53.1
Julie ném vali ra băng ghế sau, liếc mắt nhìn đồng hồ để đảm bảo còn đủ thời gian cho chuyến bay trưa rồi quay vào nhà. Khi cô cho dĩa đựng bữa sáng vào chậu rửa thì điện thoại trên tường reo lên, cô với tay lấy tai nghe.
"Chào người đẹp" giọng nói vừa ấm áp vừa thô ráp của Paul Richardson vang lên, Julie tự nhủ quả là một sự kết hợp kì lạ "Anh chỉ định báo trước thôi, nhưng cuối tuần này anh muốn gặp em. Anh có thể bay từ Dallas đến chỗ em và đón em dùng bữa tối trong ngày lễ tình nhân hoặc là em bay đến đây và anh sẽ nấu".
Julie đã suy nghĩ nếu cô đang bị theo dõi thì một chuyến bay 'trong sáng' cuối tuần như vậy có thể lừa bịp được nhưng tay mật thám xung quanh hoặc ít ra cũng giảm được mức độ nghi ngờ của họ.
"Em không thể Paul. Em phải ra sân bay trong 30 phút nữa".
"Em định đi đâu?"
"Đây là một câu thẩm vấn chính thức à?" cô kẹp điện thoại giữa vai và cằm trong lúc rửa ly.
"Không chính thức, anh không thể hỏi riêng em sao?"
Bản năng của cô thì thích và tin tưởng Paul nhưng cũng vừa nhắc cô nhớ lại sự cảnh giác của Zack, nhưng cho đến lúc cô rời khỏi Keaton lần cuối cùng thì tốt nhất đến bám sát sự thật.
"Em không biết anh có thể hay không nữa" cô thừa nhận.
"Julie, anh có thể làm gì để khiến em tin anh?"
"Nghỉ việc?"
"Phải có cách gì dễ hơn chứ".
"Em còn phải làm vài việc lặt vặt trước khi đi. Khi em về chúng ta sẽ nói tiếp nhé".
"Ở đâu và khi nào?"
"Em sẽ đến thăm nhà của bà một người bạn ở một thị trấn nhỏ thuộc Pennsylvania - Ridgemont, và ngày mai em sẽ về nhà muộn".
Paul thở dài "Được rồi, tuần tới anh sẽ gọi và chúng ta sẽ có một buổi hẹn nhé".
"Ưm... Tốt thôi" cô lơ đãng nói và đổ nước rửa chén ra khay đựng rồi đóng cửa lại.
Trong văn phòng Paul gác máy, gọi thêm một cuộc khác, đợi câu trả lời và gõ ngón tay lốc cốc trên bàn làm việc. Anh chộp lấy điện thoại ngay từ hồi chuông đầu tiên, và giọng phụ nữ vang lên .
"Thưa ông Richardson, cô Julie Mathison đã đặt vé bay từ Dallas qua Philadelphia và tới Ridgemont, Pennsylvania, trên một chuyến bay dạng phổ thông. Ông cần thêm thông tin gì nữa không?"
"Không" anh thở dài nhẹ nhõm. Anh đứng lên đi về phía cửa sổ, nhìn xuống những đại lộ tấp nập ở Dallas.
"Sao?" Ingram đi qua từ phòng kế bên "cô ta nói gì về cái vali cô ấy để trong xe?"
"Sự thật, chết tiệt! Julie đã nói cho tôi nghe sự thật vì cô ấy không che dấu gì cả".
"Nhảm nhí. Cậu quên khuấy cuộc gọi từ Nam Mĩ cô ta chờ trong trường tối đó rồi hả?"
Paul vung tay "Nam Mĩ. Anh tìm ra manh mối gì rồi?"
"Có, 5 phút trước. Cuộc gọi thông qua một tổng đài điện thoại trong khách sạn ở San Lucia Del Mar".
"Benedict!" Paul nói, quai hàm anh cứng lại "Hắn đăng kí tên gì?"
"Jose Feliciano" Ingram nói "Thằng khốn kiêu ngạo đó đã đăng kí dưới tên Jose Feliciano".
