Cùng ngồi trên ghế sô pha, hai chân duỗi thẳng, bàn chân họ quấn lấy nhau trên bàn cà phê, một tấm khăn trải giường màu kem đắp lên người họ. Julie đưa mắt nhìn bức tường bằng kính bên kia căn phòng. Julie đã có một ngày tuyệt diệu ngoài trời, một bữa ăn lãng mạn và cuộc làm tình kĩ lưỡng của Zack trên ghế sô pha. Cho đến tận bây giờ, khi chuyện đó đã kết thúc khá lâu và anh đang chìm trong suy nghĩ, mắt chăm chú vào lò sưởi thì tay anh vẫn choàng qua người cô, giữ cô sát bên, đầu cô tựa lên vai anh theo cách anh muốn có cô thật gần và thỏa thích chạm vào cô. Cô thích điều đó nhưng giờ tâm trí cô đang bay theo "người tuyết" của anh ngoài cửa sổ, dưới ánh sáng lờ mờ của chùm đèn và ngọn lửa trong lò sưởi đã chuyển sang màu vàng cam, cô chỉ thấy được bóng mờ của nó. Anh vô cùng sáng tạo và giàu trí tưởng tượng, cô cười thầm, chẳng có gì ngạc nhiên là anh đã chọn sự nghiệp điện ảnh. Tuy nhiên một người tuyết thì phải nhìn giống người tuyết, đằng này nó lại giống một con khủng long bị đột biến nhiều hơn.
"Em đang nghĩ gì vậy?" anh dò hỏi, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
Cô đưa mắt nhìn anh và toét miệng.
"Người tuyết của anh. Chưa từng có ai nói cho anh biết người tuyết phải vui vẻ à?"
"Cái đó" anh chỉnh lại đầy tự hào và trẻ con khi nhìn ra cửa " là một con quái vật tuyết".
"Giống như mấy thứ Stephen King thường mơ tới phải không? Thời thơ ấu của anh hư hỏng theo cách nào vậy?" cô chọc ghẹo.
"Sa đọa" Zack xác nhận, mỉm cười và siết chặt cái ôm. Anh gần như không bao giờ thấy đủ với cô, trên giường hay bên ngoài, đó là một kinh nghiệm anh không lường trước được.
Cô vừa khít vòng tay của anh như thể cô được tạo ra cho riêng anh vậy, trên giường, cô là một người đàn bà khêu gợi, một thiên thần, và là người tình tuyệt vời. Cô khiến anh đắm chìm trong những cảm xúc chưa từng có chỉ qua một tiếng kêu, một cái nhìn hay cái chạm tay. Ra khỏi giường, cô vui nhộn, thú vị, bướng bỉnh, dí dỏm, và thông minh. Cô có thể chọc tức anh chỉ bằng một câu nói nhưng lại có thể làm anh nguôi giận bằng một nụ cười. Cô ngây thơ một cách chân thật, không hề khoe khoang tự phụ, khiến cuộc sống tràn ngập tình yêu khi nói về những học sinh của cô, mỗi lần như thế anh như bị cô thôi miên. Anh đã bắt cóc cô, đáp lại cô đã cứu mạng anh. Anh bị xem là tên tội phạm xảo trá khó đối phó, nhưng cô đủ can đảm và thông minh để bỏ trốn ngay trước mũi anh. Rồi cô đã quay lại và sẵn sàng trao anh sự trong trắng một cách ngọt ngào sâu sắc, nó khiến anh thấy nhói đau mỗi khi nhớ lại. Anh thấy mình nhỏ bé trước dũng khí, sự dịu dàng và lòng bao dung của cô.
Anh hơn cô 9 tuổi và khắc nghiệt hơn cô hàng ngàn lần, nhưng một cái gì đó ở cô đã xoa dịu anh và làm anh cảm thấy mềm yếu, cả hai đều rất mới mẻ với anh. Trước khi anh vào tù, anh bị phụ nữ tố cáo là xa cách, khó gần vì vẻ lạnh lùng và nhẫn tâm. Rất nhiều người đã nói với anh là anh giống một cái máy, một người khác dùng phép suy luận để đưa ra định nghĩa : cô ta nói anh "mở máy" cho tình dục rồi "tắt máy" với tất cả mọi thứ ngoại trừ công việc. Trong một lần cãi nhau thường xuyên của họ, Rachel nói anh có thể quyến rũ một con rắn vì anh cũng lạnh lẽo như nó vậy.
Mặt khác, anh chưa từng nhớ có người phụ nữ nào trong cuộc sống trưởng thành của anh, bao gồm cả Rachel, có quan tâm tới điều gì khác ngoại trừ sự nghiệp riêng và những gì Zack có thể làm cho cô ta. Cộng thêm một đám người giả tạo và nịnh hót anh phải chịu đựng từ khi đến Holywood, không có gì ngạc nhiên khi anh trở nên hoài nghi, không hề ảo tưởng, và chai sạn. Không, Zack nghĩ, đó không phải là sự thật. Sự thật là anh đã sống theo cách đó từ trước khi đến Los Angeles - đủ lạnh lùng và nhẫn tâm để quay lưng với cuộc sống cũ, với gia đình và thậm chí là với tên anh từ năm 18 tuổi. Đủ để xua đuổi những kí ức về mọi thứ ra khỏi tâm trí anh, chưa từng nhìn lại hay trao đổi với bất cứ ai - không phải ban công tác đối ngoại, những kẻ luôn than phiền phải "sáng tạo" toàn bộ quá khứ của anh trong bộ phim đầu tiên, không phải những ả nhân tình hay vợ anh. Tên trước đây của anh, gia đình anh, quá khứ của anh đều đã chết, anh đã chôn nó mãi mãi và không thể thay đổi kể từ 17 năm trước.
