Những thứ ánh sáng thần thánh đang chiếu rọi qua những lăng kính xếp ziczac làm cho không gian buổi chiều nhuốm một màu kì lạ. Sân trường vắng lặng, những hành lang cũng không còn ai đi qua lại, mọi thứ dường như đang dần trởi về với sự yên tĩnh, Mel C vẫn ngồi thừ ra đó nghĩ suy về một điều gì đó. Mắt cô vô hồn nhìn về một phương xa xăm, vô định …
Không gian trước mắt cô bé là những con thú chết trơ xương nằm rãi rác khắp nơi, cùng với đó là những cái cây khẳng khiu trơ lá không còn tí nhựa sống nào bám víu. Kế đó là cái mùi thối kinh khủng, mùi của những cái xác vừa mới chết không lâu, ươn lên ruồi nhặn bay loạn xị. Cái không gian mù mịt ôm gọn lấy một cô bé mười hai tuổi, cô đơn, lẻ loi trong cái chốn tàn ác ngự trị này.
Một người thành niên, trạc khoảng hai mươi lăm tuổi, với mái tóc màu đen dài khoảng ngang vai, khoác bên ngoài là một miếng vải đen lớn, phủ trùm toàn cơ thể. Hắn đi đến gần hơn cô bé, ngồi xuống, đôi mắt hắn xoáy sâu, gửi thẳng vào mặt cô.
“Ông là ai?” Cô bé ngây ngô hỏi.
“Ta là Phi Du Hắc Hà. Cô bé có muốn đi theo ta không.” Chàng thanh niên gửi một nụ cười đầy thánh thiện đến cô bé.
“Tôi cũng không biết phải đi đâu cả. Tôi thấy đói, khát. Theo ông, tôi có thể được ăn uống không?”
“Tất nhiên là có rồi. Cô còn có nhiều thứ hơn những cái tầm thường đó nữa.” Gã vẫn cười.
“Vậy thôi sẽ đi theo ông.”
“Tốt!!!”
Gã lại mỉm cười, nụ cười hết cỡ hiện trên khuôn mặt khuất tầm sau mái tóc đen nhánh bí ẩn đó. Rồi sau cái búng tay, trước mặt hắn không còn là một cô bé mươi hai tuổi nào cả, mà đó là một thiếu nữ sinh đẹp trạc tuổi đôi mươi. Mái tóc đen ánh lên một máu tím bí ẩn pha chút khiêu khích khiến cho cô nàng trông tuyệt vời hơn. Đó là chưa kể cô có một thân hình bốc lửa. Đôi mắt cô lanh lợi, nhưng nó không giống như bất cứ mắt của một người bình thường nào cả. Phi Du Hắc Hà vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc bong mượt đẹp đẽ của cô bé.
“Cô sẽ là người hậu cận của ta, Hắc Tử Điệp.”
Mel C điếng người choàng dậy sau những gì trông thấy trong giấc mơ khi cô chợp thiếp đi lúc nào không hay. Người con gái xinh đẹp đứng bên cạnh Phi Du Hắc Hà chính là cô, một cô bé đôi mươi với tâm hồn của một đửa trẻ vỏn vẹn mười hai. “Cô sẽ là người hầu cận của ta, Hắc Tử Điệp.” giọng nói của hắn vẫn cứ văng vẳng bên tai cô không dứt. Mel C nhẹ nhàng lấy gương ra, rồi cô ngắm mình trong ấy. Khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nhưng nó lại thật chán chường, Mel C từ tốn tháo lớp kính sát tròng màu trên mắt mình. Nhưng nó bị gián đoạn khi cô phát hiện có kẻ đang rình mò gì đấy nơi đây.
Từ tay của Mel C bắn ra một cái tram nhỏ xíu, vút ra khỏi cửa sổ, cắm phập vào cái cây sát bên lan can dãy lớp học tầng hai. “Ai đấy, xuất hiện đi.”
“Quả không hổ danh là Hắc Tử Điệp. Cuối cùng thì cô cũng đã thức tỉnh.”
“Thì ra là người, Q Bích.” Mel C nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, mỉm cười với tên rình rập khi nãy, “Trái đất tròn thật, và định mệnh thật true ngươi.”
