“Cô nghĩ cuộc đối đầu này sẽ đi đến đâu? Nó sẽ huỷ diệt tất cả những người trong cuộc, hay một sự tái sinh mới được bắt đầu?”
Giọng Du Chỉ nhè nhẹ vang lên trong không gian, và rồi cô ả dần xuất hiện bên cạnh Phi Á Tiên khi nàng đang đứng xiết chặt tay vào nhau lo lắng nhing những việc vừa xảy ra. Mắt của cả hai chăm chú nhìn vào những việc Juu Đệ nguc đã gây ra với Ray Thanh Long đệ lục, và dường như trong thâm tâm của cả hai người trỗi lên một thứ cảm xúc kì lạ. Chiếc gương lớn đang soi lại trung thực những điều đã và đang diễn ra tại thành phố Ray Juu, thành phố được mệnh danh Thành phố của Hồi Ức, nơi có một chuyện tình đẫm lệ giữa hai con người thần thánh.
“Cô cảm thấy định mệnh có trớ trêu lắm không Du Chỉ? Hai tính cách trong một con người của tiền kiếp đang đấu đá lẫn nhau mãnh liệt tại kiếp này.” Giọng nói buồn xoa của Phi Á Tiên làm cho cái không gian nơi đây càng them não nuột. Cô ngó nhìn sang cái người luôn đối đầu với mình trong ý nghĩ, nhưng cũng là người đồng hành cùng mình quan sát mọi biến cố xảy ra mọi lúc, mọi nơi.
“Cô nghĩ giữa Juu Đệ Tứ và Juu Đệ Ngũ, ai sẽ là người chiến thắng?” Giọng Du Chỉ ngang phè, không cảm xúc.
Không một câu trả lời nào được bật ra, và cũng không một thắc mắc nào biểu lộ trên gương mặt người hỏi. Cả hai lại chăm chú nhìn vào cái mảnh gương to lớn trước mặt đang chiếu rọi đầy đủ nhất những gì đang diễn ra.
Q Bích dùng đôi mắt to đen của mình ngó trân trân Mark không rời một thời gian khá lâu. Rồi cuối cậu anh ta cũng thốt lên được một cậu sau chừng ấy thời gian suy nghĩ và đắn đó. Vẫn ấp úng, lung túng trong lời nói.
“Tôi xin lỗi, cũng vì tôi, sự mê muội đến ngu đần của tôi khi cả tin Hắc Hà, để xảy ra việc không đáng có giữa cậu và Ray.”
Ánh mắt chứa nhiều cảm xúc xen lẫn trong tâm hồn Mark nghía ngang Q Bích, rồi cũng lần lượt dò xét từng nét mặt khác đang có mặt tại gian phòng của giáo sư Mel C. Anh thở dài não nề, nói.
“Chuyện đó là chuyện của quá khứ rồi. Chúng ta tìm hiểu nó không phải để phán quyết ai đúng ai sai. Ta tìm đến nó cốt chỉ để biết được cái nguồn gốc sâu xa của nguyên nhân và từ đó mà tìm ra phương án giải quyết.” Ánh mắt bừng chói niềm tin từ cậu lan truyền sang mọi người, nhưng dường như không ai cảm nhận được nó khi không gian vẫn ngập tràn trong thứ anh sáng màu làm nhạt kia. “Bây giờ tôi có thể biết Juu Đệ Ngũ cũng chính là tôi, thì tôi tin rằng Ray cũng không đến nỗi bị nguy hiểm.”
“Cậu đã lầm rồi Mark.” Phi Âu đáp trả tức thì, đôi mắt sắc bén của cô cắt ngang cái niềm tin đang vừa mới củng cố trong lòng anh. “Juu Đệ Ngũ là do anh sinh ra, nhưng cái tạo nên hắn không phải bằng tình yêu anh dành cho Ray, mà nó được dệt nên bằng lòng thù hận chất chứa sau cái chết của anh vì biết rằng Ray chính là hung thủ.”