"Zack" .
Chỉ một tiếng gọi tên anh từ miệng cô cũng có ảnh hưởng đầy ma thuật lên anh, tên anh nghe có vẻ đặc biệt, khác lạ "Gì em?"
"Anh có thấy em biết quá ít về anh cho dùng chúng ta là ... à... đã là ..." Julie ngừng lại, không chắc dùng từ "tình nhân" có phải là hơi nhiều không.
Zack nghe thấy sự ngượng ngùng không chắc chắn trong giọng cô, anh mỉm cười vì cho rằng cô đang tìm một từ đúng đắn và thích hợp - vậy thì, hoàn toàn không hợp để mô tả sự say đắm không kiểm soát nổi mà họ đang chia sẻ cùng nhau.
Anh cười vào tóc cô và nói.
"Em thích cái nào, một từ hay cụm từ?"
"Đừng ngớ ngẩn thế. Em được cấp chứng chỉ dạy giáo dục giới tính cho học sinh cấp hai đấy nhé".
"Vậy có vấn đề gì?" Zack khúc khích.
Câu trả lời của cô làm anh ngưng bặt tiếng cười, ngừng thở, và tan chảy hoàn toàn. "Theo cách nào đó" cô nói, nhìn vào bàn tay "cụm từ đơn giản 'quan hệ tình dục' nghe có vẻ sai khi dùng miêu tả một điều quá ...ngọt ngào mỗi khi chúng ta làm chuyện đó.Rất say mê. Và rất sâu sắc."
Zack tựa đầu vào thành ghế sô pha, mắt anh nhắm chặt, giữ mình bình tĩnh, tự hỏi sao cô lại có ảnh hưởng điên cuồng đến anh. Một lúc sau, anh xoay xở nói bằng một giọng hơi hơi bình thường.
"Thế từ 'tình nhân' nghe thế nào?"
"Tình nhân" cô tán thành, gật đầu liên tục "Em đang cố giải thích là dù chúng ta đã là tình nhân, em không thật sự biết gì về anh cả".
"Em muốn biết gì?"
"À, bắt đầu nhé, Zachary Benedict có phải tên thật của anh không, hay đó chỉ là nghệ danh?"
"Tên của anh là Zachary. Benedict là tên lót, không phải họ. Anh đã thay tên khi được 18".
"Thật sao?" cô ngẩng đầu lên, phần má mềm mại chạm vào tay anh. Cho dù đang nhắm mắt anh cũng biết cô đang quan sát anh, cô cười tò mò, trong khi anh chở đợi câu hỏi sắp đến, anh nhớ lại những chuyện khác.
"Em sẽ không bao giờ làm anh thất vọng đâu Zack".
"Sao anh dám đề nghị em cân nhắc nói với mọi người là anh cưỡng bức em hả!".
" 'Quan hệ tình dục' nghe có vẻ sai khi dùng miêu tả một điều quá ...ngọt ngào mỗi khi chúng ta làm chuyện đó.Rất say mê. Và rất sâu sắc."
Giọng cô cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
"Thế họ của anh trước khi thay đổi là gì?"
Nó chính xác là câu hỏi anh mong đợi, một câu anh chưa bao giờ trả lời cho bất kì ai.
"Stanhope".
"Một cái tên đẹp làm sao! Tại sao anh lại đổi đi?" .
Julie thấy quai hàm anh cứng lại, và khi anh mở mắt, cô ngạc nhiên bởi vẻ gay gắt trên mặt anh.
"Đó là một câu chuyện dài" anh nói ngắn gọn.
"Ồ" Julie quyết định câu chuyện gây khó chịu này nên để cho lúc khác. Thay vào đó, cô nói điều đầu tiên có trong đầu để làm anh xao lãng "Em đã biết rất nhiều chuyện về thời trai trẻ của anh vì các anh của em là người hâm mộ anh cuồng nhiệt đấy".
Zack nhìn xuống cô, nhận thấy cô đã cho qua lòng tò mò về 'câu chuyện dài', cô đã làm ấm lòng anh sau cơn rùng mình ớn lạnh vì cái tên Stanhope. "Thật sao?" anh chọc.
Julie gật đầu hài lòng vì việc chuyển đề tài đã có hiệu quả.
"Vì thế nên em mới biết anh tự kiếm sống, đấu bò và nuôi gia súc, sống trong trang trại và thuần hóa ngựa - bộ em nói gì tức cười lắm hả?"
"Vì anh sắp mạo hiểm đập tan mấy cái ảo tưởng của em đấy công chúa" Zack khúc khích "Tất cả mấy cái đó toàn là sản phẩm từ trí tưởng tượng của mấy gã trong ban đối ngoại thôi. Sự thật là anh thà bỏ ra 2 ngày ngồi xe buýt đường dài còn hơn hai tiếng trên lưng ngựa. Nếu còn thứ gì trên đời anh ghét hơn ngựa thì chắc phải là bò. Ý anh là bỏ đực".
"Bò" cô lắp bắp, tiếng cười rộn rã như tiếng nhạc, làm tim anh sáng lên khi cô xoay mặt vào anh, kéo đầu gối ngang ngực. Choàng tay ôm đầu gối, cô nhìn anh thích thú.
"Còn em thì sao?" Anh trêu, với tay lấy ly brandy trên bàn, mong muốn tránh né một câu hỏi quen thuộc khác từ cô "Mathison có phải là tên của em từ lúc mới sinh ra hay em đã thay đổi nó?"