“Ngươi cũng đã phát hiện ra được sự xuất hiện của Ray và Juu rồi đúng không.” Q Bích lả lướt với thân hình thon thả, gầy gò của mình vắt vẻo trên cây.
“Đúng.” Cô đay nghiến nói và nhìn thẳng thừng, “Người cũng giỏi đánh hơi quá nhỉ. Đúng là lũ súc vật tầm thường.”
“Chúng ta cũng như nhau thôi.” Q Bích khinh khỉnh cười, rồi vụt cái, đã đến sát bên Mel C. “Hắc Tử Điệp, chúng ta rồi cũng sẽ gặp lại nhau đó đã là định mệnh, và giờ đây cái định mệnh ấy đã đến rồi. Vòng quay luân hồi đã bắt đầu rồi mà.” Tên ốm o đưa tay phẫy phẫy vai của mel C.
“Bỏ cái tay thối tha của ngươi xuống, không thì nó lìa khỏi cơ thể mi ngày tức thì đấy.” Mel C nhã nhặng thông báo một tin đầy chết choc qua cái nhìn đầy hung hãn.
“Coi kìa, trông điệu bộ như thế sẽ không giống với một giáo sư gợi cảm, thần tượng của biết bao nhiêu sinh viên chút nào.” Q Bích chớp chớp mắt, chu cái môi được tô một lớp son đen dày gần cả tấn. “Tôi đến đây để cảnh báo với cô hãy cẩn thận, vì định mệnh lại sắp tái diễn.”
Mel C gật đầu buồn bả. Q Bích biến mất. Cô đóng cửa văn phòng của mình, rồi uyển chuyển theo từng bước đi cho đến khi ra khỏi khu trường. Màn đêm ôm trọn mọi nơi, đèn sang rực, mùa Noel đang tiếp diễn rộn ràng.
Buổi tối thật thư thả, Mark thả lỏng người nằm thư giãn trong bồn nước nóng để cảm nhận sự dịu êm sau một ngày rong ruổi ngoài trời. Đang thả hồn đâu đâu, mơ tưởng về vô số chuyện, cậu bổng có ý định ngắm nghía lại cái cơ thể đẹp đẽ của mình. Thế là với tấm thân không một mảnh vải che lấy, Mark đi ra khỏi bồn và chime ngưỡng chính mình trong tấm gương lớn đặt trong phòng. Khói từ cái bồn bốc lên nghi ngút khiến cho khung cảnh giống như một chốn hư ảo, không thực tế. Cậu mân mê từng cơ bắp của mình trong thích thú, rồi lại sửng sốt khi thấy trên bắp thịt mình xuất hiện một dấu xăm hình con phượng hoàng khá nhỏ. Những suy nghĩ trăn trở về cuộc gặp gỡ với Juu trong giấc mơ lại ùa về trong đầu Mark, cậu lại lo lắng sẽ phải đương đầu với một chuyện gì đó khủng khiếp lắm. Mark cứ tiếp tục suy nghĩ khi tay còn lại, và đôi mắt cứ dí sát cái hình xăm trên cánh tay trái.
Cánh của bật mở, Ray ló đầu vào đột ngột khiến Mark nhảy dựng cả lên, và nhanh như một tia chợp, cậu đã nhảy tót vào trong bồn tắm.
“Này nhé, có vào thì nhớ mà gõ cửa. Ai lại tự tiện như thế chứ.” Mark nói hơi cau có.
“Làm gì dữ vậy.” Ray bĩu môi, “Mà chắc đang làm gì bậy bạ, nên khi thấy em vào lại nỗi cơn bực tức chứ gì.”
“Làm gì mà bậy bạ.”
“Ai mà biết, chứ tự nhiên trần truồng đứng trước gương làm gì.” Ray mỉm cười tinh nghịch chồm sát lại thành bồn, hí hửng nói, “Mà Mark nè, cái của anh to thật đấy.”
“Cái thằng quỉ!!!”
Mark cũng phá lên cười, rồi lấy nước hất vào mặt cậu em trai. Hai đứa cười khùng khục. Một lúc sau thì cơn cười mới trôi qua khi đã giỡn mệt mỏi với nước, xà phồng và cả bằng cây chà lưng. Ray dung tay ve vẫy, giỡn với nước trong bồn Mark đang nằm.