“Nhưng Ray không phải là kẻ giết tôi. Q Bích là người làm tổn thương tôi, và Hắc Hà mới là kẻ kết liễu đời tôi.” Mark cải lại, nhưng đang giành giựt cái niềm tin mỏng manh còn sót lại như cái công lí yếu ớt giữa cuộc sống mênh mông này.
“Đừng con nít quá chứ Mark – Juu Đệ Tứ.” Giọng khề khà của đứa nhóc năm tuổi cất lên khiến mọi ánh mắt lại hướng về phía nó. Bằng cái giọng kẻ cả, bề trên, nó tiếp tục, “Juu Đệ Ngũ chỉ tin vào cái ấn tượng đầu tiên nó nhìn thấy sau khi tái sinh, và cái nó thấy là cảnh Ray giết chết nó do chính Hắc Hà đưa cho. Vì vậy, niềm tin nó có để tồn tại và tái sinh là giết cho bằng được Ray Thanh Long đệ lục.” Một tiếng thở dài hắt ra bao trùm cả cái không gian im lặng trong căn phòng, Piro thiết tha nhìn Mark trước khi tiếp tục lời nói của mình, “Juu Đệ Ngũ đã ăn sâu cái hình ảnh đó vào trong tâm trí của nó, và cái ý thức tội ác ấy mach bảo nó phải trả thù cậu ấy, và làm đau khổ cả hai người.”
Mark đau khổ nhìn đứa nhóc năm tuổi nói mà không thể cãi lại một từ nào, chỉ biết nhìn nó trong vô vọng và tiếp nhận những lời nói đó trong khổ đau.
“Bây giờ, chúng ta có hai thế lực cần phải đối phó, đó là Tà Ác Hắc Hà, và Juu Đệ Ngũ.” Sự im lặng của Mel giờ đã được đánh động khi cô nói lên cái điều mà mọi người cho rằng cần thiết trong lúc này.
Piro tiếp tục, “Tà Ác Hắc Hà chính là Ken Bạch Hổ, và cái hắn muốn trả thù là huỷ diệt càng nhiều những người tộc Chu Tước càng tốt, cho nên cậu càng phải cẩn trọng Juu Đệ Tứ.”
“Thế thì Juu Đệ Ngũ cũng sẽ là tầm ngắm của hắn đúng không bà rùa già nua, héo úa.” Q Bích nói bằng cái điệu bộ đặc trưng của mình và nhận được ngay một cái nhìn cay nghiệt từ đứa nhóc năm tuổi.
“Đúng, Juu Đệ Ngũ cũng sẽ là một nạn nhận trong kế hoạch giết choc của Tà Ác Hắc Hà, nhưng có lẽ hắn sẽ lien thủ với Juu Đệ Ngũ để trả thù chúng ta trước, sau đó mới đích thân huỷ diệt tên kia.” Giọng Piro lạnh lung nhưng cũng chứa chất đầy nỗi sợ hãi.
“Và Ray Thanh Long Đệ Lục chính là mục đích của sự tái sinh Juu Đệ Ngũ, cho nên cậu ta cũng cần được bảo vệ chặt chẽ” Phi Âu lên tiếng, nhìn Mark đầy cảm xúc.
Cả gian phòng lại một lần nữa chìm vào trong im lặng, mặc cho cái ánh sáng màu lam nhạt phát ra từ con rùa bằng đá thạch anh cứ từ tốn chiếu rọi khắp không gian.