"Lúc sinh ra em không có tên".
Zack nghẹn ngụm rượu "Cái gì?"
"Em được tìm thấy trong một cái hộp đặt trên nóc thùng rác trong một con hẻm, người được quấn khăn.Người quét dọn đã thấy và mang em vào trong cho vợ ông ta cho đến khi em đủ ấm để tới bệnh viện. Ông ta thấy em nên được đặt theo tên vợ ông ta vì đã chăm sóc cho em hôm đó, vậy là em được gọi là Julie".
"Chúa ơi" Zack nói, cố ra vẻ không kinh khiếp.
"Em rất may mắn! Mọi chuyện có thể tệ hơn rất, rất nhiều".
Zack quá thất kinh nên không thấy nét cười ngúng nguẩy trong mắt cô.
"Như thế nào?"
"Vợ ông ấy có thể có tên là Mathida. Hoặc Gertrude. Hay là Wihimena. Em đã từng gặp ác mộng với cái tên Wihimena".
Anh lại cảm thấy điều đó lần nữa, lưỡi dao sắc cạnh cứa vào tim anh, một cơn đau thú vị bật ra từ lồng ngực mỗi khi cô cười.
"Câu chuyện vẫn kết thúc có hậu mà" anh nói, tự trấn an bản thân, dù có hơi kì cục ở một cuộc hẹn muộn màng "Em đã được nhà Mathison nhận nuôi đúng không?" khi cô gật đầu, anh kết luận "Và họ đã có một đứa bé gái xinh đẹp để yêu thương".
"Không hẳn thế".
"Cái gì?" anh lặp lại, tự thấy ngu ngốc và choáng váng.
"Người họ nhận được là cô bé 11 tuổi đang cố dấn thân vào con đường tội phạm trên đường phố Chicago - được giúp đỡ và chỉ dạy bởi một vài cậu bé lớn hơn, những người đã chỉ em vài... mánh khóe. Thật lòng mà nói" Cô hớn hở bổ sung "Đáng ra em đã có một sự nghiệp lẫy lừng" cô đưa tay lên và vẫy vẫy mấy ngón tay trước mặt anh "Em có những ngón tay lanh lẹ. Rất nhám".
"Em chôm đồ?"
"Ừ, và em bị bắt lúc 11 tuổi".
"Vì trộm cắp?" anh kiên quyết không tin.
"Hoàn toàn không" cô nói, trông có vẻ chua chát "Em nhanh thế sao bị bắt được. Em bị tóm trong một cuộc bố ráp".
Zack há hốc miệng nhìn cô. Julie biết cách cô sử dụng ngôn từ đường phố làm anh lắc lư đầu chấp nhận dần dần. Mặt khác, óc tưởng tượng tuyệt vời đã giúp anh thành một đạo diễn thành công đang bắt đầu làm việc, tự tạo ra hình ảnh cô gái nhỏ bé : ốm yếu, suy dinh dưỡng, gương mặt bụi đời làm đậm nét đôi mắt to tướng... nhỏ xíu, cái cằm bướng bỉnh... tóc nậu, ngắn, bờm xờm lia chia... nóng nảy.
Sẵn sàng đối mặt với cuộc đời khó khăn cay nghiệt.
Sẵn sàng dang tay với một tội phạm...
Sẵn sàng thay đổi suy nghĩ và ở lại bên anh cho dù có phải chống lại những gì cô đã có, chỉ vì cô tin tưởng anh...
Một cảm xúc trộn lẫn giữa vui thích, nhạy cảm và ngạc nhiên,anh nhìn cô hối lỗi.
"Trí tưởng tượng của anh đã đi hơi xa".
"Em cá là vậy" cô nở một nụ cười tinh quái.
"Vậy em làm gì khi bị bắt?"
Cô nhìn anh buồn cười "Một vài cậu nhóc đã rất tử tế chỉ em vài cách mà sẽ rất có ích khi được áp dụng với anh. Ngoại trừ lúc em thử làm với chiếc Blazer vào hôm qua, em không thật sự nhớ chính xác phải làm thế nào".
"Xin lỗi" Anh ngây người.
"Em đã định nối dây chiếc Blazer".
Tiếng cười ầm ĩ của Zack đụng cả trần nhà và trước khi Julie kịp phản ứng, anh choàng tay qua người cô, kéo cô sát vào anh, vùi mặt anh vào tóc cô "Chúa phù hộ anh" anh thì thầm "Không ai ngoài anh lại đi bắt cô gái vừa là con mục sư vừa biết bẻ khóa xe".
"Em tin chắc mình sẽ làm được nếu không phải chường mặt ra cửa sổ cho anh kiểm tra vài phút một lần" cô báo cho anh biết, anh lại càng cười dữ dội hơn.
"Chúa lòng lành" cô vỡ òa "Đáng ra em nên chôm chìa khóa trong túi quần anh!" Tiếng cười của anh gần như át mất câu nói tiếp theo của cô "em sẽ làm được chỉ trong một giây nếu em biết chùm chìa khóa nằm trong túi anh" Cảm giác được thấy anh cười thật là dễ chịu, Julie tựa đầu vào ngực anh, khi anh vừa ngưng cười, cô liền nói "Giờ đến lượt anh, nếu anh không lớn lên ở trang trại thì anh đã ở đâu và làm gì?"
Zack ngửa đầu khỏi mái tóc thơm phức của cô và nâng cằm cô lên.
"Ridgemont, Pennsylvania".