“Ngày mai đã đi rồi đấy, thế mà em lại mất hết cảm giác muốn đi.”
“Sao vậy. Mới hồi sáng em còn hí hửng lắm mà. Sao bây giờ lại xụi lơ như thế?” Mark nói, mắt vẫn nhắm nghiền để cảm nhận sự thoải mái khi ngâm mình trong nước.
“Cũng chả biết nữa. Có một số chuyện không lí giải được. Em thấy nó mơ hồ làm sao ấy. Có lẽ em bị cảm thật rồi.” Ray vừa nói, vừa lấy cái tay thảnh thơi còn lại, cầm cái viên đã trên sợi dầy đeo mà quan sát, cậu vẫn thấy cái vệt đen như một con rồng trong đó, mà cái đo thì không có khi Mark vừa mới tặng cậu.
“Thôi nào, cứ ngủ cho thoải mái, ngày mai bắt đầu chuyến đi như bình thường. Sẽ không có chuyện gì đâu.” Mark cười theo điệu bộ của bố John, tay quàng lấy cổ em trai mình.
Ray vẫn nhìn cái viên đã, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh của chàng thanh niên y khuôn mình, rồi sau đó được thay thế là một tên nhóc lùn, và hắn lại nhảy lên đánh vào đầu cậu. Ray lại tức điên lên vì cứ bị đánh như thế, người cậu bỗng sôi lên vì quạu, cậu cảm thấy bàn tay mình đang dần tạo ra một dòng điện, nó lan ra khắp bồn nước. Và Mark thì la lên chí choé vì bị điện giật.
“Mark, anh sao thế này.”
Sau phút định thần lại, Mark như muốn đờ ra, và một dòng điện tương đối nhẹ xử sự thật tử tế với cậu nãy giờ khiến cho cái thân thể này muốn ra rời. “Thôi không còn cảm giác hứng thú tắm nữa. Chán rồi.” Cậu nói như muốn bốc ra cả khói. Đứng lên khỏi bồn, vớ lấy cái khăn quấn ngang mình đi ra ngoài. Ray gọi với theo, cố nhịn cười.
“Mark, cái của anh to thật đó, mà hình như nó bị điện giật cho cháy khét hết rồi.”
Ông anh chẳng biết nói gì, cũng chẳng hiểu dòng điện từ đâu ra, cứ mệt mỏi bước ra khỏi phòng tắm. Ray ngồi đó, chăm chú nhìn vào cái tay nãy giờ vẫn còn ngâm trong nước. “Không lẽ mình phóng điện đấy sao.” Cậu nghĩ thầm, rồi lại lắc đầu vì tin rằng đó là một chuyện hoang đường. “Nhưng sẽ thú vị nếu đó là sự thật, mình sẽ lại hành hạ anh ấy them vài lần nữa mới được.” Ray cười ranh mãnh.
Mark bắt đầu xếp một số đồ của mình và em trai vào balô chuẩn bị cho chuyến đi vào sang mai. Tay vẫn làm, nhưng trong đầu lại cứ vẫn suy nghĩ mãi về dấu xăm bỗng xuất hiện trên bắp tay trái của mình. Rồi lại cái vụ xuất hiện dòng điện trong bồn tắm khiến cậu đến giờ vẫn còn ê ẩm toàn thân. Đầu óc Mark lại trở nên mơ màng, khi trước mắt cậu lại là một không gian với những bức tường lửa, rồi con Gà Juu lại cứ quang quang nói này, nói nọ trông thật đáng ghét, kế tiếp lại là cái cười quỷ quái của thằng em khi thấy toàn thân mình bị giật tưng tưng. Mark lại thấy có chút bực bội trong long, tay nắm chặt một cái áo. Bỗng cậu nghe thấy mùi cháy khét và hoảng hốt vứt bỏ cái áo đang cầm. “Cái quái quỉ gì thế này? Sao tự nhiên nó lại bốc cháy thế này?” Mark kinh hồn nhìn cái áo lủng một lỗ, và bị nám đen quanh vành đang bốc lên cái mùi khen khét. Cậu cảm thấy đau rát một chút nên cái vết hình xăm.