Tiêu Triết Nam đứng trước gương, ngắm nghía mình trong căn phòng tối tăm nơi hắn đang ở. Hắn ngắm vết xăm hình con phượng hoàng trãi dài khắp thân thể hắn, cay nghiệt nhìn những vết thương lờ mờ sau những đường vẽ đó. Miệng hắn lẩm nhẩm điều gì đó, rồi ác độc trong nụ cười và nhìn thẳng chính mình trong gương đầy kiêu hãnh. Chiếc gương bỗng phản chiếu hình ảnh những ngọn lửa nhảy mứa cuồng loạn, và trong cái gian phòng tối tắm ấy, bóng đêm đang dần bị xua đi. Cả thân người Nam bao trùm bằng một thứ lửa lạ lùng.
Ray không thể thiếp đi hay tìm kiếm một giấc ngủ ngon yên lành sau những cơn mơ chập chờn đến với cậu liên tục. Cậu cảm thấy toàn cơ thể mình đau buốt vì những vết thương mà Juu Đệ Ngũ đã gây ra, rồi lại càng đau đớn hơn khi vùng dưới lại nhói lên từng hồi. Vết thương lòng cũng bị tổn thương sâu sắc. Nước mắt chạy dài trên khuôn mắt hốc hác, xanh xao, cậu thổn thức nằm, thổn thức nghĩ, và thổn thức đắng cay. Hình ảnh nụ người ngạo nghễ của Nam, rồi cái ánh mắt giận dữ của Mark, tất cả khiến cho đầu óc của Ray loạn xạ cả lên. Cậu lại nhớ đến cái tức tối của Mark, nhớ đến những nắm đấm anh đã dọng vào tường, nhớ đến bàn tay đang ươn ướt máu như thế nào, tất cả, nó khiến cậu đau đớn trầm tròng, và tâm hồn Ray dường như nhói đâu thật sâu sắc. Nước mắt vẫn cứ thi nhau trào ra khỏi khoé mắt ướt đẫm.
Mark nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngắn lên khuôn mặt xanh tái của em trai rồi mỉm cười ân cần. Ánh mắt hiền hoad trìu mến khiến cho cơn đau thể xác và tinh thần của Ray dường như tan biến trong tít tắc, cậu mỉm cười nhìn anh trai, thì thào nói trong uất nghẹn.
“Hôm nay đi học, anh không có gây lộn với ai đây chứ. Không có rắc rối gì đấy chứ?”
“Anh biết thằng Triết Nam đã làm cái trò này.” Cái giọng đầy nghiêm trọng của Mark khiến Ray lo lắng đã có điều chẳng lành xảy ra, “Nhưng anh đã tha cho nó, không phải vì anh sợ nó hay thương hại gì nó, mà bởi vì anh sẽ cho nó hiểu đụng tới em phải chịu hậu quả như thế nào.” Ray càng điếng người sợ sệt khi ánh mắt của Mark như đồng tiền không xúc cảm. “Anh còn có việc hệ trọng khi làm vào lúc đó, thế nên hắn vẫn bình an, không sứt mẻ gì cả.” Mark cười hề hề cái kiểu cách của bố John đỡ đầu.
Ray thấy ấm lòng khi nhìn thấy nụ cười ấy trên đôi môi của Mark. Đã lâu lắm rồi cậu không thấy anh ấy mỉn cười kiểu đó, phong cách đó, và giờ đây khi nhận được cái điều tuyệt dịu ấy, Ray cảm thấy hạnh phúc đang ngập dâng khắp cơ thể và con người cậu.
“Em vẫn cứ sợ anh sẽ gặp những thứ rắc rối tồi tệ.”
“Không có gì đâu, nhóc con.” Mark hiều hoà nhìn Ray đầy âu yếm, anh đưa tay sờ nhẹ vầng trán âm ỉ mồ hôi của đứa em, rồi cúi xuống, khẽ hôn lên cánh mũi phập phồng xúc động của nó. “Sẽ chưa có gì bây giờ, nhưng…” cái từ “nhưng” nhấn mạnh khi đôi mắt Mark đang rất rằng đôi mắt Ray, và cậu cảm nhận được hơi thở nóng rang từ người anh trai phả lên khuôn mặt mình, “…nhưng anh sẽ không cho bất cứ ai đụng tới em thêm một lần nào nữa đâu.” Mark đặt môi mình lên môi đứa em và nhẹ nhàng luồn chiếc lưỡi ma quái của mình vào đó, nó tách hai cánh môi xinh xắn của Ray và đang dần thăm dò vào trong.