"Và?" Julie thúc giục, cô hơi bối rối vì cảm giác kì lạ là những gì trong câu trả lời sắp tới là rất quan trọng.
"Và" anh nhìn vào đôi mắt dò xét của cô "dòng họ Stanhope sở hữu một công ty tầm cỡ và trở thành mạch sống của Ridgemont cũng như cộng đồng dân cư xung quanh cả hàng thập kỉ".
Cô lắc đầu khinh ghét .
"Anh giàu có! Tất cả những chuyện về việc anh tự nuôi sống mình, không gia đình, cưỡi bò - hoàn toàn là dối trá. Mấy anh trai em đều tin chúng".
"Anh xin lỗi vì đã dẫn dắt sai mấy anh của em" anh khúc khích trước cái nhìn phẫn nộ của cô "Sự thật là anh không biết mấy người ở phòng đối ngoại đã sáng tạo cái quái gì về anh cho đến khi anh đọc được trong mấy quyển tạp chí, đã quá trễ để thay đổi - và chúng cũng đã làm việc khá tốt cho đến hôm nay. Xét theo hướng nào đó, anh đã rời Ridgemont năm anh 19, và anh đã tự nuôi sống mình kể từ lúc đó".
Julie muốn hỏi tại sao anh bỏ nhà đi nhưng cô vẫn muốn biết thêm vài thứ cơ bản lúc này.
"Anh có anh chị em gì không?"
"Anh đã từng có hai anh em trai và một em gái".
"Ý anh là 'đã từng'?"
"Có rất nhiều chuyện đã xảy ra" anh thở dài, nhổm người lên thành ghế sô pha lần nữa, cô cũng đổi tư thế và quay lại như lúc đầu của họ, hai chân trải ra trên bàn.
"Nếu vì vài lý do mà anh không muốn nói tới" cô nói, tinh tế nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của anh "thì không cần kể tiếp đâu".
Zack biết anh sẽ kể cho cô nghe mọi thứ, nhưng anh không muốn kiểm chứng vô số cảm xúc đã buộc anh làm chuyện đó. Anh chưa bao giờ thấy cần hoặc muốn trả lời những câu tương tự của Rachel. Anh chưa từng tin cô ta hay bất kì ai vì có thể sẽ khiến anh đau đớn. Có lẽ bởi vì Julie đã cho anh quá nhiều, và anh thấy mình nợ cô những câu trả lời. Anh siết chặt vòng tay và cô tiến lại gần hơn, một phần mặt cô nằm trên ngực anh. "Anh chưa từng kể chuyện này trước đây, cho dù anh đã được hỏi đi hỏi lại hàng ngàn lần. Nó không phải là một câu chuyện dài hay thú vị, nhưng nếu giọng anh có vẻ lạ thì đó là vì anh thấy khó chịu khi đề cập lần đầu tiên sau 17 năm".
Julie giữ im lặng, ngạc nhiên và tự hào vì những điều anh sắp kể cô nghe.
"Cha mẹ anh đã chết trong một tai nạn xe hơi năm anh lên 10" anh bắt đầu "và hai anh em của anh cùng đứa em gái và anh được ông bà nội nuôi dưỡng khi tụi anh không ở trường nội trú. Mấy anh em cách nhau vài tuổi, Justin lớn nhất, tới anh rồi đến Elizabeth, cuối cùng là Alex. Justin là - " Zack ngừng lại, cố tìm một từ thích hợp nhưng anh không thể "Anh ấy là tay lái thuyền buồm cừ khôi, không giống mấy ông anh cả khác, anh ấy luôn sẵn lòng cho anh bám đuôi đi bất cứ đâu. Anh ấy - tốt bụng. Dịu dàng. Anh ấy tự tử năm 18 tuổi".
Julie không thể ngăn cô thở ra kinh hãi "Nhưng tại sao?"
Ngực Zack căng lên lấy hơi trước khi anh tiết lộ "Anh ấy là người đồng tính. Không ai biết cả. Ngoại trừ anh. Anh ấy kể cho anh biết một giờ trước khi thổi bay não mình".
Khi anh rơi vào im lặng, Julie nói "Sao anh ấy không kể với những người khác - để tìm sự ủng hộ của gia đình?"
35.2
Zack cười cay nghiệt "Bà anh là một người nhà Harrison và tự đặt ra những chuẩn mực tối cao cho họ cũng như mọi người xung quanh. Họ sẽ xem Justin như một tên biến thái, hư hỏng, và quay lưng lại với anh ấy ngay lập tức. Dòng họ Stanhope, mặt khác luôn được ví như những kẻ liều lĩnh, vô trách nhiệm, quyến rũ, thích yêu, và yếu đuối. Nhưng cá tính nổi bật nhất đã di truyền qua nhiều đời là đàn ông họ Stanhope là chúa lăng nhăng. Luôn luôn. Sự phóng đãng của họ đã trở thành một phần truyền thuyết ở Pennsylvania. Đó là một niềm tự hào của Stanhope. Đặc biệt là của ông nội anh. Anh không biết đàn ông nhà Kennedy có là gì so với nhà Stanhope không nếu chỉ nói về ham muốn phụ nữ. Cho em một ví dụ không hề có tính công kích đâu nhé, khi anh và mấy anh em lên 12, ông nội đưa một con điếm tới buổi tiệc sinh nhật làm quà. Cô ta cùng dự tiệc và sẽ lên lầu cùng chàng trai sinh ngày đó".
"Bà anh nghĩ sao?" Julie ghê tởm "Bà ấy ở đâu?"