Paul trừng mắt hoài nghi "Hắn dùng hộ chiếu có tên đó sao?"
"Nhân viên tiếp tân không yêu cầu hắn trình hộ chiếu. Cô ta nghĩ hắn là dân bản địa, hắn dùng một cái tên đậm mùi Tây Ban Nha, và hắn nói tiếng Tây Ban Nha - rất hữu ích cho một kẻ sống ở California. Giờ hắn có thêm bộ râu nữa đó".
"Tôi đoán hắn đã trả phòng".
"Tất nhiên. Hắn trả tiền cho một đêm rồi bỏ đi vào sáng sớm hôm sau. Chiếc giường trong phòng không hề được sử dụng".
"Có lẽ hắn chỉ đến gọi điện. Giám sát khách sạn đó".
"Việc đó đang được tiến hành".
Paul đến bàn làm việc và ngã sập xuống ghế.
"Cô ta đã nói chuyện với hắn hơn 10 phút" Ingram nói thêm "Đủ lâu cho những kế hoạch".
"Cũng đủ lâu cho một cuộc điện thoại với một kẻ cô cảm thấy thương tiếc và tự trấn an mình hắn ta vẫn khỏe. Cô ấy có một con tim mềm yếu và cô tin hắn là nạn nhân của nghịch cảnh. Đừng quên điều này. Nếu cô ta muốn đi cùng hắn thì đã làm quách việc đó ở Colorado rồi".
"Có lẽ vì hắn không đồng ý cho cô ta theo".
"Có thể" Paul mỉa mai "nhưng bây giờ sau nhiều tuần không được gặp thì hắn phát điên vì nhớ cô ấy và ra khỏi nơi ẩn nấp để săn đuổi cô ta".
"Chết tiệt" Ingram phun ra "Cậu cứ như thế. Mông cậu đã sắp hàng vào danh sách hết thời của gã trên lầu vì cứ tiếp tục bảo vệ cô ta, và cậu vẫn đang tranh đấu. Cô ta đã nói dối về những chuyện đã xảy ra ở Colorado. Chúng ta đã biết và sẽ lôi cô ta..."
Paul dùng hết sức lực để nhắc mình nhớ Ingram là bạn và đang lo lắng cực độ cho anh.
"Còn chút ít vấn đề đấy" Paul nhắc "Chúng ta không biết, không có bằng chứng gì cả".
"Chúng ta vừa biết cách đây 5 phút và có bản báo cáo về cuộc gọi".
"Nếu anh nói đúng thì cô ấy sẽ dẫn chúng ta đến gặp Benedict. Nếu anh sai, chúng ta sẽ mất mọi thứ".
"Tôi đã ra lệnh theo dõi sát sao cô ta từ trước khi bước vào đây rồi, Paul".
Xiết chặt hàm răng lại, Paul nén hành động phản đối có phần vô nghĩa và sai lầm, nhưng anh vẫn rít qua kẽ răng .
"Tôi có thể nhắc anh nhớ tôi vẫn đang theo vụ này cho tới lúc tôi bỏ cuộc không. Trước khi anh làm thêm một việc quái quỷ nào nữa hãy thông qua tôi trước đã, anh rõ chưa?" anh quát lên.
"Hiểu rồi" Dave giận dữ phản kích "Cậu đã tìm được thông tin gì về chiếc xe đậu trước nhà cô ta tuần trước chưa?"
Ném tập hồ sơ lên bàn, Paul nói.
"Nó được thuê bởi Joseph A. O'Hara, địa chỉ Chicago. Không có tiền án, trong sạch như nước lã. Là tài xế kiêm vệ sĩ của Collier Trust".
"Một ngân hàng?"
"Có Collier Bank & Trust ở Houston và rải rác khắp nước Mĩ".
"Khi nãy lúc anh gọi cô ta anh có hỏi về mấy vị khách từ Chicago không?"
"Để cảnh báo cô ấy là đang bị theo dõi và anh sẽ có cớ tố cáo tôi thiên vị nữa hả?"