“Cái gì vậy hả Mark. Anh làm hỏng mất cái áo của em rồi đấy. Trò gì của anh nữa vậy.” Ray hậm hực, khi vừa vào phòng đã phát hiện mùi lạ và cái áo cháy nám đen của mình.
“Anh… anh.. cũng không biết chuyện gì nữa. Chẳng qua là tự nhiên cái áo nó bốc cháy.”
Một cái nhìn kinh khủng khiếp mà Ray dành tặng cho anh trai, “Một lí do cực kì tồi tệ, và nó không còn có thể tệ hơn được nữa. Cái áo nó tự đốt nó để bị nám đen và bốc cái mùi khét lẹt ấy à.” Cậu ngồi phịch lên giường của mình, rồi nằm xuống luôn, mặt quay lưng vào tường, và không them nói them một câu nào nữa mặc cho Mark vẫn cố làm rỏ cái nguyên nhân của cái vật cháy khét kia.
Ray vẫn cứ im lặng nằm đó, không nói năng them gì, cứ mãi giữ im lặng. Tay cậu vẫn cứ mân mê viên đá, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào cái vết mờ nằm trong đó. Rồi cậu thiếp đi lúc nào không hay. Mark vẫn cứ ngồi đó, cứ ấp úng giải thích, cố gắng làm sang tỏ, để minh bạch cho sự trong sạch của mình. Rồi khi mọi thứ đã được yên vị trong balô, Mark cố gắng bước nhè nhẹ lại gần bên Ray, anh mỉm cười khi biết không phải đứa em giận mình mà không nói năng gì, mà chỉ vì nó đã ngủ. Mark cúi xuống, hôn nhẹ lên má em trai, “Ngủ ngon nhé Ray, ngay mai chúng ta bắt đầu chuyến lịch thú vị rồi.” Mark trở lại, nằm trên chiếc giường của mình, đặt cũng gần giường của Ray, anh mỉm cười nhìn tấm lưng của đứa em mà hình dung ra tấm lưng của mình, bỗng anh lại thấy nhói lên đau đớn, cái vết xăm kì lạ đó lại rát bỏng.
“Không, em vẫn còn giận anh.” Ray chạy nhanh hơn trên chiếc xe đạp của mình đến trường.
“Anh đã xin lỗi rồi mà.”
“Không là không.”
“Thôi mà, anh sẽ mua đền cho em lại cái áo khác.”
“Có vậy chứ, chính đích thân em chọn mới được đấy nha.” Ray nháy mắt, và mỉm cười.
“Em là một tên ma mãnh.”
Hai anh em cứ nói chuyện huyên thuyên cho đến khi tới trường. Và thật bất ngờ vì cô Mel C, thầy Nelson và cô Lee cũng đã có mặt cùng với một đám sinh viên các ngành khác cùng trường. Không khí lúc này thật sự rộn rã và nhộn nhịp. Mark và Ray cảm thấy cái sự hào hứng, nôn nóng từ mấy đứa kia làm cho niềm ham muốn trong con người mình cũng bốc lên ngùn ngụt. Cả hai nhanh chóng cho xe vào bãi giữ của trường, rồi chạy đến hoà cùng với đám đông kia.
“Bọn em có đến trễ không thưa cô Mel?” Ray chờ đợi cậu trả lời bằng một nụ cười mũm mỉm.
“Ồ, chưa đến giờ mà, vẫn còn vài bạn chưa đến. Nhà tài trợ của chúng ta cũng chưa thấy bong dáng đâu nữa.” Vẫn với cái cách nói chuyện ngọt ngào, và nụ cười quyến rũ, cô Mel khiến cho cả đám sinh viên nam gần đó phải ngây ngất khi chime ngưỡng cái vẻ đẹp đó.
“Ôi cô Mel đúng là tiên nữ.”
“Còn hơn cả là tiên nữ. Cô là thần về nữ.”
“Cô đẹp y chang mẹ em.”
“Mẹ mày sao đẹp bằng cô Mel hả Mathew.”
“Cô là thần tượng của đời em. Cô là ánh sang của đời em.”
“Thôi nào mấy em. Các em làm cô chin lên vì ngượng rồi đây này.” Mel lại nở them một nụ cười để bạn tặng cho đám sinh viên nam. “Cám ơn vì những lời khen của các em.”