"Bà anh ở đâu đó trong nhà, nhưng bà biết không thể ngăn cản hay thay đổi gì được, nên bà quyết định ngẩng cao đầu hết mức cô thể và giả lơ là mình chẳng biết gì. Bà cũng áp dụng cách đó khi ứng phó với mấy vụ chơi gái của ông" Zack im lặng, và khi Julie nghĩ anh sẽ không kể thêm gì nữa thì anh lại tiếp "Ông của anh chết sau Justin một năm, ông vẫn xoay xở cho bà anh vào một vố xấu mặt nữa: Ông bay trên chiếc phi cơ riêng đến Mexico, và có một người mẫu trẻ đẹp đang đi cùng khi chiếc phi cơ rơi. Nhà Harrison sở hữu tờ báo của nhà Stanhope nên đã che dấu sự thật, nhưng chỉ là cố gắng vô ích vì mấy nơi khác đã vào cuộc, tin tức được đăng rộng rãi trên mấy tờ báo lớn trong thành phố, chưa kể radio và truyền hình".
"Sao ông của anh không ly dị nếu không còn quan tâm đến bà anh nữa?"
"Anh đã hỏi ông câu tương tự mùa hè trước khi anh rời nhà đến Yale. Anh và ông ăn mừng cuộc sống sinh viên sắp tới bằng cách uống đến say khướt ngay bàn làm việc. Thay vì dạy anh lo lắng cho tương lai bản thân, ông chỉ đủ say để kể anh nghe sự thật dù không nhiều lắm vì ông hơi lẩn thẩn" anh cầm lấy ly brandy và uống cạn như thể muốn nuốt trôi những lời sắp nói, mắt anh nhìn vào ly rượu rỗng một cách vô hồn.
"Ông đã kể những gì?" cuối cùng cô hỏi.
Anh liếc mắt nhìn cô như là cô chưa từng ở đó.
"Ông nói bà anh là người phụ nữ duy nhất trên thế giới ông từng yêu. Mọi người đều nghĩ ông lấy bà vì muốn kết hợp với tài sản nhà Harrison, đơn giản vì bà anh không đẹp lắm, nhưng ông anh đã nói không phải vậy, và anh tin ông. Thật ra, khi bà anh có tuổi, bà trở thành một người có vẻ ngoài khá đẹp - rất quý phái".
Anh ngừng lại và Julie không kìm được bất mãn .
"Sao anh lại tin ông? Ý em là, nếu ông yêu bà thì không nên lừa dối bà như thế".
Nụ cười mỉa mai vuột ra trên môi anh "Anh ước là em biết bà anh. Không ai đạt chuẩn của bà ấy, ít ra là với người ông quỷ-tha-ma-bắt của anh, và ông ấy biết điều đó. Ông nói mình đã chịu thua và không cố gắng thêm nữa sau khi họ lấy nhau. Người duy nhất trong nhà mà bà thích là Justin. Em biết đó" Anh thành thật giải thích "Justin là người duy nhất trong nhà anh giống hệt người bên nhà bà. Anh ấy công bằng giống bà, chiều cao trung bình giống bà - mà thật ra là giống cha của bà anh. Mấy người còn lại, bao gồm cha anh, đều thừa hưởng chiều cao và tính cách của dòng họ Stanhope - nhất là anh. Anh giống ông như tạc, và em cũng có thể tưởng tượng được, anh là người ít được bà yêu thương nhất".
Julie thì nghĩ đó là thành kiến nhảm nhí nhất mà cô từng nghe, nhưng cô giữ ý đó cho riêng mình và nói "Nếu bà anh yêu thương Justin như thế thì bà phải đứng về phía anh ấy khi biết anh ấy là đồng tính chứ".
"Không phải trong đời em! Bà khinh bỉ sự yếu mềm, bất kì và tất cả những yếu mềm. Lời thú nhận của Justin sẽ làm bà thấy chán ghét và bị vỡ mộng" anh nhăn nhó nhìn cô và bổ sung "hãy nghĩ theo hướng này, bà đã vào lầm nhà, và dòng họ Stanhope thì có đủ loại khuyết điểm. Họ uống quá nhiều, lái xe quá nhanh, phung phí tiền bạc, rồi họ cưới những người có thể lấp đầy túi tiền của họ. Vui vẻ là trò tiêu khiển số một và duy nhất. Không bao giờ lo lắng cho ngày mai, không quan tâm tới ai ngoài bản thân, cha mẹ cũng không, họ đã chết trên đường về nhà, khi lái với tốc độ 100 dặm một giờ trên đường đầy tuyết. Họ có 4 đứa trẻ cần họ chăm sóc, nhưng như thế là chưa đủ".
"Alex và Elizabeth có giống cha mẹ anh không?"
Anh trả lời bằng giọng bình thản, không chỉ trích "Alex và Elizabeth sở hữu những điểm yếu và sự thừa mứa của nhà Stanhope. Trước tuổi 16 hai đứa đã nghiện nặng rượu và ma túy. Elizabeth đã từng phá thai. Alex bị bắt hai lần, tất nhiên là được thả ra an toàn không bị tiền sự - vì dùng ma túy và đánh bạc. Nói cho công bằng thì không ai quan tâm tới chúng. Bà anh có thể, nhưng ông anh thì không thèm nghe. Bọn anh đều tự lớn lên. Nếu bà có làm thì cũng không thể tốt hơn bao nhiêu vì bọn anh chỉ ở nhà vài tháng trong năm. Nhờ tính cố chấp của ông mà tụi anh được học ở những trường tư hạng sang. Ở mấy chỗ đó thì không ai màng đến em nếu em không bị bắt hay gây rắc rối".