Ingram thở hắt ra và ném trả hồ sơ về O'Hara.
"Nghe này, Paul, tôi xin lỗi. Tôi chỉ không muốn cậu tự hủy hoại sự nghiệp vì cô nàng có cặp mắt to tròn và đôi chân tuyệt đẹp".
Thả người trên ghế, Paul cười cay đắng .
"Anh sẽ phải quỳ gối xin cô ấy tha thứ vào một ngày nào đó, nếu không tôi sẽ không để anh làm cha đỡ đầu đứa con đầu lòng của chúng tôi đâu".
Thở dài khó nhọc Ingram nói .
"Tôi hy vọng sẽ có ngày tôi phải làm vậy, Paul. Thề có Chúa, tôi sẽ làm".
"Tốt. Cụp mắt khỏi đôi chân cô ấy dùm tôi".
...
53.2
Julie vừa hoàn tất việc sắp xếp lại nhà bếp và lấy áo khoác cho chuyến đi đến Pennsylvania thì có tiếng gõ cửa. Với áo khoác trên tay, Julie ra mở cửa và ngạc nhiên thấy Katherine và Ted đang đứng cạnh nhau.
"Đã lâu lắm rồi" Julie cười toét miệng "Em mới thấy hai người đứng cạnh nhau trước cửa nhà một ai đó".
"Katherine nói em sắp đi Pennsylvania với tư cách đại sứ thiện chí cho Zachary Benedict, chuyện đó là sao?" Anh bực dọc tiến thẳng vào trong còn Katherine nhìn đầy tội lỗi lẽo đẽo theo sau.
Julie ném áo qua một bên và liếc nhìn đồng hồ.
"Em có chưa tới 5 phút để giải thích, nhưng em nghĩ em đã giải thích với Katherine tối qua" Bình thường Julie đã nổi đóa vì sự can thiệp đời sống riêng tư của họ, nhưng ý nghĩ sẽ xa rời hai người vĩnh viễn khiến cơn oán giận bay biến.Cô nói không chút ác ý "Dù em rất thích việc hai người ở cùng với nhau, nhưng em hy vọng đó là vì cả hai tìm ra vài điểm chung chứ không phải mưu toan thẩm vấn tập thể chuyện riêng của em".
"Đó là lỗi của mình" Katherine nói nhanh "Sáng nay mình gặp Ted trong thị trấn. Và anh hỏi chuyện của cậu. Cậu lại không nói phải giữ bí mật chuyến đi..." cô dài giọng.
"Nó không phải là bí mật".
"Vậy hãy giải thích cho anh hiểu tại sao em đi" Ted cố chấp, giọng anh nặng trĩu lo âu và mệt mỏi.
Đóng cửa lại, Julie quệt tóc trước trán, suy nghĩ tìm cách giải thích. Cô không thể giải thích là cô bị lời nói mê tín của Zack là cuộc hôn nhân của họ đã vướng phải lời nguyền ngay từ lúc đầu. Mặc khác cô cũng muốn kể họ nghe sự thật đủ để họ hiểu và sau này sẽ tha thứ cho cô. Cô nhìn từ gương mặt lo lắng của Katherine sang bộ mặt sầu muộn của Ted và ngập ngừng nói .
"Hai người có tin mọi chuyện diễn ra theo cách nó bắt đầu không?"
Ted và Katherine nhìn nhau ngơ ngác,và Julie diễn giải.
"Hai người có tin nếu một việc khởi đầu tồi tệ thì cái kết của nó cũng tồi tệ nốt hay không?"
"Có" Katherine nói "Mình nghĩ là có".
"Anh không tin" Ted thẳng thừng và câu nói của anh khiến Julie nghi ngờ anh đang ám chỉ hôn nhân với Katherine "Một chuyện khởi đầu tuyệt đẹp thì cũng có thể có cái kết thê thảm".