Cả đám lại nhốn nháo hơn nữa khi đón nhận nụ cười tươi như hoa của nữ giáo sư xinh đẹp. Rồi chúng tiếp tục tán dương, bàn tán. Rồi cả bọn lại cười dữ dội bởi những câu đâm thọt nghịch ngợm của nhau. Cả sân trường đầy ắp tiếng cười. Khi cả bọn đã đến đầy đủ, chúng lại im lặng một cách kì lạ khi thấy vị tài trợ của mình xuất hiện khi cả bọn nhìn theo hướng tay chỉ của thầy Nelson và cô Lee.
“Có phải không đó, cái này là cái gì?”
“Tao đón đó là khô mực mặc quần áo di động.”
“Củi khô.”
“Bóng”
“Đó là Q Bích.” Mark chợt thốt lên. Ray nhìn Mark vẻ đầy hồ nghi. Cả Mel cũng nhìn cậu.
Gã trai mặc nguyên bộ đồ đen, mái tóc giả xù lên như một ổ rơm được nhuộm một màu hồng cổ điển. Đôi mắt và cái môi được tô đầm cực kì như bằng cả tấn than chì vẻ lên đó. Cả thân hình mãnh mai đến nỗi khẳng khiu đang uyển chuyển từng bước đến bây như bay phấp phới trong gió dưới những cặp mặt kinh hoàng của tụi sinh viên. Rồi bỗng có một nhỏ lớp Đối ngoại ré lên đầy phấn khích “Chắc đây là ma xương khô.”
“Hỗn láo, còn nhỏ mà dám nói ta như thế đấy hả, đáng bị chém đầu.” Q Bích rít lên qua kẽ răng.
“Là sao? Gì mà có vụ xử trảm ở đây nữa.” Cả đám nhốn nháo cả lên vì cái lời đầy điên khùng của nhà tài trợ.
Thầy Nelson với cái đầu bóng lưỡng lại cnàg như sang dữ dội hơn dưới ánh sáng của mặt trời, trên khuôn mặt bành của mình, thầy cố nở một nụ cười tối đa mình có thể như để ổn định lại tụi nhóc và xin lỗi nàh tại trợ. Thầy vụng về đút tay vào túi lấy cái khăn tay mà mãi kéo hoài không ra. Mồ hôi vã đầy trên trán. Nó chỉ được lao khi một giáo sư múp míp khác, độ khoảng cao một thước năm, mái tóc cắt ngắn nhuộm nâu sành điệu, cô Lee dịu dàng lau nhè nhẹ khắp khuôn mặt của thầy Nelson.
“Thầy không sao đó chứ. Mồ hồi ra nhiều quá này.”
“Ừ, không sao cả, chỉ vì tôi hơi căn thẳng một tí thôi ấy mà.” Thầy Nelson cũng ân cần, mắt dịu dàng nhìn cô Lee.
“Ừ, ừ, đừng căng thẳng nữa nha.” Cô giáo sư mập mạp tỏ ra e thẹn đôi chút.
“Ừ ừ …”
Tụi sinh viên lại có dịp hùa theo, chúng cứ tiếp tục thay nhay giả bộ ân cần rồi “ừ ừ” theo đúng điệu bộ của hai người rồi phá lên cười khiến cho mặt của cả hai đỏ lên như gấc. Phải một lúc sau mới ổn định lại được, Nelson tỏ ra nghiêm giọng lại, đôi mắt hướng nhìn về tụi nhỏ, dõng dạc nói.
“Này các em, đây là quí ngài TatuTati. Ngài là một nhà kinh doanh đồ cổ đầy hào phóng. Và quí ngài đã có nhả ý tổ chức chuyến tham quan thành phố Con giáp số 9 cho các em đấy. Chúng ta hãy cho một tràng pháo tay hoang nghênh sự hào phóng này nhé.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, rồi tiếp theo đó lời bàn tán cũng như sấm ngang tai không kém.
“Ông ấy mà là nhà kinh doanh đồ cổ à? Khó tin!”
“Đúng, kinh doanh xương cổ thì có thể.”
“Tao nghĩ là xương cò.”
“Tao lại nghĩ ông là thành viên thứ ba của nhóm nhạc T.A.T.U đó.”