"Vậy bà anh có lẽ cũng không hài lòng với em trai và em gái anh phải không?"
"Đúng vậy. Họ cũng không thích bà đâu, tin anh đi. Cho dù bà anh tin là họ cũng có khả năng nếu chịu sống dưới tầm kiểm soát".
Julie đã nuốt từng lời của anh đến tận lúc này, hơn thế nữa, cô quan sát từng sắc thái trong giọng nói và trên mặt anh. Mặc cho anh cương quyết bỏ mình vào danh sách 'nhược điểm' của dòng họ Stanhope, Julie vẫn cảm nhận được chút ít khinh bỉ trong giọng anh khi nói đến chúng. Cô cũng tự rút ra được vài kết luận thú vị từ những chuyện anh không nói "Còn anh thì sao?" cô thận trọng hỏi "Cảm nhận của anh về bà thế nào?"
Lông mày anh cong lên thách thức "Cái gì khiến em nghĩ anh sẽ cảm thấy khác Alex vả Elizabeth?"
Cô không né tránh "Em cảm thấy thế".
Anh gật đầu tán thưởng sự sắc sảo của cô .
"Thật ra mà nói, anh ngưỡng mộ bà. Như anh đã nói, bà đã đặt ra những chuẩn mực không thể với tới cho bọn anh, nhưng ít ra bà cũng có chuẩn mực. Bà khiến cho người ta muốn trở nên giỏi hơn nữa. Nhưng chưa có ai làm bà hài lòng. Chỉ có mình Justin".
"Anh đã kể em nghe thái độ của bà đối với các em của anh. Vậy bà nhìn nhận anh ra sao?"
"Bà cảm thấy anh là hình ảnh thu nhỏ của ông anh".
"Chỉ là bề ngoài thôi" Cô sửa lại.
"Có gì khác biệt?" anh nói cộc lốc.
Nhận ra mình đang bước vào vùng cấm, nhưng cô đành mạo hiểm vậy. Im lặng xác nhận, cô nói.
"Anh phải biết những điểm khác biệt chứ, dù bà anh đã không nhận ra chúng. Anh có thể trông giống ông nội nhưng anh không giống ông ấy hoàn toàn. Anh giống bà. Justin chỉ giống bà ở ngoại hình, những cái khác thì không. Anh mới phải".
Một khi anh không thể hăm dọa cô rút lại ý kiến bằng cái quắc mắt giận dữ, anh nói khô khốc.
"Em quá tự tin với nhận định của mình đấy cô bé 26 tuổi".
"Chiến thuật hay đấy" cô đáp, trông có vẻ bị ấn tượng và bắt chước cách nói của anh "nếu anh không thể lừa em thì hãy giễu cợt em nhé".
"Tuyệt vời" anh thì thầm êm ái, cúi đầu hôn lên tóc cô.
"Và" cô lắc đầu để mục tiêu anh có thể nhắm đến chỉ có thể là má chứ không phải miệng cô "Nếu chiến thuật giễu cợt cũng thất bại thì hãy làm em xao lãng".
Anh cười lớn hơn, giữ cằm cô giữa hai ngón tay và nâng miệng cô lên ngang tầm anh.
"Em biết không" anh cười chậm rãi "Em có thể trở thành một người cứng đầu cứng cổ đấy".
"Ồ, làm ơn, đừng giở chiêu tâng bốc bây giờ" cô cười, rõ ràng đã ngăn được anh hôn cô. "Anh biết em sẽ tan ra từng mảnh khi anh nói lời ngọt ngào với em mà. Sao anh lại rời khỏi nhà vậy?"
Anh ôm lấy đôi môi cười rũ của cô bằng môi anh.
"Cứng đầu cấp 1".
Julie sắp bị đánh bại. Trượt tay qua vai anh, cô nhường bước trước cái hôn nóng bỏng của anh, đặt cả con tim và tâm hồn vào nó, cảm nhận được dù cô có trao đi bao nhiêu thì anh cũng trả lại nhiều hơn.
Cuối cùng anh cũng thả cô ra, cô hy vọng anh sẽ đề nghị họ quay lại giường. Thay vào đó anh lại nói.
"Vì anh không thể lừa em, anh nợ em câu trả lời lý do anh bỏ nhà đi. Và khi trí tò mò của em được thỏa mãn, anh sẽ bỏ qua phần còn lại về quá khứ của anh được không?"
Julie không nghĩ là khát khao được biết về anh có khi nào là đủ hay không, nhưng cô hiểu thái độ của anh về chủ đề cá nhân này. Cô gật đầu và anh bắt đầu giải thích.
"Ông nội chết vào năm đầu anh học đại học, để lại cho bà toàn quyền kiểm soát tài sản. Bà triệu tập Alex, lúc này đã 16 tuổi và Elizabeth, 17 tuổi về nhà trong kì nghỉ hè và họp ba đứa anh lại trên sân thượng. Nói vắn tắt là bà tuyên bố sẽ kéo Alex và Elizabeth khỏi trường tư, gửi chúng về trường địa phương, và thắt chặt chi tiêu. Bà nói nếu chúng phạm vào bất kì nội quy nào của bà từ nghiện hút, say xỉn, quan hệ bừa bãi, bà sẽ ném chúng khỏi nhà mà không có một xu dính túi. Để em dễ hiểu, bọn anh đã sống mà chỉ biết có tiêu xài và tiêu xài. Tất cả đều lái xe thể thao, mua những bộ cánh đắt tiền nếu thích - mọi thứ" anh lắc đầu cười "Anh sẽ không bao giờ quên nét mặt ngày hôm đó của Alex và Elizabeth".