"Vì anh đã quyết định can thiệp vào cuộc sống của em" Julie thích thú "thì em nghĩ mình có quyền chỉ ra việc đó, còn nếu anh đang ám chỉ hôn nhân của anh thì em cho là vấn đề thực sự sẽ không bao giờ có điểm dừng. Katherine đã nhận ra điều đó ngay cả khi anh từ chối đối mặt vấn đề. Còn câu trả lời tại sao em đi thì có thể vắn tắt trong 1 phút thế này: Zack được bà nội nuôi dưỡng, nhưng anh ấy đã rời xa bà ấy trong một tình cảnh đáng thương. Không có việc gì trong đời anh ấy gặp suôn sẻ kể từ lúc đó. Hiện giờ anh ấy đang gặp nguy hiểm, anh ấy cô độc, nhưng rồi Zack cũng bắt đầu một chương hoàn toàn mới trong đời. Em muốn anh ấy có bình yên và may mắn trong phần đời sắp tới, và em có một dự cảm - cứ cho là mê tín nếu anh muốn - là nếu em sửa chửa được những mối liên hệ anh ấy đã hủy bỏ thì cuối cùng anh ấy cũng có được may mắn và bình yên".
Một khoảng lặng căng thẳng theo sau tuyên bố của cô, Julie quan sát cả hai người kiên trì tìm cách phản biện nhưng đều thất bại, và cô đi ra cửa. "Cả hai người có nhớ không?" Julie cố giữ giọng nói dửng dưng để ngụy trang cho lời khẩn cầu tiếp theo "để có hạnh phúc đích thực, cần phải có sự ủng hộ của gia đình, cho dù họ có làm những điều mình không thích. Khi bị gia đình ghét bỏ thì chẳng khác gì bị trúng lời nguyền".
Khi cảnh cửa đóng sầm sau lưng họ, Ted cáu gắt nhìn Katherine.
"Nó nói vậy là có ý gì?"
"Em nghĩ chuyện đó đã quá rõ rồi chứ" Katherine nói, cô vẫn còn sững sờ bởi sự căng thẳng kì quặc trong giọng nói của Julie "Cha và em cũng hơi mê tín. Cho dù từ lời nguyền nghe có hơi lố".
"Anh không nói chuyện đó. Anh hỏi chuyện con bé nói hôn nhân của chúng ta chưa hết và em biết như thế kìa".
Trong những tuần qua, Katherine đã quan sát Julie đương đầu với FBI và toàn thế giới một cách dũng cảm, tỏ rõ lòng tin vào sự trong sạch Zachary Benedict cho dù anh ta đã từ chối tình yêu của Julie và làm cô tổn thương rất nhiều ở Colorado. Cùng thời gian đó Katherine đã buộc mình xuất hiện trước mặt Ted hàng tá lần trong những buổi huấn luyện trẻ khuyết tật, và khi làm việc cùng anh cô luôn cố che dấu cảm xúc thật và nỗ lực vượt qua thái độ thù địch của Ted. Cô quyết tâm đi theo chiến lược tiếp cận từng bước một, chậm mà chắc chứ không phải ào ào thú nhận cảm tình. Nhưng giờ đây khi đứng trước người cô yêu, cô nhận ra chính vì nỗi sợ bị tổn thương, bị cho là kẻ ngốc và tan tành hy vọng đã ngăn cô hành động. Cô biết anh đang thường xuyên gặp gỡ một phụ nữ khác và anh còn gặp cô ta nhiều hơn kể từ lúc cô trở về Keaton, và dù cô đã đạt được thỏa thuận ngừng bắn thì thái độ anh dành cho cô vẫn không có gì thay đổi, cô chỉ có thể buộc anh thể hiện vẻ ngoài lạnh như tiền.
Cô sợ mình đã hết thời gian, sợ rằng cô sẽ mất tinh thần nếu cô không nói ngay với anh lúc này, và sợ cô sẽ phạm một sai lầm không thể tránh được, cô đã quá tuyệt vọng và căng thẳng vì sợ phải đặt mọi chuyện lên anh cùng một lúc.