“Cái cùi chỏ. Mày bị hoang tưởng à. Tao cá ổng không biết hát.”
“Tao nói ổng có thể rống.”
“Èm hèm.” Tiếng tằng hắng của Q Bích vang lên khiến cho cái không gian lại được trở nên im lắng. “Giáo sư Nelson, tôi thấy đám sinh viên này nó hỗn láo quá, chúng đang bị xử tram.” Cái giọng nữa trống, nữa mãi và điệu bộ quái dị của hắn khiến cho cả đám sinh viên phải nuốt khan vì kinh hoảng, và cố giấu cả một bụng cười.
“Dạ dạ, tôi cũng nghĩ nên xử tram bọn nhóc này.” Thầy Nelson cố cười trừ. “Thôi, chúng ta lên xe và bắt đầu chuyến hành trình tới Con giáp số 9 được rồi. Nhanh lên nào các em, lên xe nào.” Giáo sư hối thúc.
Chuyến xe bắt đầu khởi hành, nó chạy ra khỏi trường, rồi rẽ phải là phố T, kế đến lại chạy dọc theo đại lộ Bar Group, và rồi nó đi xuyên qua cổng chào để đến với đường cao tốc hướng đến thành phố mà cả đoàn đang háo hức mong đợi. Thầy Nelson phải khổ đau ngồi kế và trò chuyện suốt cả dọc đường đi với TatuTati, và đó là tâm điểm của các sự bàn tán khắp xe.
“Tao nghĩ hắn ta là công công cuối cùng còn sót lại của Trung Quốc.”
“Chính xác.”
Một con nhỏ khác quá khích lại ré lên the thé khiến cho Q Bích quay xuống.
“Hắn ta là xác ướp của Ai Cập thì đúng hơn.”
“Còn nhà mi thì y chàng một con cóc ghẻ sống trong đàm lầy.” Hắn liếc xéo một cách hung tợn nhìn nhỏ sinh viên đó, rồi lại mỉm cười bình thường nói chuyện với thầy Nelson.
“Ê tụi bây, tao có giống cóc lắp không.”
“Không gì có thể chối cãi.” Cả đám đồng thanh hô to.
Rồi cũng có lúc sự bình yên cũng ghé qua trong chiếc xe. Phần lớn cả bọn cũng ngủ, một số thì nghe nhạc, số khác thì hý hoái coi cái gì đó trong MpX cứ như là phim người lớn. Một số khác thì lại chuyện trò thân mật. Ray mệt mỏi thiếp đi trên vai của Mark. Còn người anh thì đang trò chuyện với cô Mel.
“Em cũng biết TatuTati nữa hả.”
“Em tình cờ vào một tiệm bán đồ trang sức và gặp ông ấy. Và lão tự xưng là Q Bích gì đó.”
“Thế à.” Mel mỉm cười, rồi nghĩ ngợi gì đó đôi chút. “Em có cảm thấy gì khác thường không?”
“Về chuyện gì thưa giáo sư?” Mark thắc mắc.
“Ồ, mà không có gì.” Mel lại mỉm cười bằng cái điệu bộ đầy quyến rủ chết người của mình. “Em và Ray trông thật là thân thiết.”
“Vâng, đúng thế ạ.”
Rồi cái im lặng cũng đã đến được với mọi người trong xe. Mọi người, ai cũng tranh thủ đánh một giấc, hay nằm nghỉ ngơi một chút trước khi xe cập bến tại Con giáp số 9.
Cuối cùng thì cả đoàn cũng đã đến nơi mà mình mong ước. Và cô Lee lại được nói theo đúng sở trường của mình khi chính thành phố này là đề tài nghiên cứu của một nhóm giáo cư trong đó có cô. Cô nói sơ bộ về những nơi đẹp của thành phố nào từ Thánh đường Chuông Gió, quảng trường Ngôi sao lục giác, hay Cung điện ánh trăng,… rất nhiêu và rồi cả đoàn lần lượt nối đuôi theo sau giáo sư Lee đi khắp những nói mà cô nói.
Mark điếng người kinh hoảng khi bỗng dưng thấy con gà ú Juu ở đâu xuất hiện kế bên mình và nó cũng ung dung đi ngắm cùng với mọi người. Mark gào lên trong lòng khi thấy cảnh tượng đó.