"Họ có đồng ý với điều khoản của bà không?"
"Tất nhiên là có. Còn có lựa chọn nào khác đâu? Dù rất thích có tiền và tiêu tiền, chúng chẳng biết cách kiếm ra một xu và hai đứa nó hiểu như thế".
"Nhưng anh đã không đồng ý, và anh bỏ nhà ra đi?" Julie đoán, nhoẻn miệng cười.
Mặt anh như đeo chì - trống rỗng, vô cảm, cô cảm thấy khó chịu mỗi khi anh như thế.
"Đó không phải là điều bà đề nghị anh làm" Sau một khoảng lặng, anh bổ sung "Bà kêu anh cút khỏi nhà và đừng bao giờ trở lại. Bà cảnh cáo hai đứa em anh là nếu chúng thừ liên lạc với anh hay để anh liên lạc với chúng thì cả hai cũng bị đuổi luôn. Lúc đó anh như một người bị chối bỏ. Anh ném trả lại chìa khóa xe - khi bà yêu cầu, đi ra đường lộ và nhắm thẳng xa lộ. Anh có khoảng 50 đô trong tài khoản và bộ quần áo đang mặc trên người. Vài tiếng sau, anh quá giang trên một chiếc xe tải chở hàng cho hãng phim Empire và đi đến Hollywood. Ông tài xế là người tốt đã nói giúp anh với hãng phim. Họ nhận anh vào làm bốc vác cho đến khi một tên đạo diễn ngu ngốc nhận ra hắn ta còn thiếu vài cảnh phụ trong phim. Anh có màn ra mắt vào hôm đó. Quay lại học đại học ở USC và lấy bằng, tiếp tục làm phim. Hết chuyện".
"Sao bà lại làm thế với anh chứ không phải với hai người kia?" Cô nói, ráng giữ mặt không quá nghiêm trọng.
"Anh chắc là bà có lý do riêng" anh nhún vai "như anh nói đó, anh làm bà nhớ lại người ông và mọi điều ông đã làm với bà".
"Và anh chưa từng nghe tin gì về em trai và em gái anh sao? Anh có thử bí mật liên lạc với họ không?"
Cô có cảm giác là trong tất cả những chuyện anh kể, chủ đề về hai người em là cái làm anh đau đớn nhất.
"Anh đã gửi cho mỗi đứa một lá thư đính kèm địa chỉ ngay sau bộ phim đầu tiên của anh được ra mắt. Anh đã nghĩ có lẽ chúng sẽ..."
Tự hào . Julie nghĩ ngợi khi anh rơi vào im lặng. Sẽ mừng cho anh. Sẽ hồi đáp bức thư .
Julie biết từ vẻ mặt rỗng tuếch của anh là chẳng có chuyện gì xảy ra như thế cả, cô chắc chắn là thế. Từng giây phút trôi qua cô lại hiểu hơn về anh "Họ có trả lời không?"
"Không. Anh chưa bao giờ thử liên lạc lại lần nữa".
"Nhưng lỡ bà anh đã ngăn chặn lá thư tới tay họ thì sao?"
"Chúng nhận được. Cả hai ở chung một căn hộ và cùng học trường địa phương kể từ lúc đó".
"Nhưng mà Zack à, họ còn quá trẻ, anh cũng có nói, họ rất yếu đuối. Anh lớn hơn và thông minh hơn nhiều. Sao anh không đợi họ trưởng thành thêm một chút và cho họ cơ hội thứ hai?"
Đề nghị của cô đã vượt quá sức chịu đựng của anh. Giọng anh trở nên chua cay, chết chóc.
"Không ai" anh nói "Có được ở anh cơ hội thứ hai cả đâu Julie".
"Nhưng -".
"Đối với anh họ đã chết rồi".
"Thật là buồn cười! Anh cũng mất mát nhiều y như họ. Anh không thể đi mà đốt những cây cầu bắt ngang qua đời thay vì sửa lại nó. Đó là sự thất bại, trong trường hợp này, là sự bất công".
"Kết thúc tranh luận".
Giọng anh sặc mùi nguy hiểm, nhưng Julie từ chối rút lui .
"Em nghĩ anh giống bà anh nhiều hơn anh tưởng đấy".
"Em đang đuổi vận may của mình đi đấy quý cô".
Cô hơi chùn bước trước giọng nói cay nghiệt của anh. Không nói thêm tiếng nào cô thu gom những cái ly rỗng và đem chúng vào bếp, bất ngờ vì khía cạnh khác trong con người anh, một sự độc ác nhẫn tâm cắt đứt người nào đó ra khỏi cuộc đời mình mà không thèm liếc mắt nhìn lại. Không phải qua những gì anh nói, mà chúng ở trong cách anh nói và biểu hiện trên mặt anh. Kể từ lúc anh bắt cô làm con tin, từng hành động và lời nói của anh đều do cần thiết và liều lĩnh, tuyệt nhiên không phải gay gắt vô cớ, và cô hiểu điều đó. Cho đến tận vài phút trước đây - khi cô nghe được tính hăm dọa trong giọng anh và thấy nó trên mặt anh - cô sẽ không bao giờ có thể hiểu được sao lại có người nghĩ rằng Zachary Benedict lại đủ máu lạnh giết người, nếu những người đó thấy anh như lúc này, cô có thể đoán lý do tại sao. Chưa bao giờ nhận thức rõ hơn lúc này, Julie biết cho dù họ có gần gũi trên giường đến đâu đi nữa, thật chất họ vẫn chỉ là hai người xa lạ. Cô đi vào phòng mình chợp mắt một lát, bật đèn trên đầu, cô thay đồ trong phòng tắm. Cô quá lo lắng đến mức thay vì đến ngay giường anh, cô ngồi lại trên cái giường trong phòng cô, miên man suy nghĩ.