Mắt cậu em nhắm nghiền, rồi Ray đẩy bật Mark ra, thở hổn hển.
“Em xin lỗi Mark, chúng ta không…”
Người anh buồn rầu nhìn đứa em trai, rồi gật đầu ra chiều hiểu chuyện và không nói năng thêm một từ gì nữa trong một chuỗi dòng thời gian trôi chảy. Cả hai im lặng ngồi đó, mỗi người nhìn mỗi hướng khác nhau, và con tim đang xáo trộn cả lên những những cảm xúc đối nghịch.
“Em không biết là chúng ta sẽ phải như thế nào trong thời gian sắp tới. Nhưng…” lần này Ray lại nhấn mạnh từ “nhưng” trong tiếng nấc nghẹn ngào cố kiềm nén, “Nhưng hiện tại em vẫn không thể làm gì khác, và không biết nên làm gì khi phải đối diện với một người vừa là người yêu, vừa là anh trai.” Ray quay sang nhìn Mark trong một giây nhanh chóng rồi lại tiếp tục cố bắt mình phải tránh nhìn anh mà quay sang hướng khác. “Lòng em đang đấu tranh giữa con người của Ray và tình cảm của Thanh Long đệ lục. Đôi khi em muốn mình là một đứa em ngoan hiền, nhưng lại có lúc muốn biến thành một người tình nóng bổng và hiểu chuyện. Em… em…” Ray ngập ngùng, cố tìm kiếm những từ ngữ phù hợp để diễn đạt đầy khó khăn, “Em cần có thời gian.”
Mark lại chỉ gật đầu, rồi cũng lặng lẽ nhìn Ray trong tít tắc ham muốn, rồi lại phải kiềm chế quay sang một hướng khác với đôi mắt buồn tìm kiếm một khoảng trời xa xăm. Mark đứng dậy, định bước đi thì ray nắm tay anh ngăn lại, rồi cả hai nhìn nhau, cố tìm lấy con đừng thông nhau giữa hai trái tim đang bị quá nhiều điều ngăn cách, đau khổ tìm nhau, và khổ đau chịu đựng. Rồi Ray cũng buồn bả buông tay và quay mình về phía bức tường. Mark bước ra khỏi phòng.
Tâm điểm của trường hiện nay là một cặp đôi đầy lạ lùng từ trước đến giờ. Cả bọn sinh viên như muốn điên đảo cả lên và không bao giờ chấp nhận đó là sự thật. Cái tin đó là một tiếng sét khủng khiếp nhất mà cả bọn sinh viên cả nam lẫn nữ trong trường Đại học Tổng hợp phải hứng chịu “NỮ GIÁO SƯ MEL C XINH ĐẸP CỦA TRƯỜNG ĐÃ LÀ VỢ TRƯỚC CỦA TÊN BIẾN DỊ TATUTATI, VÀ CÓ MỘT ĐỨA CON NĂM TUỔI.”
“Ối trời đất ơi, sao cô Mel lại chịu ăn chung máng, ý nhằm, ăn chung cơm, ngủ chung giường với một tên quái gỡ như thế kia chứ.”
“Đau lòng quá đi. Mà chắc gì là do cô Mel tự nguyên, biết đâu hắn cưỡng bức cô ấy thì sao.”
“Đúng đó, biết đâu với tấm thân yếu ớt của mình, cô Mel bị hắn giở trò xằng bậy.”
“Tao thấy tên đó con ốm yếu hơn cả cô Mel. Chắc là cô đã tự nguyện ngã vào vòng tay của tên công công ấy.”