“Hế lô. How are you … Comment ca va? Bien??? Oui???” (Hello. Bạn khoẻ không? …Bạn khoẻ ko (tiếng Pháp), Tốt đúng không? Ok?)
“Mi làm cái quái gì ở đây thế gà ú.”
Ánh nhìn sắc bén đầy lửa bắn về phía Mark khiến cậu phải nhượng bộ và cười trừ giã lã.
“Mi làm cái quái gì ở đây thế Juu?”
“Tất nhiên là đi tham quan rồi. Vậy cũng hỏi nữa, đồ ngốc.” Gà ú vẫn ung dung bước từng bước dài, đôi mắt mơ màng trên khuôn mặt ngốc nghếch của nó ngó láo lien, “Mà mi yên tâm đi, không một ai thấy ta đâu, chỉ mỗi mi thôi.” Juu trấn an.
Mark vỗ mạnh vào trán như trấn an và định thần lại, “không sao đâu, đây chắc chỉ là ảo giác hay giấc mơ mà thôi. Không thể là sự thật đâu.”
Mel nhìn chăm chăm về phía của Mark.
“Không phải mơ hay ảo giác đâu. Đây là sự thật.” Juu tiếp tục bước từng bước bằng đôi chân ngắn của mình và mang cả cái thân hình nặng trĩu.
“Mi đọc được suy nghĩ của ta à?”
“Tất nhiên.”
Mark rủ rượi bước đi như người mất hồn. Cậu cảm thấy chọn còn một chút thú vị nào trong chuyến đi này khi kè kè bên mình là một con gà mập ú, xấu xí và ngu đần. Cậu cố đi nhanh thật nhanh, hòng trốn được nó, như nó cứ như bong ma bám víu sát lấy anh. Mark đau khổ ôm một cây cột bằng đá trong Cung điện Ánh Trăng và cậu hoảng hồn bỏ tay ra khi thấy một vết cháy xem ở trên ấy.
Một nơi khác trong cung điện, Ray thẩn thờ đi dạo vòng quanh khuôn viên. Cậu chợt giật mình khi thấy tên lùn đã từng đánh mình bốn năm cái gì đó, xuất hiện, miệng cười toe toét.
“Mi ở đâu chui ra thế.” Ray đưa tay chỉ vào tên lùn.
“Ta trong cái viên đó đó chui ra chư đâu.” Tên lùn ngước lên nhìn cậu, chỉ tay vào viên đá trước ngực Ray.
Cậu cốc một cái thật mạnh lên đầu hắn để trả thù cho những lần bị đánh khi trước. “Mi ở đây làm gì?”
Tên lung giẫy nẫy lên vì tức giận, chân nó cứ búng bành bạch trên nền nhà.
“Bộ đến tuổi dậy thì hay sao mà điên dữ vậy.” Ray cúi xuống ngang tầm, ra vẻ quan tâm đầy châm chọc.
“Dậy thì cái đầu của nhà mi. Ta đã gần một ngàn tuổi rồi.” Tên lùn hầm hực nói.
Q Bích nhìn chăm chăm về phía Ray.
Cậu thấy được ánh nhìn ấy nên tỏ ra bình thường lại chút, miệng nó nhỏ chỉ vừa đủ tên lùn có thể nghe. “Có ai thấy mi không đấy?”
“Yên tâm chỉ mỗi mi thấy được ta thôi.”
Rồi cả hai trò chuyện vu vơ và Ray cố lãng xa khỏi tầm nhìn của TatuTati. Cậu thẩn thở nắm một nhành hoa rủ xuống bên giàn. “Mi xuất hiện có chuyện gì không Rồng Ray?”. Rồi cậu hốt hoảng nhảy bật ra, khi tay cậu vừa chạm vào dây hoa leo rủ xuống đó thì nó vị điện giật héo lại, cháy khét. “Cái quái gì thế kia?” Cậu hỏi thầm.
Rồng Ray nói với Ray, cũng như là Juu nói với Mark: “Tôi đến đây để hướng dẫn cậu sử dụng lại kĩ năng của chính mình. Dường như có trục trặc trong việc kiềm chế linh lực.”