Trì Lập Đông nói chuyện điện thoại xong càng ủ rũ hơn, quay lại nhìn, Vương Siêu cúi mặt ngồi xổm ven đường, còn đáng thương hơn cả mình.
Anh ta cho là vẫn vì chuyện bưu thiếp, khuyên nhủ hắn, “Đừng nghĩ nhiều, nói không chừng số cậu may, gửi không tới nơi đâu.”
Vương Siêu ngẩng đầu hỏi hắn, “Cô gái kia của anh giải thích việc nhận được mà vờ như không thế nào?”
Trì Lập Đông ngưng vài giây mới đáp, “Tôi không hỏi.”
Vương Siêu cạn lời, “Vậy anh nói lâu như vậy là nói gì?”
Trì Lập Đông đáp, “Hỏi thời tiết bên ấy, bàn bạc vài câu về cổ phiếu.”
Vương Siêu cực kỳ coi thường, “Anh có hèn quá không?”
Trì Lập Đông xấu hổ cười cười, cũng không phản bác hắn mà chỉ nói, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Vương Siêu, “Đợi chút đi, cái đó, tôi cũng đi gọi điện thoại.”
Hắn chạy tới góc Trì Lập Đông gọi điện thoại ban nãy, lấy di động ra chậm chạp bấm số.
Kêu Trì Lập Đông hèn, hắn cũng chẳng tốt hơn chỗ nào, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Lúc rời khỏi Bắc Kinh hắn cầm theo một chiếc di động mới, thẻ sim cũng mới luôn, còn chưa tải app WeChat, vốn không định liên lạc với người khác, cũng không muốn bị người khác liên lạc tới. Trong danh bạ điện thoại trừ Trì Lập Đông ra cũng chỉ có số Vương Tề và trợ lý của anh.
Vương Siêu vốn không nhớ số của bất kỳ ai trong đoàn đội mình, kể cả Lưu Thông Minh.
Thế nhưng hắn nhớ rất rõ số di động của Tạ Trúc Tinh.
Bên kia reo hơn ba mươi giây mới bắt máy, “Alo, xin chào.”
Là Tạ Trúc Tinh.
Vương Siêu bóp cổ họng giả vờ, “Xin chào Tomas, tôi là người của Tuần san giải trí phía nam.”
Tạ Trúc Tinh ho khan hai tiếng mới đáp, “Chào anh.”
Vương Siêu tiếp tục giả vờ, “Có tiện hỏi thăm thương thế không?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Tiện. Là vì hôm qua quay quảng cáo phải đu dây, ói ra máu.”
Vương Siêu, “… Hả?!”
Tạ Trúc Tinh nói tiếp, “Vào cấp cứu, bác sĩ nói bị dập lá lách.”
Vương Siêu sờ sờ vị trí lá lách, “Nghiêm trọng không?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Vẫn ổn, bây giờ không còn vấn đề gì.”
Vương Siêu, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Tạ Trúc Tinh, “Cảm ơn.”
Vương Siêu hết đề tài, không còn gì để nói, phóng viên một tờ báo giải trí thì nên hỏi gì tiếp đây?
Tạ Trúc Tinh cũng chẳng nói gì, nhưng vẫn chưa cúp máy.
Hai người cứ thế lãng phí mất hai phút tài nguyên di động Trung Quốc.
Đầu óc Vương Siêu loé một phát, đột nhiên nghĩ ra, không thèm bóp cổ họng nữa, “Có phải em nhận ra rồi không?”
Tạ Trúc Tinh, “Nhận ra cái gì?”
Vương Siêu cảm thấy cậu ấy chắc chắn đã nhận ra, mà người ta không thừa nhận hắn cũng chẳng thể chủ động thừa nhận được, nghẹt thở gần chết, “Ói ra máu còn dập lá lách đúng không?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Ừm.”
Vương Siêu cong miệng mắng, “Sống làm cc gì!”
Mắng xong cúp luôn.
Tạ Trúc Tinh bị dập máy có hơi buồn cười, nhưng mà vừa cười là chỗ lá lách lập tức nhói đau, chỉ có thể cố nhịn xuống.
Nhịn một lát, cậu không cười nổi nữa.
Tại sao Vương Siêu chủ động gọi cho cậu mà cậu chẳng bất ngờ chút nào? Thậm chí còn mơ hồ có chút mừng thầm “quả nhiên là thế”?
Trước kia cậu từng nghĩ, cho dù cậu chủ động buông tay một vạn lần, Vương Siêu cũng sẽ cho cậu một vạn cơ hội quay đầu lại.
Cậu luôn cho cho rằng trong mối quan hệ của hai người, là cậu luôn nhường nhịn một Vương Siêu chưa trưởng thành, luôn bao dung tính tình thiếu gia của Vương Siêu, mới miễn cưỡng duy trì tình cảm này gần hai năm. Cậu cảm thấy khổ cực, cảm thấy oan ức, cảm thấy bản thân hết lòng tận tình tận nghĩa, cuối cùng không thể không chia tay, có trách thì chỉ trách Vương Siêu không biết cố gắng.
Nhưng mà trong hai năm này, trải qua vô số lần cãi nhau rồi động thủ, lần nào không phải Vương Siêu “mặt dày mày dạn” tới tìm cậu trước giống hôm nay?
Đã bao giờ cậu lùi bước chưa? Dù chỉ một lần?
Sao có thể trách Vương Tề muốn đánh cậu?
Đúng là sống làm cc gì.