“KHÔNG BAO GIỜ. KHÔNG BAO GIỜ CÓ CHUYỆN ĐÓ. CÔ MEL LÀ NGƯỜI BỊ HẠI.”
“Ừ thì cho là vậy đi. Nhưng mà phải chịu thôi, họ có con kìa, năm tuổi rồi đó.”
“Nhưng giờ họ đâu có ở chung nữa, một thời đã xã rồi.”
“Con nhóc đó nhìn giống cô, may cho nó, chứ giống hắn, chắc thúi hẻo cả đời.”
Mel khúc khích cười khi nhìn cái mặt đầy thảm hại của Q Bích. Cô không ngờ cũng có lúc hắn shock và điêu đứng như thế vì những lời bàn tán của bọn sinh viên. Hắn há hốc miệng và cố lắng nghe từng tiếng xì xầm, mắt buồn hiu như muốn khóc. Rồi sau đó quay sang lườm đứa nhóc năm tuổi bằng cặp mắt đầy tức tối và muốn giết chết nó ngay lập tức.
“Kế hoạch của mi là như thế đó à. Phá hoại trinh tiết của ta rồi.”
“Mắc ói quá à. Làm như thế kẻ bị thiệt là Hắc Tử Điệp chứ đâu phải là nhà mi.” Đứa nhóc với dáng vẻ lém lỉnh khác hẳn với cái điệu bộ nghiêm túc, gia trưởng như lần trước Q Bích gặp.
“ta không biết, ta tôn thờ chủ nghĩ độc thân, cớ sao lại đem cái tin ta với cô ta có một đứa con, hả hả!!!” Khuôn mặt Q Bích càng khó coi, và Mel khi nhìn vào thì phải phì cười lập tức không thể nhẫn nhịn thêm một tí nào nữa. “Đó là chưa kể, con với cái gì mà hung dữ, xấu xí, lại già chát như trái chuối già bị chín háp.” Giọng của Q Bích càng the thé.
“Háp cái cầu của nhà mi.” Con nhóc năm tuổi ném nguyên con rùa bằng đó thạch anh vào đầu Q Bích một cái rỏ mạnh, “Nhà mi được làm cha giả của ta là phước của nhà mi rồi chứ đòi gì nữa. Với lại, dám hỗn với người già, biết tội gì không.”
“TRẢM”. Mel cười khúc khích từ nãy giờ, rồi làm điệu bộ đưa tay như lưỡi dao mà cắt cổ, lè lưỡi.
“Cô im đi, cả cô nữa.” Q Bích bực tức đi khỏi phòng và đóng lại một cái “Rầm” dữ dội. Rồi hắn uyển chuyển với bước đi theo kiểu người mẫu theo dọc hành lang của khôi ngoại ngữ.
Công viên Ray Juu giờ đây đã được tu bổ, sửa chữa và mở cửa trở lại sau cái thảm hoả bốc cháy vào dịp Giáng sinh vừa rồi mà không tìm ra thủ phạm. Cây cối lại được phủ đầy xanh tươi, những khóm hoa cũng được chăm sóc kĩ lưỡng và trồng them nhiều loại hoa mới. Không gian có vẻ mất đi một tí gì đó tự nhiên hơn lúc trước, nhưng nó vẫn là nơi mà nhiều người đến đây để thư giãn. John hẹn Aly đị ngắm cảnh nơi đầy, và hiện giờ cả hai đang ngôi thả hồn vào gió, và ngắm những bong sen được thả dưới hồ gần đó.
“Mọi việc không tệ như anh nghĩ đâu John. Mà sao anh không đi bác sĩ.”
“Anh không muốn, anh sợ sẽ đó lại là một cơn ác mộng.” Giọng John càng buồn rầu. “Những cơn đau đầu cứ ngày càng gia tăng, nó khiến anh mất tập trung và không làm gì hết. Nhưng anh nghĩ chắc do mình bị stress mà thôi.”