"Em đang nghĩ câu trả lời hay là đang nghiên cứu cấu tạo lỗ mũi của anh vậy?" anh cáu gắt.
Trước cơn hoảng loạn của mình, Katherine thấy đầu gối cô bắt đầu run lẩy bẩy còn lòng bàn tay thì túa mồ hôi, cô đưa mắt nhìn vào đôi mắt xanh lạnh lẽo của anh và dũng cảm nói.
"Julie nghĩ hôn nhân của hai ta chưa kết thúc vì em vẫn còn yêu anh".
"Con bé kiếm đâu ra ý tưởng nhảm nhí đó vậy?"
"Từ em" Katherine rung rẩy nói "Em đã nói với Julie như thế".
Chân mày Ted se khít lại và anh ném cô cái nhìn khinh bỉ làm cô nao núng .
"Em nói với con bé là em còn yêu anh?"
"Đúng, em đã kể cô ấy nghe mọi chuyện, kể cả lỗi lầm của một cô vợ tệ hại và tại sao em lại - làm mất đứa bé của chúng ta".
Cho đến tận lúc này, ý nghĩ về đứa bé cô đã cố tình phá bỏ vẫn làm Ted điên người, anh phải ngăn mình không tát vào mặt cô, nhưng cơn giận cùng cực làm anh lảo đảo.
"Đừng bao giờ đề cập đến đứa bé với một người nào nữa, không thì có Chúa biết, anh sẽ -".
"Anh sẽ làm gì?" Katherine nức nở "Anh sẽ căm ghét em ư. Anh không thể ghét em nhiều hơn em ghét bản thân mình. Anh sẽ ly dị em ư? Anh làm việc đó lâu rồi. Anh sẽ từ chối tin đó chỉ là tai nạn?" cô điên cuồng tiếp tục "Nó là một tai nạn! Con ngựa em cưỡi đột ngột khuỵu xuống".
"Chết tiệt, câm miệng đi!" Ted nói, bẻ tay cô vào cạnh sườn rồi đẩy cô sang bên và bước đi, nhưng Katherine phớt lờ cơn đau và đứng chắn ngay cửa.
"Em không thể!" cô khóc "Em phải làm cho anh hiểu. Em đã dành 3 năm để quên những gì em đã làm với chúng ta, 3 năm để chuộc lại lỗi lầm".
"Anh không muốn nghe thêm gì cả" anh cố kéo cô qua một góc để mờ đường bỏ đi, nhưng cô vẫn kiên trì bám cửa, bỏ qua cơn đau từ những ngón tay anh đang cắm vào da thịt cô.
"Em muốn gì?" anh quát nạt, vẫn không thể lay chuyển cô nếu không ra sức mạnh bạo.
"Em muốn anh tin đó là tai nạn" cô khóc.
Ted buộc bản thân lờ đi sức công phá trong lời nói và gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của cô, trong suốt thời gian anh biết cô, anh chưa từng thấy cô khóc. Cô hư hỏng, kiêu ngạo, và bướng bỉnh nhưng chưa từng nhỏ một giọt nước mắt nào. Tuy vậy anh vẫn còn có sức kháng cự nếu cô không đưa đôi mắt ướt át đó nhìn anh và đau khổ nói .
"Chúng ta đều đau đớn tận sâu trong tim vì cái cách cuộc hôn nhân của hai ta kết thúc, ít nhất anh hãy ôm em lần cuối và để tất cả trôi xa".
Bàn tay anh nới lỏng trái với ý muốn của anh, cô vùi mặt vào ngực anh, và bất thình lình tay anh vòng qua người cô, ôm lấy cô đang nức nở, nỗi đau ngọt ngào khi cô tựa sát vào người gần như hủy hoại anh. Cố giữ giọng nói thẳng thừng và vô cảm, anh cảnh cáo cô.
"Kết thúc rồi, Katherine. Chúng ta kết thúc rồi".
