại vươn ra những sợi tua dày bám chặt lấy kiếm của Du Chỉ và kéo cô vào. Giờ thì cô bị dính chặt vào khúc gỗ, và đang chờ bị phán xét bởi kẻ thù.
“Em sẽ không thể thắng được anh đâu. Vì thế, cách duy nhất em nên làm vào lúc này là hãy chấp nhận một cái chết tự nguyện. Anh sẽ ra đòn rất ngọt, và em sẽ không hề có cảm giác đau đớn nào cả.” Ken cười điên dại.
“Im đi thằng khốn. Đừng làm tao mê muội bằng hình ảnh của người xưa. Giờ thì tao không bị mắc lừa của mày một lần nào nữa đâu.”
“Thì em sẽ chết ngay thôi. Em sẽ không thể mắc lừa thêm nữa là chuyện tất nhiên.”
Gã Ken điên khùng cười man dại, và gã bước gần đến vơi Du Chỉ đang bị giam giữ. Hắn cười càng lúc càng dữ dội hơn, và Du Chỉ cảm thấy khó chịu khi cái mùi hôi thối cứ xộc vào mũi cô. Hắn lại mỗi lúc mỗi gần, để rồi giờ đây hai cơ thể như đụng chạm cả vào nhau.
“Đây sẽ là ân huệ cuối cùng mà anh dành cho em. Hãy đọc kinh sám hối đi nhé, người yêu bé nhỏ của anh.”
Một giọt máu nhễu xuống nền gạch tại ngôi đền, lại thêm một giọt, rồi mỗi lúc mỗi nhiều hơn. Ken trợn to mặt và trân người vì không tin vào điều này, gã không tin rằng gã đang bị một thanh kiếm đâm thủng qua người.
“Đáng lí ngươi đã có thể giết ta một cách trọn vẹn, nhưng ngươi đã thất bại rồi.” Du Chỉ thở hổn hển, “Cái người không làm được là tiếp tục sinh tồn. Nhưng chúc mừng vì ngươi đã giết được ta.” Du Chỉ cười mãn nguyện rồi gục xuống, lịm dần.
Chiếc lông vũ đen nhánh giữ chặt thanh kiếm đã đâm xuyên qua cơ thể Ken lẫn Du Chỉ giờ lỏng dần và buông xuôi mặc cho gió thổi đi đâu thì vẫn không hề kháng cự. Những cơn gió buồn thổi xào xạo khắp sân đền vắng lặng không một bóng người. Những đóa sen vẫn nở thơm ngát trên mặt hồ, nhưng nó cũng đành bất lực cho số phận của cô gái đã chiến đấu quả cảm với kẻ thù. Gió lặng im thổi dữ dội thêm.
Piro gào lên thảm thiết khi những cái gia nhọn tua tua chứ bấu chặt vào thân xác da thịt cô mà cày nát. Từng dòng máu cứ chảy ra mỗi lúc nhiều hơn, thấm ướt đỏ cả thân thể cô. Mắt Piro mờ dần khi cô nàng cố định hướng nơi kẻ thù đáng đứng. Piro nhận ra nguyên nhân của việc chuyển dời vị trí giữa cô và Lena là trước mỗi khi cô thi triển phép thuật thì con mắt của vòng lưỡng cực của Lena lại sáng lên, và cô đã tìm ra mấu chốt. Điều cần thiết bây giờ là làm thế nào để có thể thoát khỏi vòng vây của kẻ thù.
“Đầu hàng đi lão bà rùa sống dai như đĩa. Lần này ta sẽ kết liễu bà, tiễn bà về miền cực lạc một cách không chút đau đớn.” Lena nói bằng cái giọng đầy vẻ cảm thương, chua xót nhưng quá nhiều chỉ trích.
Piro dùng thuật làm đóng băng chính bản thân mình, và cùng nhờ sức mạnh của giá lạnh làm đông tụ những sợi dây gai đang hành hạ thân xác cô. Khi cả đám dây nhợ kia bị đóng cứng và phá bung ra, Piro lại đột ngột phá băng và lao đến bên Lena. Cô nàng lại sự dụng thuật pháp cũ, là tạo nên một vòng vây bằng những tảng băng dày kiên cố. Chợp lấy thời cơ khi con mắt vừa lóe sáng, Piro dùng con rùa bằng đá thạch anh của mình, thứ mà Ken đã trao lại cho cô trước khi chết để phản xạ lại thứ ánh sáng mà con mắt ấy phát ra. Và giờ đây chính kẻ thù đã ở trong tầm ngắm của cô. Từng phiến đá cứ thay phiên nhau đập mạnh vào người Lena trong sự gào rống thống khổ của cô ả. Những bụi tuyết bay lên và thân xác Lena tan nát, đó cũng là lúc Piro quị xuống vì kiệt sức, cô ngất đi vì mất máu quá nhiều. Kết giới tan dần, và thân thể cô đang nằm giữa dòng xe cộ qua lại tấp nập trên một con đường ở King Light.
Phi Âu ngỡ ngàng khi nghe thấy rằng Phi Á Tiên đến đây không phải để giải thoát cho cô mà để giết cô. Cô nàng hoảng sợ, và với thứ sức lực ít ỏi còn lại cuối cùng, Phi Ấu cố lết về phía sau để tránh né sự tấn công có thể đến lúc nào của người đối diện. Phi Á Tiên vẫn lạnh lùng, bước từng bước nhẹ nhàng đến, cô chuẩn bị kết liễu mạng sống của Phi Âu.
“Tại sao? Tại sao lại giết tôi? Tôi chắc cô là người bên bọn của Ray và Mark. Tại sao cô lại giết tôi? Tại sao?”
Phi Á Tiên vẫn im lặng, và cô đã xuống tay. Phi Âu thét lên đau đớn. Âm thanh vang khắp mọi chốn nẻo tối tăm này.
Tà Ác cảm nhận được cái gào đau đớn ấy của Phi Âu. Hắn không biết điều gì vừa xảy ra, nhưng khuôn mặt gã đã lộ vẻ lo lắng. Tà Ác toan chạy đến chổ đang giam giữ cô nàng để tìm hiểu nguyên nhân như có một thứ đã bắt hắn phải đứng lại tại đó. Gã thấy những giọt màu lam như thứ linh hồn của Ray đang quây quanh Mark cùng với một lớp khói màu đỏ cam cháy rực. Mark thì vẫn ngồi đó lặng im không nói gì, cứ để mặc cho những thứ phù du đó bay lượn khắp cơ thể anh. Rồi mọi thứ xung quanh Mark như đang phát sáng, nó chói lọi và dường như muốn bùng nổ. Tà Ác kinh ngạc khi trông thấy điều kì lạ đó. Và khi thứ ánh sáng bất ngờ ấy tắt hẳn, gã nhận ra Mark đang đứng thẳng, nhìn về phía hắn bằng cặp mắt chứa đầy niềm tin sẽ kết liễu cuộc đời gã. Tà Ác cũng nhận ra bên cạnh Mark có một sinh vật kì lạ, đó là một con Chu Tước màu lam kì lạ, nó không cháy rực bằng bất kì một thứ lửa nào cả, mà xoay quanh nó là những ánh sáng chớp giật màu tím và luôn hăm he sẽ bắn ra những tia lửa điện về phía gã.
“Hãy đón nhận sự tấn công của Linh giáp thứ mười ba đây Tà Ác.” Mark nói qua từng cái nghiến răng dữ dội.