“Nghe em nào John, đi khám đi. Như thế chúng ta sẽ biết được mà tìm cách giải quyết. Mai em sẽ đi cùng anh.” Aly cố trấn an người bạn thâm giao từ xa xưa của mình.
“Anh nghĩ…” John ngập ngừng. Rồi tiếp đó là một nụ cười rộng vàng, lộ hết răng theo đúng kiểu của anh, “Anh phải nghe theo lời em thôi.”
Cả hai cùng cười, và tiếp tục trò chuyện, cùng ngắm những cánh hoa rẻ quạt bay trong gió, ngắm những bông hoa sen rung rinh dưới cái ao trong vắt nước mùa xuân.
Cửa hàng bán đồ trang sức và lưu niệm Rich Perfect lại là tâm điểm, một sự nổi bật không lẫn vào đâu được trên con đường Dòng Sông Sương Mù. Toàn bộ diện mạo của nó được thay đổi hoàn toàn so với lần trước khi Ray ghé vào đúng cái lần Rồng Ray gặp nạn. Giờ đây sừng sững giữa con phố, nó hiên ngang diện cho mình một lớp sơn màu bạc chói lọi, và trên ấy, được vẽ một thiếu nữ với số đo hình thể cực chuẩn ngồi bên cạnh một con bướm và đen. Không lẫn vào đâu được đó là mel C.
“Trời ơi, anh làm tôi phát sốt lên khi thấy hình mình được là treo lên như một gương mặt dại diện cho cửa tiệm của anh.” Mel rên lên đâu khổ.
“Cô phải hãnh diện về điều đó chứ.” Q Bích chu cái môi màu đồng hiện đại đầy nhí nhảnh về phía Mel. “Dù gì đã sánh vai một cặp tình nhân của tan vỡ, cũng phải có chút rể mơ dây má cho người khác lien tưởng chứ.”
“Làm kiểu này, tôi còn biết vào trường bằng cách nào nữa đây.” Mel nhăn nhó.
“Mốt của tôi hiện giờ là quần ống rộng. Cô quá giang không.”
“Tôi cho cái cùi chỏ vào mặt anh ngay tại đây đấy, tin không?” Một cái nhìn đầy lửa Mel ban tặng cho Q Bích.
Có tiếng người bước vào, với cái dáng ỏng ẹo thường nhật và những cử chỉ điệu đàng, Q Bích chỉ vào Mel nhưng để biểu lộ sự đau khổ của mình chứng tỏ đẳng cấp với Mel.
“Thế đấy, bất công làm sao khi treo hình cô thì khách lại ghé vào cửa hàng nãy mỗi lúc đông hơn. Mà toàn là một lúc sinh viên vô tích sự, miệng còn đây sữa.
“Anh phải cảm ơn tôi chứ.” Mel nháy mắt.
“Khỉ!!!” Q bích lả lướt bước ra. “Tôi giúp gì được cho cô.”…
“Thiên Tuấn! Gặp lại anh rồi. Em không ngờ chúng ta lại được gặp nhau ở đây.”
“Cô là?”
Q Bích ngớ người nhìn người phụ nữa mới bước vào cửa tiệm của mình. Một bóng dáng xưa, một con người của hoài niệm đã ngủ vùi trong kí ức của Q Bích, giờ nó lại hiện ra, sừng sửng đước trước mặt anh. Nếu không ai gọi, chắc Q Bích cũng quên béng mình đã từng có cái tên “Thiên Tuấn”.
“Aly?” Giọng Q Bích đầy ngập ngừng và nghi hoặc, “Em làm gì ở đây, tại thế giới này.”
“Em vừa chợt nhớ ra kí ức ngày xưa khi trò chuyện với một người bạn. Và em đã tìm ra anh theo linh cảm của mình. Rất vui tái ngộ cùng anh, Thiên Tuấn.”