"Vậy hãy để em được nói điều muốn, rồi hai ta sẽ lại làm bạn, không phải kẻ thù" Tay anh dừng di chuyển xuống lưng cô, và Katherine nín thở, nửa mong muốn anh sẽ từ chối, nhưng anh vẫn im lặng, cô nhìn anh chăm chú và nói .
"Em có thể tin trong tim anh có 50% cơ hội em không cố tình làm mất đứa bé được không?" Trước khi anh có thể phản ứng, cô thành thật nói "Nếu anh nghĩ kĩ lại, anh sẽ thấy em chưa từng có đủ can đảm để mạo hiểm mạng sống của em cho bất kì điều gì. Em là một kẻ hèn nhát, sợ máu, nhện, rắn - ".
Bây giờ Ted đã già dặn và thông minh hơn, và anh biết sự hợp lí trong lời nói của cô, hơn thế nữa, anh thấy sự thật trong mắt cô, cơn giận và khinh ghét anh nuôi dưỡng nhiều năm dần tan thành bong bóng, để lại trong anh sự nhẹ nhõm khó tin.
"Em còn sợ cả bướm đêm nữa".
Katherine gật đầu nhận ra thái độ thù địch đã biến khỏi mặt anh lần đầu sau nhiều năm.
"Em cảm thấy có lỗi nhiều hơn những gì em có thể nói vì sự liều lĩnh, ích kỉ ngu ngốc của em đã làm mất đứa bé. Em xin lỗi vì mớ bề bộn em đã gây ra cho cuộc hôn nhân, và cho cơn ác mộng em đã mang đến cho anh toàn bộ thời gian chúng ta ở cùng".
"Cũng không tệ đến thế" anh miễn cưỡng nói "ít nhất không phải là toàn bộ" .
"Đừng nói giúp cho em. Em đã trưởng thành rồi, em đã học được cách đối diện với sự thật và giải quyết tận gốc. Sự thật em là một cô vợ đáng khinh. Bên cạnh việc cư xử như một cô dâu trẻ con hư hỏng, không nói lý lẽ, đòi hỏi, em còn hoàn toàn vô dụng. Em không nấu ăn. Em không dọn dẹp, nếu anh không làm em vừa ý thì em không ngủ với anh. Nhiều năm qua em cần thú nhận với anh rằng - hôn nhân của chúng ta không thất bại, anh không thất bại - em mới phải".
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh lắc đầu và thở dài .
"em luôn nghiêm khắc với bản thân mình. Không hề thay đổi gì cả".
"Nghiêm khắc với bản thân?" Katherine cười chán nản "Anh đang đùa phải không, hoặc là anh có tới hai cô dâu trẻ con! Nếu anh còn bối rối thì em nhắc cho anh nhớ em đã từng suýt đầu độc anh trong vài lần hiếm hoi em nấu ăn. Em cũng là người in ba dấu bàn ủi lên đồng phục của anh trong tuần đầu kết hôn. Em cũng ủi nếp li trên quần anh, nhưng thay vì làm ở mặt trước thì em lại để bên hông, kết quả là hai chân như bị kẹt ở hai bên quần vậy".
"Em không suýt đầu độc anh".
"Ted, khỏi cần chiếu cố em! Cả sở cảnh sát đều trêu chọc anh là trở thành khách hàng thường xuyên của thuốc đau bụng mà. Em có nghe họ nói".
"Chết tiệt, anh phải nuốt vài thứ làm giảm nồng độ axit trong dạ dày như kẹo vì anh đã không thể làm người anh kết hôn được hạnh phúc, điều đó cào nát anh từ bên trong".
Katherine đã chở đợi rất lâu để có dịp thổ lộ mọi thất bại và cầu xin sự tha thứ và cô từ chối cử chi cao thượng của Ted nhằm xoa dịu cô.
"Chuyện đó không đúng, anh biết mà! Chúa ơi, mẹ anh đã đưa cho em công thức món ăn anh thích nhất, nhưng lúc em nấu thì anh hầu không ăn ragu, đừng chối nha" cô dữ dội nói khi anh lắc đầu "Em đã thấy anh bỏ hết vào thùng rác khi em quay đi. Có lẽ anh ghét mọi thứ em nấu nhưng em không đổ lỗi cho anh đâu".