Một lúc lâu sau đó, cô giật mình quay đầu lại khi giọng nói cảnh báo của anh vang lên.
"Đây là một quyết định không thông minh chút nào đâu Julie. Anh đề nghị em cân nhắc cho kĩ".
Anh đứng ngay cửa ra vào, vai anh tựa vào bệ đỡ, hai tay bắt chéo, gương mặt vô cảm. Julie không biết anh đang đề cập tới cái quyết định nào, và dù nhìn anh vẫn xa cách, anh không còn vẻ mặt như con ma báo oán dưới ánh sáng lờ mờ trong phòng khách khi nãy nữa. Cô tự hỏi có phải do sự kết hợp của trí tưởng tượng và ánh lửa nhá nhem đã khiến cô suy nghĩ như vậy không.
Cô đứng dậy và chậm rãi đi về phía anh, hơi lưỡng lự tìm kiếm mặt anh.
"Có nên nghĩ ý định của anh là lời xin lỗi không?"
"Anh không biết mình có làm gì để phải xin lỗi".
Sự kiêu kì đặc trưng của anh khiến cô buồn cười.
"Thử nghĩ về từ thô lỗ xem nó có ý nghĩa gì không".
"Anh mà thô lỗ hả? Anh không có ý đó. Anh đã cảnh báo em trước là chủ đề này sẽ khiến anh khó chịu, nhưng em vẫn muốn nó bằng mọi giá".
Anh nhìn như thể đang bị vu khống một cách bất công, nhưng cô vẫn kiên trì.
"Em biết" cô nói, đứng ngay trước mặt anh "Vậy đây là lỗi của em?"
"Chắc chắn rồi. Cho dù 'đây' là chỉ cái gì khác đi nữa".
"Anh không biết phải không? Anh hoàn toàn không biết giọng nói anh giành cho em..." cô ngưng lại tìm từ chuẩn xác và đành tạm bằng lòng dù chúng chưa thực sự phù hợp " lạnh lẽo, nhẫn tâm và cộc cằn không cần thiết".
Anh nhún vai với vẻ dửng dưng nhưng Julie nghi ngờ thái độ đó có phần giả tạo.
"Em không phải là người đầu tiên chỉ trích anh bằng những tính cách đó và nhiều chuyện khác. Anh tôn trọng phán xét của em. Anh lạnh lùng, nhẫn tâm và -".
"Cộc cằn" Julie thêm vào, cúi gằm mặt nín cười vì cuộc tranh luận đã trở nên lố bịch. Zack đã liều mạng cứu cô và đã muốn chết khi nghĩ anh thất bại. Anh không thể lạnh lùng và nhẫn tâm. Những người phụ nữ khác đã sai rồi. Nụ cười của cô vụt mất, cô nhói đau nhớ lại những gì mình đã nói cũng như những chuyện cả hai cùng nói.
Zack không biết được cô có định trả đũa anh bằng cách ngủ riêng hay không, điều đó làm anh nổi điên, hoặc giả cô không có chút ý tưởng nào với thủ đoạn nữ quyền buồn nôn đó.
"Cộc cằn" anh thẳng thừng tán thành, thầm ước cô ngẩng lên để anh nhìn thấy mặt cô.
"Zack?" cô nhìn vào cằm anh và nói "Lần kế nếu có người phụ nữ nào nói anh mấy lời đó, hãy bảo họ nhìn cho kĩ lại nhé" cô đưa mắt nhìn anh dịu dàng "Nếu cô ta làm thế, ắt hẳn sẽ phải nhận ra một sự thanh cao hiếm hoi và hòa nhã phi thường".
Zack buông thỏng hai tay đang bắt chéo, hoàn toàn bị nhấn chìm, nhận ra con tim mình đang xáo trộn y hệt những lần cô nhìn vào anh theo cách đó.
"Em không có hàm ý là anh không chuyên quyền, độc đoán, kiêu ngạo đâu đấy, anh hiểu mà -" cô nghẹn cười bổ sung.
"Nhưng em vẫn thích anh" anh trêu, chà những đốt tay lên má cô, cảm thấy nguôi giận và nhẹ nhõm "Cho dù anh như thế nào đi nữa".
"Thêm tự phụ vô danh sách hồi nãy dùm em" cô châm biếm, và tay anh ôm cô chặt hơn.
"Julie" anh thầm thì, cúi đầu hôn cô "Im miệng".
"Thêm hống hách luôn!" cô đùa cợt giữa môi anh.
Zack bắt đầu cười. Cô là người duy nhất làm anh mắc cười trong lúc hôn.
"Nhớ nhắc nhở anh đừng bao giờ" anh nói, quyết định chuyển qua hôn tai cô vì nói không thể vuột khỏi môi anh "tới gần một phụ nữ giỏi từ vựng giống em lần nữa".
Lưỡi anh lướt khắp vành tai cô và làm cô rùng mình, ôm anh thật gần cô thì thầm vài tiếng tổng kết cá tính của anh.
"Và nhạy cảm một cách kì diệu, ... và rất, rất gợi tình".
"Mặt khác" anh mỉm cười sửa chữa, bắt đầu hôn sau gáy cô "không gì có thể thay thế được một phụ nữ thông minh và sâu sắc".