"Khốn thật, anh ăn mọi thứ em đã nấu" anh bực dọc nói "ngoại trừ ragu, anh xin lỗi vì đã bỏ chúng, nhưng bụng anh không tiêu hóa nổi".
Nét mặt Katherine trở nên đáng ngại vì vẻ lảng tránh của anh.
"Ted, mẹ anh đã nói riêng với em đó là món anh thích nhất".
"Không, đó là món Carl thích nhất. Bà ấy luôn lẫn lộn".
Sức nóng từ cuộc tranh luận ngớ ngẩn đập vào hai người cùng lúc khiến Katherine khúc khích cười và ngã vật ra ghế.
"Sao lúc đó anh không nói em biết?"
"Em sẽ không tin anh" Ted thở dài khó nhọc, nắm lấy bờ vai của Katherine và cố giải thích với cô một chuyện cô đã không hiểu lúc cô 20 tuổi. "Thỉnh thoảng trong cuộc đời của cô con gái xinh đẹp thông minh của Dillon Cahill em đã nảy ra ý tưởng điên khùng là em có thể làm mọi việc giống hệt trong sách và còn làm giỏi hơn bất kì ai. Nhưng khi em không làm được thì em xấu hổ và giận dỗi bản thân mình. Với em cuộc đời là những bức tranh sơn dầu được đánh số, mọi thứ phải được đặt đúng vị trí nếu không sẽ vô giá trị. Kathy" anh lặng lẽ nói, âm thanh của cái tên riêng chỉ anh mới dám gọi gần như phá hủy cô y như cách anh lấy cổ tay vén những lọn tóc còn vương trên vai cô. "Em muốn học đại học ngay sau khi chúng ta kết hôn, không phải vì em nông cạn hay hư hỏng, mà bởi vì trong em luôn có ý niệm là em đã đảo lộn trật tự vốn có bằng việc kết hôn trước khi tốt nghiệp đại học. Và khi em muốn cái biệt thự chết tiệt cha em đã xây cho chúng ta không phải vì em muốn ra vẻ ta đây với mọi người trong thị trấn mà bởi vì một phần nào đó trong em tin rằng chúng ta sẽ có hạnh phúc khi ở đó... chuyện đó rơi vào quan điểm tự nhiên của Katherine Cahill".
Tựa người vào cửa cô nhắm mắt lại, thở dài mệt nhọc vì kiệt sức và thích thú.
"Sau khi li dị em đã trở về trường và trải qua năm đầu với bác sĩ tâm lý 1 tuần 1 lần để tìm ra nguyên nhân em gây ra mớ hỗn độn đó".
"Em có tìm ra gì không?"
"Không nhiều bằng những gì anh kể trong vòng hai phút. Rồi anh biết em đã làm gì tiếp theo không?"
Nụ cười bật ra trên môi Ted và anh lắc đầu.
"Anh không tưởng tượng ra được. Em đã làm gì?"
"Em đến Paris và đăng kí một khóa dạy nấu ăn của Cordon Bleu".
"Em học hành ra sao?"
"Không tốt lắm, thật đấy" cô cười rầu rĩ "Đó là lần đầu trong đời em không tỏa sáng trong một lớp học em tự nguyện đăng kí." Anh nhướng mày trước lời thổ lộ của cô, và cô gật đầu thông hiểu câu bình luận không lời của anh.
"Em có đậu khóa học đó không?"
"Em đậu món bò" cô chọc, và nụ cười tủm tỉm của anh làm tim cô reo vang, "nhưng em rớt món bê".
Một lúc lâu sau họ vẫn cười với nhau, lần đầu sau rất nhiều năm, và rồi Katherine êm ái nói.
"Anh có vui lòng hôn em được không?"
Anh bật người khỏi cửa và nói.
"Không đời nào".
"Anh sợ à?"
"Dẹp đi, khốn kiếp! Em đã diễn trò này cả chục năm trước rồi, bây giờ nó đã cũ rích, không có hiệu quả đâu".
Phớt lờ cú đòn giáng vào lòng tự trọng của cô, cô khoanh tay ngang ngực và cười với anh.
"Với tư cách con trai một mục sư thì anh chửi thề nhiều quá rồi đó".
"Em đã nói câu đó lâu rồi. Và anh cũng đã nói anh không phải mục sư, cha anh mới phải. Hơn nữa," anh cố tình tìm cách xa lánh cô "dù em đã từng có ma lực không thể chối từ đối với anh lúc anh còn trẻ thì bây giờ anh thích tự bản thân có sức quyến rũ hơn".
Lòng tự trọng bị tổn thương của Katherine vụt ra từ lời thì thầm nhẹ nhàng và lo âu trong lúc cô với tay lấy cái áo khoác trên ghế "Anh biết sao?"
"Khốn thật em biết mà. Nếu em cần một lời khuyên hay ho thì hãy quay về Dallas với gã Spencer Hayward hay Hayward Spencer hay tên quái gì cũng mặc để hắn đeo lên cổ em một chiếc vòng kim cương 5 cara hợp tông với cái nhẫn bự chảng em đang đeo".
Thay vì nhảy bổ vào anh như cách cô làm nhiều năm trước, cô chỉ nhìn anh theo kiểu không thể lý giải và nói .
"Em không cần lời khuyên của anh nữa. Có thể anh sẽ ngạc nhiên nhưng bây giờ rất nhiều người, bao gồm Spencer thường hỏi xin em lời khuyên".
"Về cái gì?" anh giễu cợt "cho một tuyên ngôn thời trang trên tạp chí xã hội hả?"
"Vậy đó" cô bùng nổ, ném áo khoác trở lại ghế "Em để anh làm em tổn thương vì em đáng bị như thế, nhưng em chỉ là con khốn nếu để anh che dấu những sự lập lờ khao khát thể xác của anh bằng cách tấn công em".
"Cái gì của anh?"
"Anh đã rất tử tế, vô cùng dễ chịu cho tới lúc em yêu cầu anh hôn em và anh bắt đầu kiểu đả kích đời tư này. Bây giờ hãy hôn em hoặc thú nhận là anh đang sợ ".
"Anh xin lỗi" anh quát, rất nhanh và ngoan cố làm Katherine bật cười.
"Cảm ơn" cô ngọt ngào nói, với tay lấy áo "Em chấp nhận lời xin lỗi".
Sau những cuộc chiến hoàng gia trong quá khứ thì Ted hoàn toàn bất ngờ với thái độ sóng yên biển lặng của cô, và anh nhận ra cô đã thay đổi .
"Katherine" anh dịu dàng "Anh xin lỗi vì đã đả kích em. Thật lòng đấy. Anh xin lỗi".
Cô gật đầu nhưng mắt cô không nhìn anh.
"Em biết. Có lẽ anh đã hiểu lầm nụ hôn em yêu cầu. Em chỉ nghĩ đó là dấu hiệu chấp nhận ngừng bắn và đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện".
Cô đưa mắt nhìn anh và thề rằng có sự thích thú và hiểu biết lóe lên trong mắt anh, nhưng với sự kinh ngạc của cô, anh chấp nhận. Anh lẩm bẩm lúc nâng cằm cô lên.
"Được rồi. Hôn anh đi, nhanh lên đó"Cả Katherine và Ted đều cười lúc môi họ chạm nhau "Đừng cười nữa" Ted khúc khích cảnh cáo.
"Đừng cười nữa" cô đáp trả, nhưng hơi thở của họ trộn lẫn vào nhau và thổi bùng lên ngọn lửa đam mê họ đã cùng sẻ chia nhiều năm trước. Tay Ted trượt xuống eo cô, giữ cô gần hơn, và càng chặt hơn khi cô ngã sóng soài ngược khỏi cơ thể anh, tựa lưng ra đất và kéo anh ngã theo.